Chương 144: -Thượng, trung, hạ sách

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Cơn gió khẽ thoảng qua, dịu dàng lướt nhẹ lên cánh tay tình nhân, ánh mặt trời rộn ràng và ấm áp như dải lụa bao phủ lấy đôi tình nhân đang mê say trong sự dịu dàng của nó.

Mã Liên Nhi kiệt sức nằm cuộn tròn lên người y, tay chân lười chả buồn động đậy, xiêm áo đắp bừa trên người, làn da trắng nõn lờ mờ ẩn hiện.

Một chiếc váy lưới che trên đầu hai người, bên trong là một mảng mông lung. Hai người xa nhau rồi lại gần nhau, cả thân thể cũng gần gụi đến hoà vào nhau. Đôi bên không trông thấy rõ dung mạo đối phương, mập mờ như cái đêm trên ngọn núi tuyết đó.

Mùi đất hoà lẫn với mùi thơm cỏ xanh bị dập nát chậm rãi len lỏi vào trong cánh mũi. Dương Lăng nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông đầy co dãn của Mã Liên Nhi. Nơi ấy bị nhành cỏ cấn vào, hằn những dấu vết hồng nhạt. Làn da trắng ngần cùng những vết tích ấy làm cho người ta hết sức say mê.

Liên Nhi nằm trong lòng Dương Lăng, thở yếu ớt, mãi lâu sau mới như tỉnh lại từ trong mơ nũng nịu nói:

- Phu quân, cuối cùng Liên Nhi đã trở thành người của huynh rồi. Huynh... huynh còn ở lại Kim Lăng được bao lâu? Lúc này đã nỡ bỏ rơi người ta rồi sao?

Dương Lăng khẽ thở dài nói:

- Không đâu, huynh định... huynh có thể ở lại thêm năm sáu ngày nữa!

- Lâu vậy à? - Liên Nhi mừng rỡ reo lên, sung sướng ôm chặt lấy Dương Lăng sau đó rúc đầu vào lòng y mà thẹn thùng cười khúc khích.

Bộ ngực mềm mại non nớt khẽ rung rinh, cạ vào người y khiến Dương Lăng cảm thấy ngực mình nhồn nhột. Y vô thức chộp lấy quả tuyết lê vươn cao ấy khiến cho Liên Nhi lại rên lên một tiếng.

Dương Lăng thấp giọng hỏi:

- Muội cười cái gì?

Mã Liên Nhi nũng nịu:

- Dương đại ca không có lương tâm gì hết. Lúc đầu thì vội vã đòi về kinh, bây giờ... bây giờ như vầy rồi thì lại có thời gian nhàn rỗi.

Giọng nói trêu đùa dịu dàng đáng yêu đó khiến Dương Lăng cảm thấy nao nao trong lòng, song lại không muốn giải thích cho nàng. Y vốn thương tiếc cho nàng, cảm thấy mắc nợ nàng, tuy rằng Trương thiên sư đã có nói trước nhưng giờ đây hai người đã phát sinh ra mối quan hệ này, y vẫn có cảm giác hơi sợ và lo lắng. Có cơ hội làm cho nàng vui lên một chút như vậy cũng tốt, cho dù nàng nghĩ rằng mình ở lại là vì nàng.

Dương Lăng vuốt ve thân thể nàng, nhỏ nhẹ hỏi:

- Chuyện của huynh và muội, bá phụ có biết chưa?

Mã Liên Nhi gật đầu "ưm" một tiếng rồi đáp:

- Lúc đầu thì chưa biết, nhưng hôm qua huynh vừa đi thì bá bá đã đến hỏi muội, nghe muội nói ra thân phận của huynh xong, lại biết muội đã từng đính ước chung thân với huynh từ trước người chỉ thở dài, cũng không nói gì thêm.

Dương Lăng cũng thở dài rồi nói:

- Bây giờ muội và huynh thực chất đã là phu thê, sau khi quay về huynh sẽ mang sính lễ đến nhà muội. Hiện giờ muội chưa thể thành thân vậy xác định danh phận trước cũng tốt.

Mã Liên Nhi cất giọng u uẩn:

- Hay là... đợi thêm một ít lâu đi. Cho dù anh muội có xấu xa hơn đi chăng nữa thì suy cho cùng huynh ấy vẫn là người thân duy nhất của muội. Vì việc của muội mà huynh ấy... huynh ấy đã bị Tất đô ty trừng trị rất thảm. Huynh ấy có gửi thư nói về chuyện được huynh đề bạt, trong lòng huynh ấy cũng rất hối hận về chuyện trước đây. Muội tính... đợi huynh ấy về sẽ để huynh ấy tiếp nhận sính lễ. Huynh trưởng như cha mà.

Dương Lăng ừm một tiếng. Hai người nhất thời không nói gì, chỉ có hơi thở phả nhẹ lên làn da của đối phương.

Một lúc sau, bỗng có người gọi inh ỏi:

- Xưởng đốc đại nhân! Dương đại nhân, đại nhân đang ở đâu vậy?

Dương Lăng giật nảy mình, hoảng hốt ngồi bật dậy:

- Bọn họ lên núi làm gì vậy?

Y vừa ngồi dậy, váy lưới che trên đầu liền bị kéo ra, Mã Liên Nhi bị ánh nắng chiếu vào liền nhắm mắt lại. Một cơn gió khẽ thoảng qua mang đến một cảm giác mát rượi, nàng mới phát hiện người mình không có một mảnh vải, thế là không kiềm được xấu hổ trách:

- Á! Xem huynh kìa, mau quay mặt đi, không được nhìn. Muội... để muội mặc quần áo đã.

Cần cổ trắng ngà của Liên Nhi quyến rũ lạ thường, vẻ thẹn thùng khẽ trách càng mang muôn sắc phong tình. Tiếc rằng lúc này Dương Lăng cũng không có thời gian mà thưởng thức, y vội chộp lấy áo bào tròng vào. Liên Nhi nén đau ngồi dậy, cố chống người mặc lại quần áo vào.

Hai người trộm đưa mắt nhìn nhau. Trông Dương Lăng còn đỡ, Mã Liên Nhi thì tóc tai toán loạn, mặt như thoa sáp hồng, đuôi mày khoé mắt chan chứa xuân tình, đôi mắt đào long lanh ánh nước. Chỉ cần không phải là người mù thì ai cũng sẽ nhìn ra chuyện gì vừa xảy ra.

Mã Liên Nhi hoang mang lo lắng, chén đĩa cũng không màng đến chỉ cuộn tấm lụa trắng lấm tấm vết đỏ lại, vội vã nhét vào trong hộp đồ ăn rồi cầm lên.

Dương Lăng cố lấy can đảm kêu to:

- Ta đang ở đây, đã xảy ra chuyện gì?

Vừa nói y vừa ngoắc tay gọi Mã Liên Nhi rồi bước ra trước dẫn đường.

Liễu Bưu đang dẫn theo mấy người tìm kiếm loạn khắp nơi như một đám nhặng cụt đầu, trông thấy y hiện thân thì mới yên tâm.

Mã Liên Nhi thẹn thùng bước ra theo sau, Liễu Bưu lại như không thấy, y vội vã bước đến bên Dương Lăng bẩm:

- Đại nhân, đại đáng đầu chạy cả đêm từ trong kinh đến, nói có chuyện cực kỳ quan trọng muốn gặp đại nhân. Khi nghe nói đại nhân đang ở trên núi Tê Hà, ông ấy liền chạy đến đây ngay một khắc cũng không đợi, hiện cũng đang tìm đại nhân khắp núi đó.

Dương Lăng nghe xong, mặt liền biến sắc. Hiện nay Nội xưởng phát triển nhanh chóng, Ngô Kiệt tọa trấn kinh sư quả thật không thể rời nơi đó một khắc, ông ta đột nhiên lại chạy đến đây thì trong kinh nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Dương Lăng lập tức nói:

- Mau, ta ở đây đợi huynh, lập tức tìm ông ta cho ta.

Liễu Bưu và mấy tay phiên tử chia nhau ra chuyển sang tìm kiếm Ngô Kiệt. Liên Nhi trông thấy sắc mặt của Dương Lăng, vội bước tới hỏi:

- Dương đại ca, đã xảy ra chuyện lớn gì à?

Dương Lăng nghiêm sắc mặt gật đầu, đoạn áy náy nói:

- Liên Nhi, đại đáng đầu từ trong kinh chạy suốt đêm đến đây, e rằng phải có sự tình trọng đại. Huynh...

Mã Liên Nhi lập tức hiểu ý, nàng cúi đầu vén mái tóc mai tán loạn, ngọt ngào mỉm cười nói:

- Sao vậy? Hiện tại không thể cùng người ta đầu gối tay ấp, tỏ lời đường mật thì cảm thấy áy náy rồi à? Có việc công thì cứ đi làm, (huynh coi) Liên Nhi là đứa con gái không hiểu chuyện sao?

Mặc dù Dương Lăng hơi lo lắng song nghe lời này cũng không nhịn được mà bật cười. Y nhẹ nhàng ôm lấy Liên Nhi, khẽ nói:

- Không hổ là phụ nữ của Dương Lăng huynh. Huynh vẫn còn mấy ngày mà, đợi lo xong công việc thì mỗi ngày sẽ đến bầu bạn với muội.

Mã Liên Nhi đỏ mặt gật đầu, trong lòng ngọt ngào đê mê. Lúc này từ xa có người kêu lên:

- Đại nhân, ty chức đến rồi.

Dương Lăng quay đầu lại thấy Ngô Kiệt chân đi như chạy, Liễu Bưu thoải mái bước sát theo sau, những phiên tử khác cũng chạy chậm theo sau.

Ngô Kiệt tuy đã ngũ tuần song lại giỏi võ, chạy vội lên núi mà mặt vẫn không đỏ, hơi thở không loạn. Ông chạy đến trước mặt y, trông thấy Mã Liên Nhi ánh mắt không khỏi chăm chú lại.

Ngô Kiệt quanh năm bôn ba tái ngoại, là thủ lĩnh tối cao Cẩm Y vệ ngoài quan ngoại nên bản lĩnh ghi nhớ và nhận biết người hết sức siêu phàm. Cho dù một người có tướng mạo tầm thường nhất, chỉ cần để ông ta gặp qua một lần thì mấy năm sau cũng đừng hòng thoát khỏi ánh mắt ông ta huống hồ là mỹ nhân như Mã Liên Nhi đây.

Có điều mặt lão lo lắng, trong lòng rõ đang có việc quan trọng nên lúc này cũng không khách sáo với Mã Liên Nhi nữa. Ngô Kiệt vội vòng tay bẩm với Dương Lăng:

- Đại nhân, ty chức chạy từ trong kinh đến đây là có việc quan trọng muốn bẩm với đại nhân...

Dương Lăng hiểu ý, y quay lại nói với Mã Liên Nhi:

- Liên Nhi, huynh kêu người đưa muội về trước, xử lý công việc xong huynh sẽ đi gặp muội.

Mã Liên Nhi ngoan ngoãn đáp lời, đoạn đi theo hai tay phiên tử xuống núi trước. Dương Lăng kéo tay Ngô Kiệt ngồi xuống một tảng đá, hỏi:

- Lão Ngô, trong kinh đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Kiệt xua tay, phiên tử chung quanh lập tức tản ra. Lúc này Ngô Kiệt mới nghiêm giọng nói:

- Xưởng đốc đại nhân, sau khi đại nhân rời kinh, đám người Lưu Cẩn, Mã Vĩnh Thành và Cốc Đại Dụng nếu không phải là tìm mấy món đồ lạ về mê hoặc hoàng thượng thì là đưa hoàng thượng du ngoạn khắp nơi, xao nhãng chính sự. Đầu tiên là ngừng Kinh Duyên và ngọ triều, sau đó cả tảo triều cũng bị gián đoạn. Đám đại học sỹ Nội các và bá quan trọng triều vì chuyện này mà không ngừng dâng sớ. Bởi vì đại nhân có quan hệ rất tốt với những thái giám này, trong phố phường đã bắt đầu truyền miệng rằng mấy thái giám đó đều là do đại nhân xúi giục cố ý mê hoặc Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng bỏ bê chính vụ, còn nói đại nhân mang đầy dã tâm, làm vậy là để tiếm mưu đoạt quyền.

Ty chức lấy làm lạ bèn mua chuộc một tên tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng thì mới dò la được gần đây trong cung có một đám thái giám nương dựa vào tám người bọn họ, cả ngày khuyên dụ bọn họ rằng Dương đại nhân là bề tôi tin tưởng của Hoàng thượng giờ đã trở thành thần tử có địa vị cực cao, hưởng mọi vinh hoa phú quý. Mấy người bọn họ cũng là người được Hoàng thượng tin yêu, chỉ cần làm cho hoàng thượng vui vẻ một chút thì cũng sẽ có thể mò vét được một tước vị oai phong.

Mấy kẻ này ham lợi mờ mắt không ngờ lại tin đó là thật, cả ngày vắt óc đi tìm trò vui lấy lòng Hoàng thượng, nay đã bị văn võ cả triều coi như cái gai trong mắt phải nhổ đi thì mới thoải mái. Bọn họ bị dao nhọn kề cổ rồi mà vẫn không hay. Kỳ quái là, những thái giám này đều là những chấp sự trong cung, quyền lực không thua gì đám người Lưu Cẩn, nếu muốn nương dựa vào bọn họ thì sớm đã dựa dẫm vào rồi, sao lại trùng hợp đúng lúc đại nhân vừa rời kinh bọn chúng liền lập tức cùng nhau nương nhờ, còn cùng nhau làm ra hành động này? Đây rõ ràng là...
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]