Lần tuần du Đại Đồng này Chính Đức đã kết đồng minh được với Đóa Nhan Tam Vệ cùng các bộ lạc Nữ Chân. Dưới sự phối hợp lẫn kiềm chế bọn chúng, vùng Liêu Đông sẽ an ổn nằm chắc trong tay Đại Minh; đồng thời quân Minh đánh lui quân Bá Nhan dưới chân núi Bạch Đăng, khơi dậy ngọn lửa phân tranh trong nội bộ Thát Đát. Những điều này chẳng khác gì bất chiến mà khuất phục được người, hiệu quả hơn xa việc đưa mấy chục vạn đại quân xuất binh thảo phạt tốn kém vô số tiền bạc và lương thực.
Công trạng này khiến cho tiểu hoàng đế vừa mới kế thừa ngôi vua thoả thuê mãn nguyện, thầm nghĩ rằng chắc chắn khi mình vừa mới hồi kinh sẽ nhận được muôn lời ca ngợi của văn võ bá quan. Cho nên mặc dù vốn chán ghét lễ nghi phiền phức nhưng lần này hoàng đế Chính Đức lại dương dương tự đắc, nhẫn nại mười phần phối hợp cùng thái giám, cung nữ thay đổi y phục.
Áo bào hoàng đế gồm ba lớp áo lót, ba lớp áo ngoài, ngoài cùng quấn trung thiền(1) bằng lụa trắng; mũ, quần, xiêm, khăn phủ gối(2) từng cái đâu ra đấy. Khoác thêm áo mũ long cổn thêu mười hai con rồng tròn màu đỏ thẫm(3), mang đôi ủng cao, viên tiểu hiệu úy lập tức biến thành vị thiên tử trẻ tuổi khí phách bừng bừng, oai nghi lẫm liệt.
Dương Lăng đã đưa Đường Nhất Tiên vào kinh trước, bây giờ đang ở bên ngoài xe vua (long liễn) chờ Hoàng đế thay đổi y phục. Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng xong, đoàn xa giá bắt đầu lên đường. Xa xa đã thấy dưới cổng thành là cổng chào được đắp cao. Ba vị Lý Đông Dương, Tiêu Phương, Dương Đình Hòa dẫn đầu văn võ bá quan, chuẩn bị sẵn rượu ngon Dương Cao đứng trước cổng chào kính cẩn chờ đợi.
Cả đoàn xa giá chỉnh tề tiến bước, từng đôi cờ rồng xí phượng, từng dãy búa vàng cờ trắng, thái giám trong cung nô tì cung nữ, tướng quân vạm vỡ nối gót. Phướn vàng lọng đẹp xuất hiện ngay trước mắt, Chính Đức không ngồi kiệu mà cưỡi một con tuấn mã bờm đỏ.
Văn võ bá quan phục xuống dập đầu, tung hô vạn tuế. Hoàng đế Chính Đức tâm tình vui vẻ, cười mỉm xuống ngựa, gật đầu ra hiệu với bá quan, từ từ đi vào bên trong màn trướng sặc sỡ đã được bố trí tạm một chiếc ngai vàng.
Thừa dịp này, Tiêu Phương nhẹ nhàng giật giật vạt áo Dương Lăng, vội vàng nói:
- Dương đại nhân hãy cẩn thận một tí. Môn hạ dò biết được văn võ bá quan rất bất mãn với việc Hoàng Thượng cải trang rời cung, gặp nạn ở Đại Đồng. Ngài không thấy trăm quan không đội lương quan (mũ lễ)(4) hay sao? Nếu bị bá quan cật vấn, xin ngài hãy ứng phó cẩn thận.
Lão là một trong tam công nội các, không thể đứng lâu sau lưng người khác được. Vừa dứt lời, lão lập tức khẩn trương chen khỏi đám đông đến đứng trước bá quan, dẫn mọi người hướng về Hoàng đế triều kiến.
Dương Lăng nghe Tiêu Phương nhắc nhở xong, không khỏi giật mình. Y đã sớm đoán trước quan chức trong triều cực kỳ bất mãn với việc Hoàng đế vi hành Đại Đồng, chỉ cần nhìn lần trước Tam công hổn ha hổn hển đuổi theo hơn trăm dặm là đủ biết. Nhưng lần này ở Đại Đồng quân Minh đã thu được toàn thắng, chiến tích phi thường, chẳng lẽ trăm quan đối với sự thành công của chuyến Hoàng thượng du hành này lại có thể ngó lơ làm như không thấy! Bọn họ sẽ nhằm ngay lúc nghênh đón Hoàng Thượng chiến thắng trở về mà làm khó hay sao?
Y bèn chú tâm quan sát văn võ bá quan trước mặt. Hôm nay đứng đón chào ở trước khải hoàn môn đều là quan chức tứ phẩm trở nên, quan bào cùng một màu son, mũ quan cũng không hề khác thường chút nào, Tiêu Phương nói đến “lương quan” là có ý gì?
Dương Lăng nghi hoặc vẫy Ngũ Hán Siêu lại. Đợi chàng ta đến ngay trước mặt y mới thấp giọng hỏi:
- Bổn quan rất chán các lễ tiết chốn quan trường kiểu này, ngươi có biết lương quan là cái gì không?
Chung quanh toàn là quan viên văn võ. Tuy Dương Lăng thực quyền lớn nhưng phẩm trật chỉ là tam phẩm, không thể nổi trội ở giữa đám đông quan viên cao cấp từ tứ phẩm trở lên. Vốn y phải đứng ở phía sau, nhưng do y mặc chiếc mãng bào bốn vuốt long trọng, đây là vật do Hoàng đế đặc biệt ban thưởng, nào chỉ là một cái áo choàng bình thường mà thôi? Thần tử được hưởng đãi ngộ đặc biệt như vậy là có thể cùng đứng ngang hàng với tam công khi hành lễ, cho nên y cũng đứng ở hàng đầu.
Ngũ Hán Siêu thấy phía sau là trăm quan tụ tập, còn mình chỉ là một viên thị vệ nho nhỏ nên không dám đứng lâu ở giữa đám quan chức. Chàng vội khẽ đáp:
- Đại nhân! Khi văn võ bá quan chúc mừng Hoàng đế lập được đại công, theo nghi lễ thì đều phải bỏ mũ ô sa mà đội mũ lễ. Mũ này có kiểu dáng giống nhau, dựa vào số lượng gờ nhiều hay ít mà phân biệt từ công, hầu, bá cho đến cửu phẩm. Hôm nay... trăm quan đều đội mũ ô sa bình thường khi vào triều tiếp kiến mà thôi.
- A!
Dương Lăng nhớ lại lúc Chính Đức đăng quan, đại hôn và năm mới trăm quan đến chúc mừng thì đều đội mũ có kiểu dáng giống nhau thì đột nhiên tỉnh ngộ. Khi ba chuyện quan trọng này xảy ra thì y đều bận việc. Khi hoàng đế kế vị y nhận chức thống lĩnh thị vệ trong cung, khi hoàng đế đại hôn y làm thiên tử phó sứ, khi mừng tuổi đầu năm mới y lại đi thẳng vào cung kiến giá với tư cách cận thần hoàng đế. Từ đầu đến cuối ba buổi lễ trên y chưa từng ở trên điện Kim Loan cùng trăm quan làm lễ, cho nên y không để ý đến việc này.
Nghe xong, Dương Lăng trầm lòng xuống, ngấm ngầm chú ý hơn. Y bắt đầu tỉ mỉ dò xét vẻ mặt bá quan. Hoàng đế tự mình mang binh giành được đại thắng, về mặt ý nghĩa mà nói, nó cũng chính là thắng lợi của nhóm võ tướng trong triều. Hiệu quả của nó cũng tương tự như việc thời nay lợi dụng xung đột quân sự mà quân đội có thể danh chính ngôn thuận được duyệt khoản ngân sách quân sự mà ban đầu không được thông qua; những lợi ích kế tiếp về sau còn nhiều hơn nữa. Ít ra những vị tướng quân thô lỗ, cục mịch nơi đây cũng coi như đã hiểu rõ chuyện được mất này, cho nên mọi võ tướng đều mang giáp bào rực rỡ, chí khí hùng tráng.
Mà quan văn trong triều, nhất là các quan viên Hàn lâm viện, Ngự Sử đài thì mặc dù quần áo vẫn tươi mới, nhưng mặt mày lạnh như tiền, không hề có vẻ vui mừng. Hiển nhiên bọn họ hôm nay tới đón vua chỉ để làm tròn bổn phận bầy tôi, hoàn toàn không có ý cung kính chúc mừng văn trị võ công của Hoàng Thượng. Còn những quan chức cao cấp như tam công nội các và Cửu khanh sáu bộ đều bụng dạ thâm sâu, toàn bộ vẻ mặt đều không vui không giận, y cũng nhìn không ra thái độ của bọn họ như thế nào.
Dương Lăng hơi an tâm. Y hiểu rất rõ tính tình Chính Đức: làm theo ý mình, vui buồn hiện ra ngoài mặt, là một người không hề để bụng. Chỉ cần đừng có một bầy tôi không thức thời nào làm hắn mất mặt trước đám đông hôm nay thì sau buổi tiệc nghênh đón mừng công này, dù bọn họ có trình lên gần một trăm bản tấu cũng không sao.
Lý Đông Dương dâng lên một chén rượu ba chân rót đầy rượu ngon, Chính Đức vui vẻ nhận lấy uống một hơi cạn sạch. Tiêu Phương lại tiến lên dâng một hộp trái cây, Chính Đức tiếp nhận bằng hai tay rồi đặt qua một bên. Cuối cùng Dương Đình Hòa dâng lên một chiếc hoa bằng vàng ròng, giúp Hoàng đế đeo vào trước ngực. Sau đó tam công lui ra phía sau vài bước, dẫn đầu trăm quan phủ phục tung hô:
- Chúng thần chúc mừng Hoàng Thượng chiến thắng trở về kinh sư! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Chính Đức mặt mày hớn hở, nghĩ lại một câu chúc mừng chiến thắng trở về quả thực khó mà nói hết được sự xuất sắc của chuyến tuần du Đại Đồng lần này. Hắn không nén nổi đứng lên tuyên bố:
- Chư vị ái khanh bình thân! Trẫm bí mật tuần du Đại Đồng lần này thật đã làm phiền các vị ái khanh vất vả xử lý sự vụ trong kinh, ha ha! Nhưng các vị ái khanh biết không? Trẫm ở trên núi Bạch Đăng, thấy vạn mũi tên bay ngang trời, đại quân tràn lên như thủy triều, mới biết muốn làm một thánh quân văn trị võ công là vô cùng khó khăn.
Trong lúc nguy cấp, may mắn nhờ có Dương khanh bình tĩnh ứng phó, tướng sĩ biên ải liều mình giết giặc, cuối cùng Bá Nhan thảm bại bỏ chạy dưới chân trẫm, ha ha! Sảng khoái cực kỳ! Các ái khanh, lần này vây chặt Bá Nhan, kết thành đồng minh với Ngột Lương Cáp chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi. Ngày sau trẫm nhất định học theo Hồng Vũ, Vĩnh Lạc đại đế, tự mình dẫn đại quân, lập đại công xưa nay chưa từng có!
Tiêu Phương lập tức phủ phục hô to:
- Hoàng Thượng sáng suốt, chúng thần nguyện một lòng theo sau mở mang bờ cõi, khiến cho giang sơn Đại Minh sóng yên bể lặng, đất nước thống nhất, bền vững muôn đời!
Võ quan phía dưới cùng lớn tiếng hòa theo nhưng số người trong đám quan văn cùng ứng tiếng rất ít. Thoạt tiên Chính Đức hơi giật mình, dáng tươi cười trên mặt dần dần biến mất, trên hai gò má hắn từ từ hiện lên hai vệt ửng đỏ. Cũng không biết là vì hắn mới uống một chén rượu mạnh nên hơi rượu đang dâng lên hay là bởi vì đang phẫn nộ.
Dương Lăng chú ý tới hai tay Chính Đức vịn bàn đang run nhè nhẹ, lập tức cao giọng hô:
- Hoàng Thượng đi đường ngựa xe vất vả, xin mời sớm về cung nghỉ ngơi.
Chính Đức ngẩng đầu liếc nhìn y, thấy Dương Lăng khẽ lắc đầu, hắn cũng biết lúc này không nên tức giận nên cố đè ép cơn phẫn nộ trong lòng. Chính Đức vừa định hạ chỉ về cung, chợt bên trong nhóm Hàn lâm học sĩ có người tâu:
- Chúng thần mừng rỡ khôn xiết cung nghênh Hoàng Thượng bình an hồi cung, không phải vì thiên tử đích thân tới nơi hiểm địa, mà vì như thế giang sơn xã tắc Đại Minh mới được yên vui. Hoàng Thượng cải trang rời cung, lấy thân thiên tử đến vùng hiểm địa; lấy tôn nghiêm của thiên triều Đại Minh hạ mình kết giao với kẻ tầm thường là Ngột Lương Cáp, hứa cho chúng lợi to, những điều này thực không thể khoe khoang. Thử hỏi Bá Nhan Khả Hãn chỉ dùng đội quân sáu vạn binh mà đột phá được Trường Thành, vây núi Bạch Đăng, rồi sau đó ung dung rời đi; còn Đại Minh ta thành vững pháo to, mang mười hai vạn đại quân mà tiêu diệt không hơn trăm quân dịch. Tại sao lại nói Thát Đát thảm bại bỏ chạy?
“Cái gì?” Không riêng Chính Đức, mà cả đám Dương Lăng Trương Vĩnh, Miêu Quỳ theo xa giá trở về đều không thể tin được lỗ tai của mình: "Tiêu diệt không hơn trăm? Ở đâu ra con số thống kê này?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chính Đức đã trắng bệt vì giận. Hắn chỉ vào người kia, ngón tay run cầm cập, giận đến suýt hôn mê bất tỉnh, hồi lâu mới bắn ra được một câu:
- Ngươi...... Ngươi ăn nói lung tung. Biên quân của trẫm tiêu diệt hơn vạn quân địch, tại sao lại nói tiêu diệt không đến trăm?
Trong nhóm quan Ngự sử đài lập tức bước lên một người, ngang nhiên đáp:
- Bất kể Hoàng Thượng vi hành ở nơi nào, đều cần phải có quan viên theo hầu ghi chép tất cả lời nói và việc làm. Nếu như Hoàng Thượng dẫn đại quân chinh phạt, thì phải có thư ký đi theo, ghi chép mọi chiến tích. Từ trước đến nay biên quân giả công lĩnh thưởng cũng nhiều, bây giờ không có Khởi Cư quan (*) đi theo, không có thư ký bộ Binh đi theo, lại báo tiêu diệt hơn vạn quân địch, chứng cớ ở đâu? Hoàng Thượng chớ để bị biên quân lừa dối.
(*: quan lo việc ghi chép những việc thường ngày của vua)
Chính Đức tuổi trẻ nên chịu không nổi kích động, nhất thời con ngươi đỏ ngầu. Hắn không kềm được giận dữ đang muốn quát mắng người kia thì một viên quan khác đứng dậy tâu:
- Người Thát Đát ra vào Đại Minh như chốn không người; thần nghe thấy đó là do nội bộ có gian nịnh cấu kết. Trong quân lại thối rữa đến mức như vậy, cần phải nghiêm trị không tha!
- Hoàng Thượng! Thần nghe nói Bá Nhan trở về đại mạc, đang cùng Đóa Nhan Tam Vệ thương nghị việc hòa hiếu (kết thân bằng hôn nhân), đi lại với nhau nhiều lần. Trước nay Ngột Lương Cáp luôn luôn lần chần,lưỡng lự; ta không thể tín nhiệm, đối đãi chân thành với chúng, ban ơn thi huệ với chúng. Chi bằng vườn không nhà trống, không cho buôn bán cùng để mà nghiêm trị, khiến cho chúng biết thiên uy Đại Minh ta. Còn kẻ hiến kế kết minh khiến nước nhục, mất chủ quyền, đẩy Hoàng Thượng vào chốn bất nghĩa, làm nhục quốc uy Thiên triều, cần phải nghiêm trị!
- Hoàng Thượng! Thần từ công báo biết được rằng Ngoã Lạt cũng biếu lương thực cho Thát Đát. Điều đó cho ta thấy rõ là giọt máu đào hơn ao nước lã, các bộ Mông Cổ cùng nhánh cùng cành, mặc dù nội bộ bất hòa, nhưng vừa gặp ngoại lực tất nhiên lại đoàn kết....
- Lần này Hoàng Thượng rời xa kinh thành khiến lòng dân hoảng sợ, lời đồn thổi nổi lên bốn phía, lúc ở Đại Đồng gặp nạn càng là đáng lo hơn, thường có câu quí nhân không dấn thân vào chốn hiểm địa. Thần nghe thấy Hoàng Thượng còn mong muốn khởi binh lần nữa, tự mình nắm giữ ấn soái, thực là việc không thể làm. Vết xe đổ biến cố “Thổ mộc bảo” còn đó, không thể không đề phòng...
- Hoàng Thượng đã biết trở thành một thánh quân văn trị võ công không dễ, vậy nên thương cảm dân tình: xây lăng tẩm trong triều, tu sửa Trường Thành đã giật gấu vá vai, thu không đủ bù chi. Giặc Thát Đát chỉ là mụn ghẻ ngoài da, chinh phạt biên giới giáp ranh chỉ kiếm được một chút tiền tài vật chất, chi phí sử dụng đại quân chinh phạt nào chỉ gấp mười lần tổn thất do Thát Đát tạo thành? Thánh nhân dạy rằng không làm gì mà vẫn bình an (*), Hoàng Thượng cần phải theo đó…
(*) Ý nói bậc thánh vương chỉ khoanh tay dường như không làm gì mà việc nước vẫn trơn tru.
- Hoàng Thượng! Thần nghe nói suốt dọc đường Hoàng Thượng đã kinh động địa phương, ban đêm ngụ ở nhà dân, bên trong đội nghi trượng lại có nhiều cô gái xinh đẹp ra vào, quả thực tổn hại đến thánh đức. Trong dân gian lời đồn thổi nổi lên bốn phía, đều bảo thiên tử tuần du Đại Đồng là vì mưu cầu mỹ sắc, đến nỗi tiếng oán dậy trời.......
Mắt thấy bề tôi phía dưới thay nhau phát ngôn bừa bãi, Chính Đức giận đến phát rồ, tóc gần như muốn dựng đứng cả lên. Cho dù có lời khuyên can nào có lý cũng đừng hòng hắn nghe lọt được một chữ.
Đối với việc Hoàng Thượng khinh suất rời cung, Lý Đông Dương đã sớm biết đám quan văn trong triều hết sức bất mãn. Nhưng sau khi Lưu Kiện, Tạ Thiên cáo lão về hưu, chỉ có ông lưu lại ở trong triều, một ít quan chức cấp tiến hết sức không vừa lòng với ông, cho rằng ông là loại người cố giữ danh vị, ham mê quyền quý. Lý Đông Dương đã ở vào hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy, thực không thể quá mức đàn áp giới sĩ phu có danh vọng thanh cao. Cho nên mặc dù thấy Hoàng Thượng sắc mặt càng lúc càng kém nhưng lão vẫn không tiện mở miệng áp chế trăm quan, cho nên đành lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Dương Đình Hòa.
Thâm tâm Dương Đình Hòa cũng cho rằng Hoàng đế nên ở trong kinh thành ra lệnh thiên hạ chứ chả nên rời kimh. Lần này Hoàng Thượng khinh suất rời kinh, ba Đại học sĩ bọn họ đã phải chịu đựng đủ thứ áp lực từ hậu cung cũng như ngoại đình. Cả ba lại còn phải đối phó với lời đồn của dân gian, trấn an dân tâm, đề phòng hoạt động của phiên vương các nơi, có thể nói là bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.
Thêm nữa khi hắn cùng với hai vị Đại học sĩ một mạch đuổi theo Hoàng Thượng, Dương Lăng cho người đánh gãy chân ngựa của hắn, khi đến Đại Đồng lần thứ hai cũng bị Dương Lăng ngăn trở phải trở về. Dù sao Dương Đình Hòa cũng hơi trẻ hơn Lý Đông Dương, bụng dạ không rộng lượng bằng, trong lòng vẫn hơi thẳng thắn.
Ông cũng hiểu được phần lớn những sự tình do những quan chức bướng bỉnh kia lý luận đều là cưỡng từ đoạt lý, gò ép chắp vá. Nhưng mà với học vấn của những người đó, làm sao họ không rõ chuyến du hành này của Hoàng Thượng đích thực đã thu được kết quả rất tốt?
Chỉ là ở trong lòng bọn họ, việc Hoàng đế rời kinh thành đi tuần tra biên giới thì phần hại lại lớn hơn phần công tích rất nhiều. Với lại trong thâm tâm, các quan văn còn lo rằng tiểu hoàng đế thanh niên hăng hái, từ chỗ hiếu chiến sẽ đưa đến việc võ tướng nắm giữ quyền lực khiến bọn họ không thể khống chế, vì vậy cho nên cả bọn hết sức chèn ép ngay bây giờ. Điều này thành ra không bàn mà phù hợp với suy nghĩ của Dương Đình Hòa, cho nên mặc dù thấy người lão nhất mực tôn kính là Lý đại học sĩ ra ý nhờ ngăn cản, Dương Đình Hòa vẫn ra vẻ như không thấy.
Trong nhóm Võ tướng bắt đầu có một ít tướng lĩnh không bằng lòng với những quan văn dẫn giải điển tích nên bắt đầu cố gắng tranh cãi. Chỉ là những văn nhân kia mở miệng một cái đã thao thao bất tuyệt, mở miệng đều là những lời cổ ngữ; đa số những võ tướng này nghe được thì chỉ có nước trố mắt đứng nhìn, đương nhiên khó mà áp đảo được thanh thế của nhóm quan văn.
Dương Lăng thấy quan văn quan võ mắng nhiếc lẫn nhau, còn tiểu Hoàng đề Chính Đức đã sắp phát điên, y kềm không được bèn đi về phía hắn. Lặng lẽ đến bên cạnh Chính Đức, Dương Lăng nhẹ giọng thưa:
- Hoàng Thượng! Người còn nhớ chuyện ở Đại Đồng khi thần bẩm báo với người về tin đồn thất thiệt của những ngu dân kia chứ?
Chính Đức đang tức sùi bọt mép. Bây giờ dù ai nói gì hắn cũng nghe không thủng, nhưng mà sự tình Dương Lăng đưa ra và khung cảnh trước mắt hoàn toàn giống hệt, bỗng chốc lôi kéo lòng hiếu kì của Chính Đức. Hắn gắng giọng đáp:
- Nhớ rõ, thì làm sao?
Dương Lăng nghe giọng nói Chính Đức hơi nghẹn, không khỏi thầm mắng đám quan viên này thật ngu xuẩn. Chuyến du hành Đại Đồng lần này khá là vinh quang, đương nhiên Tiểu hoàng đế hy vọng đạt được sự ghi nhận của bá quan văn võ. Thế mà bây giờ trở lại kinh thành, điều chờ đợi hắn lại là loại cục diện như thế này, giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn. Với tâm lý phản kháng của thiếu niên cỡ tuổi này, hoặc là sẽ càng làm theo ý mình hơn nữa, hoặc là thối chí ngã lòng, từ đây sẽ không còn chí tiến thủ gì nữa. Những kẻ ngu xuẩn này dạy bảo một đứa bé mười sáu mười bảy tuổi như là dạy bảo Khổng Thánh Nhân hay sao? Cho dù là đức thánh Khổng sống lại, e rằng ông cũng không có được tu dưỡng kiềm chế này!
Dương Lăng nhẹ giọng nói:
- Thần nhớ rõ Hoàng Thượng nói: “ Mọi sự vật đều do duyên sinh ra, vốn như giấc mộng, như ảo ảnh, như giọt sương, như bọt nước và như ánh chớp, ta nên nhìn nhận chúng như vậy”'.
Chính Đức thân thể chấn động, đảo nhanh mắt nhìn Dương Lăng. Dương Lăng mỉm cười, đưa mắt nhìn qua những quan viên trước mắt, nói tiếp với Chính Đức:
- Hoàng Thượng hãy nhìn! Những vị quan này tầm nhìn hạn hẹp, bảo sao hay vậy thì có gì khác biệt với đám dân đen ở chốn phố phường? Chỗ khác nhau chỉ là những người dân đen khoe khoang mình biết sớm tin lạ, làm vui cho chính mình thôi, còn điều bọn họ khoe khoang chính là miệng lưỡi thông minh, ra vẻ văn chương.
Chuyến vi hành Đại Đồng của Hoàng Thượng bất kể là do ham vui hoang đàng hay là nhằm giúp ích cho xã tắc, mặc dầu không có quan khởi cư hay quan thư ký đi theo, nhưng mà đất trời có thể làm chứng cho Hoàng Thượng! Mười hai vạn đại quân, mấy chục vạn dân chúng Đại Đồng có thể làm chứng cho Hoàng Thượng! Kẻ địch tan tác chạy trốn về thảo nguyên có thể làm chứng cho Hoàng Thượng!
Trương Vĩnh, Miêu Quỳ và cả Cốc Đại Dụng đã bị cách chức đang núp phía sau đều đỏ bừng mặt, tất cả đồng thanh hô:
- Lão nô cũng có thể làm chứng cho Hoàng Thượng!
Chính Đức nhìn bọn họ rồi quay đầu lại nhìn một lượt những quan chức đang đỏ mặt tranh cãi không ngừng, nước bọt văng tứ tung, khóe miệng hắn từ từ nhếch lên. Qua một hồi lâu, vẻ mặt đang nghiêm trọng bỗng chuyển thành thú vị, hắn khanh khách cười nói:
- Nói đúng lắm! “Mọi sự vật đều do duyên sinh ra, vốn như giấc mộng, như ảo ảnh, như giọt sương, như bọt nước và như ánh chớp, ta nên nhìn nhận chúng như vậy”. Bọn họ muốn nói chuyện gì, trẫm cấm không được cái miệng của bọn họ; trẫm muốn làm cái gì, làm sao bọn họ lại có thể trói tay chân trẫm được?
Chỉ trong nháy mắt, vẻ ấm ức, khổ đau, phẫn nộ trong ánh mắt hắn bị quét sạch, được thay thế bởi ánh mắt kiên định, khinh thường pha lẫn một chút tinh nghịch. Hắn mím môi, bỗng nhiên cao giọng cười nói:
- Các vị ái khanh trung thành với đại sự quốc gia, lo lắng an nguy cho bản thân trẫm. Mặc dù có một số kẻ thổi phồng quá đáng, khuếch đại chuyện lạ, ha! ha!... thì cũng có lòng trung thành đáng khen, trẫm đều ghi tạc trong lòng.
Rời cung lâu ngày, trẫm rất mong nhớ Thái Hoàng Thái Hậu và Thái hậu, nên muốn vào cung vấn an. Các vị ái khanh có gì khuyên can nghị gián thì ngày mai họp triều hãy lại nói tiếp. Ngụy Bân, bãi giá hồi cung!
Chính Đức tránh nặng tìm nhẹ, chỉ hời hợt vài tiếng đã mang toàn bộ chỉ trích của bọn họ quy kết thành vì lo lắng cho an nguy Hoàng Thượng đến nỗi nói quá sự thật. Sau đó hắn cười mỉm phẩt tay áo, bước về long liễn.
Những quan chức đang âm thầm góp sức chờ cho Hoàng đế nổi giận đùng đùng đều lập tức sững sờ tại chỗ. Đây là vị tiểu hoàng đế trong ấn tượng bọn họ có tính tình hấp tấp, thường thường vừa bị người ta phê bình đôi câu vài lời thì đã nổi giận đùng đùng đến không thể tự kiềm chế đó sao?
Bọn họ không hề sợ mặt rồng Hoàng đế nổi giận, nhưng mà một vị thiên tử vui buồn không lộ, khiến cho bọn hắn không có cách nào suy xét thấu lại không khỏi khiến mọi viên quan nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi từ trong đáy lòng.
Phản ứng Hoàng Thượng ra ngoài dự liệu của bọn họ, nhất thời cả nhóm chưa có cách nào đối phó. Đến khi bọn hắn kịp định thần thì đã nhìn thấy Chính Đức thản nhiên bỏ ngựa leo lên long liễn. Đoàn nghi trượng xuyên qua Đắc Thắng môn, đi vào Chính Dương môn, thẳng theo Ngọ môn trở về hoàng cung. Nội tướng Lưu Cẩn đã quỳ sẵn, chờ tiếp thánh giá trước cửa cung.
Dương Lăng cùng đi đến trước cửa cung, đợi Hoàng đế vừa vào cung xong lập tức dặn dò người khiêng kiệu Đường Nhất Tiên đi nhanh theo sau, còn tự mình phi ngựa như bay thẳng đến tây thành.
Hai vị Nội các Đại học sĩ Lý Đông Dương, Tiêu Phương, Nội tướng Lưu Cẩn và Cẩm Y vệ Mưu Bân chậm một bước, lần lượt trước sau phái người tới mời y đều công toi. Lúc này Dương Lăng đã phóng tuấn mã chạy một mạch ra khỏi thành, phi đến Cao lão trang rồi.
Chiếc cổng nhà quen thuộc đã ở trong tầm mắt, Dương Lăng không ức chế được kích động trong lòng, vung roi quất tuấn mã tăng tốc. Chưa tới trước cửa phủ, y đã thấy xa xa vài bóng người đứng chờ ở đó.
Đến gần, đến gần hơn nữa, còn khoảng ba trượng, Dương Lăng đột nhiên ghì mạnh cương ngựa, tuấn mã hí dài chồm hai vó trước. Móng ngựa trước hãy còn chưa đạp đất, Dương Lăng đã nhảy xuống, bước nhanh tới đón lấy dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Ấu nương ôm choàng vào lòng.
Hai người áp má kề tai. Triền miên hồi lâu, bất giác bả vai đã ướt hết một mảnh.
Dương Lăng đè nén kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy những mỹ nhân Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai, Cao Văn Tâm ai cũng mắt rưng rưng, mừng mừng tủi tủi kèm theo nỗi hoan hỉ vô hạn. Dương Lăng nhướng mày, mỉm cười gật đầu chào cả ba. Tức khắc ba đoá hoa đào ửng hồng.
Y cúi đầu, nâng Ấu nương lên, lau những vệt nước mắt trên má nàng, khẽ cười nói:
- Nhìn nàng kìa, không phải tướng công đã trở về rồi sao? Nàng đang có bầu. đừng khóc có hại cho sức khỏe! Này, cho tướng công nhìn thử xem nàng đã béo tốt như thế nào rồi!
Lúc nãy, vừa ôm choàng Ấu nương y đã cảm thấy chiếc eo thon nhỏ của nàng bây giờ đã tròn trỉnh rất nhiều.
Y vừa mở miệng trêu chọc, Ấu nương vừa nghe lập tức đỏ bừng mặt, xấu hổ bất an đứng thẳng người lên, sợ mình thực sự xấu xí đi khiến cho tướng công nhìn đến phải thất vọng.
Dương Lăng tỉ mỉ dò xét. Ấu nương má đào môi thắm, tôn lên cặp chân mày và mái tóc đen nhánh. Mặt mày vẫn diễm lệ như trước chỉ là bụng đã thấy gồ lên.
Cô gái nhỏ ngây ngô thanh tú lúc trước bây giờ đã là tiểu phu nhân đẫy đà hiền dịu, như hoa hồng điểm sương đón gió nở rộ, tao nhã lóa mắt. Mà đó, chính là nhờ mình đã biến nàng từ một nụ hoa nhỏ non nớt nở bung thành cánh hoa sáng lạn. Dương Lăng thở phào tràn đầy vui sướng, lại nhẹ nhàng dịu dàng ôm choàng lấy nàng.
Tô Tam và Tuyết Lý Mai khoan thai tiến lên, nhẹ nhàng vái chào:
- Lão gia.
Dương Lăng ừ một tiếng, buông Ấu nương ra, nâng các nàng dậy. Hai cô tiểu mỹ nhân vừa mới hai tám, ánh mắt trong trẻo, trên khuôn mặt xinh đẹp thoa nhẹ một lớp son phấn mỏng, hai má hơi hóp lại, càng có vẻ xinh đẹp mà thanh lệ, giống như hai đóa cúc non trong veo sau cơn mưa, thật sự khiến người muốn không động tâm cũng không được!
Cao Văn Tâm thấy Dương Lăng choàng lấy vai thơm của các nàng, trong ánh mắt hơi hiện lên một chút mất mát, nhưng trên mặt nàng vẫn là nụ cười nhẹ xinh đẹp, tiến lên chào. Đối với nàng, Dương Lăng không thể quá thân mật, cũng không thể quá thờ ơ, đành phải phủ ống tay áo đỡ lấy cổ tay trắng bóng của nàng. Cao Văn Tâm không nén nổi nỗi oán hận trong lòng, đưa mắt liếc nhìn y, môi thắm khẽ mím lại, đôi mắt xinh đẹp như nhuốm sương. Dương Lăng vừa thấy vậy, tim giật đánh thót: “Nha đầu này đã theo học Ngọc nhi với Tuyết nhi hay sao? Khi nào mà ánh mắt nàng cũng trở nên trêu ngươi như thế?”
Cao quản gia dẫn một đoàn đầy tớ nô tì đầy vui mừng bước đến chào lão gia. Dương Lăng nhớ tới Đường Nhất Tiên sắp lập tức đến ngay, liền dặn dò:
- Lão quản gia! Phái người canh giữ ở cửa, ngay khi kiệu tiểu thư Nhất Tiên đến phải lập tức báo cho chúng ta hay.
Một nhà vừa đi vừa kể lại những chuyện sau khi rời xa, đến sảnh trước cùng ngồi xuống, Dương Lăng hỏi:
- Nhất Tiên sẽ đến ngay bây giờ, chỗ ở đã bố trí chu đáo rồi phải không?
Hàn Ấu Nương ôn nhu gật nhẹ đầu đáp:
- Dạ, đã bố trí chu đáo rồi. Nghe nói...... nàng đã mất ký ức rồi sao?
Dương Lăng nhíu mày đáp:
- Đúng! Khi chúng ta phát hiện được nàng, nàng đã không còn nhớ chúng ta. Ngày ấy sau khi rơi xuống vực, nàng được Đại Vương cứu đi, mang đến Đại Đồng cho ở trong vương phủ, cho nên người của ta và người của quan phủ địa phương tìm nàng mãi vẫn không thấy.
Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân liếc mắt nhìn nhau, cùng hỏi:
- Lão gia, ba tỷ muội chúng tôi xem nhau như ruột thịt từ thuở nhỏ, bây giờ tìm được nàng trở về, là chuyện tốt lớn như trời, tại sao trong thư ngài dặn chúng tôi nhận nàng là biểu muội vậy?
Dương Lăng trầm ngâm một lúc, khoát tay ra hiệu cho nô tì lui ra hết bên ngoài rồi mới lên tiếng:
- Trong thư ta không tiện nói quá rõ, bây giờ ta nói thẳng hết nhé! Ngọc nhi, Tuyết nhi, hai nàng có biết vì sao chúng ta kết được mối duyên tình này không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Đường Xuân ửng đỏ. Nàng khẽ cắn môi, ánh mắt đung đưa nhộn nhạo liếc nhìn Dương Lăng, không dám trả lời một vấn đề ngượng ngùng như vậy. Tuyết Lý Mai quen cùng Dương Lăng bạo dạn trêu đùa trong chốn khuê phòng, trước mặt y có phần không biết lớn nhỏ, lại nghịch ngợm cười đáp:
- Tiện thiếp biết nè! Vốn là lão gia gặp chuyện bất bình nên can thiệp, nhưng khi thấy tỷ muội bọn thiếp đáng thương như vậy, liền đã động lòng thương hoa tiếc ngọc chứ gì!
Dương Lăng lắc đầu, ngửa mặt lên trời suy tưởng một lát, mỉm cười nói:
- Kể ra một chữ duyên thực là kỳ diệu. Vốn ta ở đầu ngõ hẻm của tửu lâu uống rượu cùng Thái tử, lúc ấy nghe trong ‘Thì Hoa quán' vọng đến tiếng đàn sáo cũng không lưu ý lắm. Chính là đương kim Hoàng thượng rất yêu thích âm nhạc, nhất định đòi đi đến thưởng thức một lần, do đó mới gặp được các nàng.
Ánh mắt y từ từ nhẹ nhàng dời đến hai khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai, kể tiếp:
- Hoàng thượng thích Nhất Tiên cô nương, thế là ra lệnh cho Mã Vĩnh Thành mang bạc nén đến kêu ta thay mặt ngài giúp Nhật Tiên chuộc thân. Nhưng lúc ấy Tiên hoàng đã biết chuyện Thái tử ghé thăm thanh lâu, mặt rồng giận dữ, giữ rịt Thái tử trong cung rất nghiêm ngặt. Mã công công chỉ nói muốn ta đi chuộc thân rồi vội vàng hồi cung, lại không hề nói rõ là vị cô nương nào. Thế là......
Dương Lăng và Hàn Ấu Nương nhìn nhau cùng cười. Ấu Nương vừa cười vừa tiếp lời:
- Thế là, tướng công bèn tiếp nhận tất cả ba em về nhà. Xì! Hai người các em là quỷ linh tinh, rõ ràng nhắm nhía tướng công, còn cố làm ra vẻ nói muốn làm nô tỳ. Có chuyện bỏ ra một vạn lượng bạc để mua nô tỳ hay sao? Nhưng mà khi đó chúng ta không biết Thái tử thích ai nên quả thực không thể nói rõ mọi chuyện được.
Hai vị cô nương nghe đều choáng váng, hồi lâu Ngọc Đường Xuân mới lẩm bẩm:
- Hóa ra...... Ta...... Ta và Tuyết nhi thoát khỏi hố lửa, gặp được phu quân tốt như lão gia, đều là nhờ ơn em gái Tiên nhi ban tặng.
Tuyết Lý Mai nhớ tới một chuyện, nhịn không được kinh hãi kêu lên:
- Nhưng mà, người Tiên Nhi thích chính là chàng đó, lão gia!
Nói đến đây nàng tự biết đã lỡ lời, bất giác đưa tay che miệng nhưng đã muộn rồi. Ánh mắt kinh ngạc của Dương Lăng, Ấu nương và Cao Văn Tâm đều ném về phía nàng.
Khuôn mặt Tuyết Lý Mai đỏ bừng, nàng ngập ngừng:
- Thiếp...... Thiếp nói là sự thật. Khi chúng thiếp còn chưa quen biết lão gia, nghe khách đến quán kể chuyện lão gia ôm phu nhân tìm thầy thuốc khắp chín cửa thành, kháng chỉ bất tuân, Tiên Nhi đã nói cuộc đời này phải gả được cho người chồng trọng tình trọng nghĩa như vậy. Về sau, khi chúng thiếp đã vào nhà Dương gia, Tiên Nhi vui vẻ đến nổi cả đêm ngủ không được, lôi thiếp trò chuyện hàn huyên suốt đêm về chàng.
Dương Lăng hơi sững sờ, một lúc sau y lắc đầu cười nói:
- Té ra là vậy! Đó chỉ là thiếu nữ mê luyến anh hùng thôi, không coi là thật sự yêu thích. Bây giờ nàng và Hoàng Thượng cùng chung sở thích, tuổi tác tương đồng, sống chung với nhau vô cùng vui vẻ, chỉ là đến bây giờ nàng còn chưa biết được lai lịch Hoàng Thượng. Nếu như Hoàng Thượng triệu nàng vào cung, với lai lịch của nàng, ngài muốn phong nàng làm phi sẽ không tránh khỏi rất nhiều điều rất khó khăn. Bây giờ đối với người ngoài, chúng ta giả vờ coi nàng là biểu muội của ta, đó cũng là tâm ý của Hoàng Thượng muốn cho nàng có một xuất thân trong sạch.
Cao Văn Tâm lo lắng:
- Tôi nghe Tuyết Nhi muội muội kể về chuyện của Đường cô nương. Ngài giấu giếm nàng về xuất thân và chuyện cũ, tất nhiên là muốn điều tốt cho nàng, nhưng mà nàng...... Bây giờ nàng không nhớ được chuyện xưa, nhưng nếu như một ngày nào đó nàng nhớ được chuyện cũ trước kia, nàng có thể hiểu thấu nỗi khổ tâm của ngài hay không? Nàng sẽ không hận ngài chứ?
Dương Lăng trịnh trọng đáp:
- Tôi đang muốn nhờ cô đây. Khi nàng trở về, tôi muốn xin cô phát huy diệu thủ giúp cho nàng khôi phục ký ức. Nàng là người Hoàng Thượng chuộc ra, nhưng lại từng vì tôi mà suýt nữa bỏ mạng, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc nàng. Nếu như Nhất Tiên tỉnh lại, thực sự không muốn vào cung, tôi...... nhất định sẽ tìm tất cả biện pháp, sẽ không để cho nàng đau khổ cả đời!
Cao Văn Tâm nghe xong bỗng dưng lộ vẻ xúc động. Lời này mặc dù bình thường, nhưng mà có bao nhiêu người đủ dũng khí nói ra? Tiên Nhi chỉ là một cô gái nhỏ xuất thân thanh lâu. Có đàn ông nào dám xem tương lai mình nhẹ hơn tình ý một cô gái?
Nhớ đến khi xưa, vị Lí cử nhân kia, vốn hai nhà đã sớm có hôn ước, khi mình gặp chuyện bất hạnh, thân phận nô tì hạ tiện cũng như xuất thân từ thanh lâu của Tiên Nhi, hắn liền bội ước từ hôn. Bây giờ Dương Lăng vợ đẹp thiếp xinh, tiền đồ như gấm, lại vẫn có thể vì một cô gái được Hoàng đế quan tâm mà nói được loại lời này! Ta phải đến nơi nào trên thế gian này mới có thể tìm được một người đàn ông cao quí, trọng tình trọng nghĩa đến như thế đây?
Cao Văn Tâm lập tức kích động trong lòng, ánh mắt đung đưa mông lung như sương mù. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai cũng đôi mắt lóe sáng, đắm đuối nhìn vị tướng công mình đã hết lòng ái mộ. Mặc dù trong sảnh lặng im không tiếng nói nhưng lòng của bọn họ bỗng nhiên cảm thấy rất gần gũi nhau.
Đúng lúc này, Cao quản gia vội vã đi vào báo:
- Lão gia! Có chiếc kiệu tới rồi, đã gần đến trước cửa.
Dương Lăng vội vàng đứng dậy cùng với các cô Ấu nương đi ra cửa nghênh đón. Đường Nhất Tiên vén tấm rèm kiệu bước ra, cười vui vẻ đi tới, vừa gặp Dương Lăng liền trấn áp:
- Biểu ca thật không có lương tâm. Tưởng nhớ chị dâu quá đã tự mình chạy mất, hại muội phải đi một mình.......
Nói tới đây, nàng thấy Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai tròng mắt rưng rưng, từng bước một tiến lên nghênh đón, bị vẻ mặt kỳ dị của hai nàng dọa khiếp, ngay lập tức nuốt chửng phần sau vào bụng.
Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đi đến gần Nhất Tiên, bỗng nhiên ôm cổ nàng, cất tiếng khóc nức nở:
- Tiên Nhi! Tiên Nhi! Chúng ta nhớ ngươi muốn chết! Trời thương, bọn ta hôm nay còn có thể gặp gỡ.......
Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai mỗi người ôm một cánh tay Đường Nhất Tiên, ngả vào bả vai nàng hết khóc lại cười, khiến cho Đường Nhất Tiên không hiểu chuyện gì. Nàng bất giác nhìn Dương Lăng cười khan:
- Ha ha! Hì hì! Biểu ca,......hai vị chị dâu này, các chị...... thực sự rất tốt với muội.
Dương Lăng đang định trả lời, từ phương xa đã vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập, bốn khoái mã phi như bay đến. Nheo mắt nhìn kỹ, thấy toàn thân trang phục của kỵ sĩ rõ ràng là cẩm y thị vệ trong cung, Dương Lăng vội bước lên hai bước đón chào. Kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, lớn tiếng hô:
- Dương đại nhân! Ty chức phụng ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu, Thái hậu và Hoàng hậu mời đại nhân lập tức vào cung!
Vừa nghe, lòng Dương Lăng trầm xuống: “Hỏng rồi, mình lừa dẫn đứa bé nhà người ta đi mạo hiểm, bây giờ phụ huynh tìm đến nhà mình để tính sổ rồi! Ba đời mẫu nghi chính cung nương nương lớn bé sẽ đồng loạt dạy bảo mình. Được nhận loại đãi ngộ của 'Ba bà mẹ dạy con' này, mình cũng xem như là người thứ nhất từ xưa đến nay.”
Vừa tưởng tượng đến cảnh ba bà Thái Hoàng Thái Hậu, Thái hậu, Hoàng hậu ngồi ở trên thay phiên oanh tạc mình, Dương Lăng không nén nổi lạnh cả sống lưng. Hàn Ấu Nương lo lắng cầm tay y, nhẹ giọng gọi:
- Tướng công!
Dương Lăng không muốn các nàng phải lo lắng nên mỉm cười nói:
- Ấu nương! Nàng cùng biểu muội trở về trước, ta đi vào trong cung một chuyến, không có gì đáng ngại đâu.
Lời còn chưa đứt, lại có bốn khoái mã chạy như bay đến. Viên cẩm y thị vệ trên lưng ngựa ghìm cương, thần sắc oai nghiêm hô to:
- Thánh chỉ đến, Dương Lăng tiếp chỉ!
Ý chỉ vừa tới, thánh chỉ lại đến ngay, Dương Lăng cảm thấy hơi khó hiểu. Y và một đám nữ thân quyến vội vàng quỳ gối tiếp chỉ lần thứ hai. Kỵ sĩ lớn tiếng tuyên:
- Hoàng Thượng khẩu dụ: “Dương Lăng hôm nay không cần vào cung. Ngày mai khi lâm triều nhớ mặc áo mãng bào đai ngọc đến kim điện kiến giá, vào hậu cung thỉnh an!”
Tránh được cái khó hôm nay, Dương Lăng không nén nổi vui vẻ trong lòng, đồng thời lại thấy hơi lạ: "Nội xưởng là nha môn riêng của Hoàng đế, hoàn toàn không cần vào chầu. Hắn bảo ta mặc áo mãng bào mang đai ngọc, vào chầu mà long trọng như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là hôm nay đám đại thần dở hơi khiến hắn tức giận đến hồ đồ rồi hay sao?”
Lúc này cũng không kịp suy nghĩ thêm, Dương Lăng vội phục xuống tại chỗ hô to:
- Thần tiếp chỉ!
Cẩm y thị vệ lại nói tiếp:
- Hoàng Thượng lại có mật dụ. Tam phẩm Cáo Mệnh Thục Đức phu nhân là Hàn thị Ấu nương tiến lên tiếp chỉ, cùng đọc với Dương Lăng!
Hàn Ấu Nương hơi kinh ngạc đứng lên bước tới trước tiếp nhận thánh chỉ, lui về sau hai bước mở ra nhìn qua. Đó là một tấm lụa vuông màu vàng cỡ một thước, bên trên viết rằng: "Trời đất bao la hoàng đế lớn nhất, Ấu nương tỷ tỷ không phải sợ hãi. Tướng công nhà ngươi có trẫm hộ giá, sao cần phải lo lắng các vị già trẻ lớn bé ở hậu cung."
Hàn Ấu Nương đọc đến đây, không nhịn được phì cười. Nàng nhìn xuống chút nữa, lại thấy viết: "Ấu nương tỷ tỷ chăm sóc thân thể cẩn thận, vài ngày nữa trẫm sẽ đến nhà thăm." Lạc khoản lại ghi: "Cha nuôi của con tỷ tỷ, người cha hoàng đế của nó, ha ha!"
Hàn Ấu Nương không biết ước định giữa Chính Đức và Dương Lăng nên bất giác liếc nhìn y ra vẻ kỳ lạ. Nàng thấy Dương Lăng vừa đọc xong bức thánh chỉ chẳng ra đầu ra đuôi này cũng ngây cả người.
---------------------------------------------
Chú thích:
(1) loại áo lễ phục quấn quanh người. Xem hình http://a1.att.hudong.com/66/28/01300...6280845110.jpg
(2) miếng khăn dài quấn trước bụng phủ che gối. Xem hình http://1832.img.pp.sohu.com.cn/image...977627g215.jpg
(3) xem hình http://guoxue.zynews.com/XianFeng/Up...1716442381.jpg
(4) mũ quan có sống lưng ngang đội trong dịp lễ lớn.