Trịnh Chấn Minh đã không thấy, bên dưới hố sâu kia chỉ có Trầm Tường cầm đại đao trong tay, bất quá mọi người có thể thấy một ít vải vụn dưới đáy hố sâu!
Trầm Tường thu Thanh Long đồ ma đao cẩn thận, nhảy lên trên mặt đất, ngưng mắt nhìn những người xung quanh, nói một cách lạnh lùng:
- Đầu ta Trầm Tường ở chỗ này, có gan tới lấy! Ta tiếp đến cùng.
Mọi người nhìn thấy Trầm Tường, đều im lặng không lên tiếng, sống lưng không khỏi lạnh cả người, lúc này bọn hắn đều bị Trầm Tường thả ra cỗ sát khí kia ép tới khó có thể hô hấp.
Ngay cả Chân Võ Cảnh tam đoạn cũng bị Trầm Tường giết đến không còn sót lại một chút gì, à không, còn một chút vải vụn, còn ai dám động thủ? Trầm Tường là ở trước mặt bọn hắn đánh bại hai Chân Võ Cảnh, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, đều sẽ không ngốc đến mức ra tay!
Trầm Tường tu luyện sát phạt chi tâm theo tâm tình lúc này của hắn, làm thân thể của hắn dâng lên sát khí chân chính.
- Không dám tới sao? Trước đó thời điểm các ngươi tới xem ta, hận không thể làm thịt ta, hiện tại sao mỗi người đều trở thành loại nhát gan vậy?
Trầm Tường quét mắt nhìn những người này, cười lạnh nói:
- Từ nay về sau, chỉ cần người muốn lấy đầu của ta, tựa như khối tinh thạch này, ta nhất định sẽ làm cho hắn tan xương nát thịt!
Nói xong, Trầm Tường chấn một khối tinh thạch thành bột phấn, này lại làm cho người thay đổi sắc mặt, cắt chém tinh thạch dễ dàng, nhưng tạo thành bột phấn sẽ rất khó!
- Ta muốn lấy đầu ngươi, ngươi đến bóp chết ta đi!
Một nam tử anh tuấn từ trong đám người đi ra, này dĩ nhiên là Liêu Thiếu Vân.
- Liêu Thiếu Vân, lần trước ngươi như con chó cong đuôi chạy thoát, hiện tại lại còn dám ra đây gặp người, ta đã sớm chờ ngươi lâu lắm rồi.
Một âm thanh ôn hòa truyền đến, nhưng cũng hàm chứa một loại sát khí khiến người ta lạnh lẽo cả người, một lão giả râu bạc trắng đầu trọc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trầm Tường, làm cho tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
Ngày đó Liêu Thiếu Vân bị hai đại trưởng lão của Thái Vũ môn đồng thời giáp công, nhưng cũng còn có thể chạy thoát, vậy cũng là sự tình đáng tự kiêu, nhưng cũng vẫn bị người nhạo báng.
Thái Vũ môn Vũ Khai Minh xuất hiện, đây chính là Niết Bàn cảnh, rất nhiều người thấy lão giả đầu trọc này, trong lòng không khỏi rên rỉ lên, đều muốn rời khỏi, loại cấp bậc này chiến đấu, đây chính là dời sông lấp biển.
- Vũ trưởng lão, đệ tử đi trước!
Trầm Tường cười hì hì, liền biến mất không còn tăm hơi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay rời khỏi.
Liễu Mộng Nhi đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn chằm chằm Trầm Tường xuất hiện ở một mảnh núi rừng, cười nói:
- Đao của Tiểu tử này thật làm cho ta mở mang tầm mắt, ta nhất định phải mượn xem một chút!
- Sư phụ, cái kia rất lợi hại phải không?
Tiết Tiên Tiên kéo tay Liễu Mộng Nhi, có chút giật mình hỏi.
- Rất lợi hại, trên cây đao này đều là hoa văn phi thường bé nhỏ, che kín toàn bộ thân đao, rắc rối phức tạp, nhưng cũng rất thâm ảo.
Liễu Mộng Nhi gật đầu:
- Bây giờ hắn vẫn chưa thể phát huy ra lực lượng chân chính của cây đao này, bằng không thực lực của hắn nhất định sẽ càng cường đại hơn, có cây đao này có thể làm cho lực lượng của hắn tăng lên rất nhiều lần, bằng không hắn tuyệt đối không thể đánh bại một Chân Võ Cảnh tam đoạn.
Trầm Tường đi tới trên Huyền Vũ sơn, tiến vào một sơn động, Long Tuyết Di đã nói cho hắn biết, lúc này bốn phía Huyền Vũ sơn đều là võ giả thực lực cao cường, Niết Bàn cảnh càng có rất nhiều, vừa nãy Trầm Tường cũng bị vài cỗ thần thức cường hãn nhìn chằm chằm.
Ngay khi toàn bộ Huyền Vũ sơn bị không khí khẩn trương bao phủ, Huyền Vũ sơn đột nhiên bắt đầu lay động mãnh liệt, loại rung động kịch liệt này làm cho mặt đất bốn phía Huyền Vũ sơn đều như sóng lớn chập trùng lên, bất kể là cổ thụ cao to, hay là dãy núi, toàn bộ bị phá hủy, trong chớp mắt bốn phía Huyền Vũ sơn đều biến thành bình địa, rất nhiều người nhảy đến không trung đều kinh khủng, làm cho bọn hắn lòng vẫn còn sợ hãi.
Huyền Vũ kim cương giáp trong truyền thuyết sắp thức tỉnh rồi, bất quá lối vào Huyền Vũ Huyền Cảnh kia vẫn chưa có mở ra!
- Được rồi, hiện tại liền đi tới trung tâm Huyền Vũ sơn!
Long Tuyết Di hưng phấn hô, Trầm Tường đáp ứng nàng, chỉ cần có thể sớm tiến vào Huyền Vũ Huyền Cảnh, liền cho nàng rất nhiều Chân Nguyên đan.
Trầm Tường ở trong sơn động bước nhanh, cũng hưng phấn như Long Tuyết Di, khi một bên trong Huyền Cảnh chỉ có một người hắn, như vậy phần lớn bảo vật bên trong chẳng phải là đều quy hắn sao?
- Đến rồi!
Trầm Tường đi tới trong lòng núi, bàn tay Trầm Tường thiêu đốt hỏa diễm, chiếu sáng nơi này.
Trong này cũng không có người, bởi vì thời điểm Huyền Cảnh mở ra sẽ bạo phát lực lượng rất cuồng bạo, sống ở chỗ này chỉ có thể muốn chết!
Liễu Mộng Nhi cùng Tiết Tiên Tiên đều thấy Trầm Tường tiến vào một sơn động, nếu như đại môn Huyền Cảnh mở ra, ngốc ở trong sơn động chỉ có thể bị nguồn sức mạnh kia lan đến!
- Thái trưởng lão, bảo vệ tốt Tiên Tiên!
Liễu Mộng Nhi nhẹ giọng nói, chỉ thấy một lão phụ tay cầm gậy xuất hiện ở bên người Tiết Tiên Tiên.
- Mộng nhi cô nương yên tâm đi!
Thái trưởng lão kia hiền lành nở nụ cười, sờ sờ mái tóc của Tiết Tiên Tiên.
Tiết Tiên Tiên đương nhiên biết sư phụ mình là đi tìm Trầm Tường, kéo Trầm Tường đi ra, sợ bị nguồn sức mạnh mở ra Huyền Cảnh kia lan đến, có người nói cho dù là Niết Bàn cảnh tới gần, cũng sẽ trọng thương, thực lực yếu, có thể sẽ biến thành tro bụi.
- Sư phụ cẩn trọng!
Tiết Tiên Tiên cắn môi, lo lắng nói.
- Yên tâm đi, sư phụ của ngươi mạnh hơn ta không ít.
Thái trưởng lão cười nói, âu yếm vuốt tóc Tiết Tiên Tiên.
Liễu Mộng Nhi mỉm cười gật đầu:
- Tiểu trượng phu này của ngươi cũng thật là nhiều chuyện, dĩ nhiên cũng làm cho ta bận tâm.
Nói xong, Liễu Mộng Nhi hóa thành một bóng trắng, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
Trầm Tường đang đợi Long Tuyết Di dùng bí pháp thượng cổ của Long tộc mở ra một đường hầm không gian, tiến vào bên trong Huyền Vũ Huyền Cảnh.
Trong lòng núi Huyền Vũ sơn, phi thường hắc ám, nhưng lúc này lại có rất nhiều sợi tơ tản ra Bạch Quang, đây là sức mạnh Long Tuyết Di thả ra, đang tạo thành linh văn, hình thành một trận pháp.