Tất đô ty và Trương huyện lệnh mới nhậm chức cùng một số quan chức dân sự lẫn quân sự đang cưỡi ngựa đi vòng qua núi Kê Minh. Phía trước là một thảo nguyên, vài chú chim đang bay lượn là là trên thảm cỏ. Trương huyện lệnh là tiến sỹ năm Hoằng Trị thứ mười hai (1499), tuy là thư sinh tuổi trạc tam tuần nhưng lại đang cưỡi chiến mã, kỵ thuật cũng tương đối rành rẽ.
Đi song song với Trương huyện lệnh, Tất đô ty quay sang mỉm cười nói:
- Tất mỗ xưa nay vẫn cho là thuật cưỡi ngựa bắn tên trong học xá (như trường học - ND) chỉ là chuyện hư hão mà thôi. Khi nãy nghe quý sư gia nói Trương đại nhân có thể kéo cung ba thạch (1 thạch bằng 60 kg, cung ba thạch là loại cung cần dùng lực kéo 180kg mới có thể kéo được – ND.), trong vòng trăm bộ (khoảng 167 mét, một bộ là 5/3 mét – ND.) bách phát bách trúng, ấy thật là văn võ song toàn.
Vừa nói ánh mắt hắn lại vừa lơ đễnh liếc trộm Mã Liên Nhi. Mã Liên Nhi đang cưỡi một thớt ngựa đỏ tía, trên người mặc trang phục đi săn, khoác thêm một chiếc áo lụa mỏng ở bên ngoài, tất cả đều có màu xanh sẫm, chân nàng vẫn xỏ đôi giày tang, lưng thắt đai trắng, bên hông còn giắt thanh loan đao nhỏ như để làm đồ trang sức. Nàng khoác nghiêng chiếc cung, lưng đeo ống tên, trang phục khoẻ khoắn mang phong cách của dị tộc vùng Tái ngoại khiến nàng càng thêm phần lộng lẫy.
Gió xuân thổi chiếc áo khoác lụa tung bay, vừa hay giúp cho bộ trang phục đi săn tôn lên những đường cong quyến rũ của nàng. Đằng sau chiếc áo lụa mỏng tanh, những đường cong hoàn mỹ mang đầy hơi thở của tuổi thanh xuân ấy lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ vô cùng. Nghĩ đến việc mấy ngày nữa sẽ có thể ôm lấy tiểu mỹ nhân quyến rũ này vào lòng, Tất đô ty không khỏi sinh lòng dâm dục.
Thật tình hắn lười chẳng muốn để ý đến Huyện thái gia, trong lòng thầm hận trên thảo nguyên này không thể chỉ có hắn và Mã Liên Nhi, hai người lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, điên đảo một phen cho sướng. Nhưng dẫu gì hắn cũng là đại quan có thân phận trong triều đình, đừng nói hiện giờ Mã Liên Nhi còn chưa phải là thiếp của hắn, cho dù đã được hắn cưới về, lúc này hắn vẫn đang ở cùng một chỗ với đồng liêu, nếu chỉ lo cho ái thiếp của mình thì thật quá mất thân phận.
Nghe được lời "khen tặng" của Tất đô ty, Trương huyện lệnh dè dặt mỉm cười, vuốt râu khiêm tốn đáp:
- Đại nhân quá khen rồi. Lúc còn ở học xá, bổn huyện tuy cũng tập bắn cung cưỡi ngựa, nhưng nào so được với đại nhân và các vị mãnh tướng trong quân. Về phần cây cung ba thạch đó thì... bổn huyện quả thực là không giương nổi, có điều bách phát bách trúng... Ha ha ha, Tất tướng quân hẳn không biết! Bia trong học xá của chúng ta ở Phúc Kiến có đường kính gần một trượng.
Bia lớn có đường kính một trượng? Tất đô ty nghe xong, thoạt tiên ngây người, sau đó bật cười ha hả. Các quan bên cạnh phần lớn là người phương bắc hoặc tướng lĩnh trong quân, tất cả đều không kềm được vẻ tủm tỉm, có người vội hắng giọng nhằm che giấu nụ cười. Với bia có đường kính một trượng, nếu nói trong vòng trăm bộ bách phát bách trúng thì thật sự cũng chẳng có gì đáng khoe khoang. Bọn họ quả thật không ngờ bia trong học xá ở phương nam lại lớn như vậy.
Mã Liên Nhi ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt như cười mà chẳng phải cười, tâm tư ngơ ngẩn, chỉ thả hồn vào tâm sự của bản thân. Mã Ngang cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của em gái, thấy nàng sắc mặt bình tĩnh, hắn còn tưởng rằng nàng thấy Tất đô ty đầu đội mũ, thân mặc giáp, oai phong lẫm liệt, thế nên đã bị rung động bởi khí phách anh hùng của gã, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Buổi sáng Mã Liên Nhi bị ca ca gạt ra ngoài, lấy lý do là rủ nàng đi dạo chơi săn bắn. Lúc này trái tim đã có chốn về, Mã Liên Nhi đang cảm thấy cực kỳ vui vẻ, do vậy nàng cũng không muốn tỏ ra quá khắt khe với người thân duy nhất của mình. Huống hồ khi ở tái ngoại, hầu như mỗi ngày nàng đều cưỡi ngựa bắn cung, từ khi trở về Trung Nguyên thì đã lâu không thử lại tay nghề, nên nàng bèn vui vẻ đồng ý ngay. Nào ngờ sau khi cưỡi ngựa ra ngoài thành bằng con chiến mã do ca ca dắt đến, Mã Liên Nhi thấy một đám quan chức, lại còn có cả Tất đô ty, lúc bấy giờ nàng mới hiểu rõ ý đồ của ca ca mình.
Vốn Mã Liên Nhi muốn quay đầu ngựa bỏ đi ngay, nhưng hiện đang có nhiều quan viên không hiểu rõ sự tình đang ở đây, nàng làm như vậy sẽ quá thất lễ. Sợ rằng nàng vừa mới bỏ đi, lập tức sẽ xuất hiện rất nhiều lời võ đoán và chỉ trích. Nếu là trước đây nàng còn có thể chẳng để tâm đến cách nhìn của người khác, nhưng hôm nay nàng đã tự xem mình là người của nhà họ Dương, nên không dám không kiêng nể điều gì như trước nữa, đành phải đi theo tới thảo nguyên.
Tối hôm qua, sau khi được Ấu Nương ngầm tỏ ý tiếp nhận, xem như chuyện sau này được gả vào nhà họ Dương đã là trăm phần trăm, Mã Liên Nhi vừa yên tâm lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Nàng hoàn toàn ngây ngất trong tâm tình của bản thân, đôi mắt lung linh trong veo như nước hồ thu thỉnh thoảng hoà theo dòng cảm xúc. Nàng lúc thì mỉm cười, khi thì e thẹn, phối hợp với ngũ quan xinh xắn mê người tạo nên một vẻ quyến rũ khôn tả.
Khi Tất đô ty nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng thì nàng cũng nhận biết. Nàng thấy hắn tự cao rằng bản thân là người có danh phận, chẳng những không dám đến gần bắt truyện với nàng, mà còn khi nhìn nàng cũng phải mượn lúc nói chuyện với người khác rồi liếc một cái thật nhanh, như thể sợ sẽ làm mất cái vẻ “oai phong” của một gã tướng quân vậy. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy cái vẻ giả dối của hắn thật buồn cười.
Dương đại ca. Ôi, Dương đại ca!
Nghĩ đến Dương Lăng, lòng Mã Liên Nhi lại thầm cảm thấy ngọt ngào. Dương đại ca chẳng như cái kẻ kia, huynh ấy thèm vào quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về bản thân. Ngày đó hai người bọn mình từ trong vùng rừng núi trở về thành, mấy người Mẫn đại nhân, Giang bả tổng đều đứng trên tường thành, nhưng khi bước vào thành Dương đại ca lại chỉ ôm chặt lấy Ấu Nương đang đẫm lệ vào trong lòng, sau đó còn dỗ dành, chọc cười muội ấy, mặc kệ những người xung quanh. Lúc nhìn Ấu Nương, đôi mắt ấy huynh ấy tựa như đang ngắm bảo vật trong lòng vậy.
Nghĩ đến đây, lòng Mã Liên Nhi lại không khỏi rạo rực. Chỉ cần có một ngày huynh ấy cũng có thể nhìn mình bằng ánh mắt chở che yêu thương như vậy, đừng nói là chờ ba năm, dù có chờ ba mươi năm, chờ cả đời, mình cũng sẵn lòng.
Nghĩ vậy, Mã Liên Nhi bất giác lại mỉm cười.
Suốt nãy giờ Giang Bân vẫn ở bên cạnh ngắm nàng, lúc này thấy nụ cười xinh như nụ đào hé nở làm mê đắm lòng người kia, cặp mắt hắn không khỏi muốn rớt ra ngoài. Hôm đó Mã Liên Nhi từ ngoài thành trở về, áo quần nhếch nhác, tóc mai tán loạn, trong mắt hắn nàng đã chẳng khác gì tiên nữ rồi. Hôm nay nàng trang điểm nhạt, trang phục khoẻ khoắn, đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở. Ôi trời, nếu như có thể cưỡi lên người đại cô nương hoa nhường nguyệt thẹn này thì...
Giang Bân nuốt nước miếng ừng ực, rồi ngẩng đầu oán hận liếc nhìn Tất Xuân, trong lòng thầm nhủ: "Con mẹ nó, nếu mình mà cũng là một đại tướng quân, dù gì cũng phải cưới cô nàng như vậy về thì mới không tính là uổng phí cuộc đời."
Từ miệng thân binh trong quân của Tất đô ty, gã cũng đã nghe phong phanh tin tức Tất Xuân muốn nạp Mã Liên Nhi về làm thiếp. Hôm nay Tất Xuân mời các vị quan lại trong vùng du xuân, chỉ đem theo mỗi một cô gái này, thật ra không chỉ có gã, đa số quan lại có mặt nơi đây cũng đã đoán được vài phần.
Từ trong bụi cỏ phía trước một con hươu bào béo múp chợt nhảy ra, lao về phía sườn núi cách đó không xa. Quan Thụ Anh hô to lên:
- Đại nhân, ngài mau nhìn kìa, có một con hươu bào!
Những kẻ này ai nấy trên lưng đều đeo quân cung (Để phân biệt với cung dùng trong săn bắn – ND.), nghe thấy vậy đều vội vã lấy cung ra cầm trên tay. Nhưng đám quan viên thì không ai động thủ, những thân binh kia có bắn tên ra cũng chỉ để chặn đường chạy của con hươu, dọa nó phải chạy sang hướng khác mà thôi. Con mồi ư? Đương nhiên là để dành cho tướng quân đại nhân bắn rồi.
Con hươu bào ngốc nghếch đáng thương đó bị những mũi tên chuẩn xác của đám thân binh dọa sợ hãi chạy loạn cả lên. Hai người Tất đô ty đứng đầu võ tướng và Trương huyện lệnh đứng đầu văn quan lúc này đều đã cầm cung, rút tên, nhưng lại không ai động thủ. Hai tên cứ ở đó khiêm tốn nhường nhau, toàn nói mấy câu khách sáo kiểu nhà quan như "mời đại nhân bắn trước mở màn, để bọn tôi được kiến thức một phen"…
Mã Liên Nhi thấy bọn họ đi săn mà cũng giả tạo khách sáo như vậy, hoàn toàn không có cái lạc thú của việc dạo tiết thanh minh hay săn bắn, bèn thầm hừ một tiếng, khinh bỉ quay ngoắt đầu đi. Thị vệ tùy thân của Tất đô ty là Trịnh Đại Bằng thúc ngựa chạy lên phía trước thưa với Tất Xuân và Trương huyện lệnh:
- Các vị đại nhân, hôm nay Mã tiểu thư là phụ nữ duy nhất trong nhóm chúng ta, theo ty chức thấy, mũi tên mở màn này chi bằng mời Mã tiểu thư ra tay. Mã tiểu thư vận quân trang, chắc hẳn thuật cưỡi ngựa bắn cung cũng bất phàm.
Trương đại nhân được mệnh danh có thể giương được cung ba thạch, nội trong trăm bộ bách phát bách trúng, đối mặt với con hươu bào béo ú cách có mấy chục bộ đó thật sự cũng hơi lo, lo là mũi tên mở màn ấy nếu thật có trúng thì cũng sẽ phải nghe toàn những lời hoan hô ngược mà thôi. Cho nên khi nghe thấy lời của Trịnh Đại Bằng, hắn như được đại xá, lập tức vỗ tay cười nói ngay:
- Hay lắm, hay lắm, bậc anh thư không thua gì trang nam tử mà. Vậy mời Mã tiểu thư bắn mũi tên mở màn này, chúng ta xin rửa mắt mà trông.
Được gãi đúng chỗ ngứa, cặp mắt tam giác của Tất đô ty cũng trở nên hoà nhã hơn hẳn. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội đường hoàng quay sang nói chuyện với Mã Liên Nhi mà không sợ kẻ khác dị nghị chê cười. Hắn lập tức nghiêng người sang phía Mã Liên Nhi, cười nói:
- Mã tiểu thư, vậy mời cô thi triển thân thủ được không?
Hắn vừa nói xong, mọi người lập tức dạt ra hai bên, nhường đường cho Mã Liên Nhi.
Thật ra, do câu nói vô tình mời Mã Liên Nhi bắn phát tên đầu của Trịnh Đại Bằng mà lúc đó Tất đô ty mới nảy ra ý nghĩ lấy lòng nàng. Nhưng Mã Liên Nhi lại không biết nội tình, nàng cho là gã Tất đô ty thông đồng cùng thân binh sắp đặt từ trước, nên trong lòng càng thêm chán ghét gã.
Nàng nheo đôi mắt lại thành hai đường cong vút, sau đó mỉm cười đáp:
- Tất tướng quân thân kinh bách chiến, sát khí bức nhân, Trương đại nhân thiện xạ như thần, trăm phát trăm trúng. Tiểu nữ lưng đeo cung chẳng qua cũng chỉ là hư trương thanh thế, nào dám múa rìu trước mặt hai vị đại nhân? Tiểu nữ còn mong được kiến thức sự thần dũng của hai vị đại nhân một chút nữa cơ.
Giọng nói nàng vô cùng mềm mại và ngọt ngào. Thật ra chẳng qua nàng chỉ cố ý nói bằng giọng trong trẻo hơn một chút, nhưng âm thanh như vậy phát ra từ miệng mỹ nhân, kẻ khác sẽ có cảm giác nũng nịu lả lơi, quyến rũ khôn tả.
Mã Ngang vừa nghe liền biết không ổn. Hắn là người biết rõ tính khí của em gái mình nhất, hiểu rằng một khi cô em dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, chính là lúc nàng sắp hết kiên nhẫn, muốn nổi nóng rồi. Hắn vừa định chạy lên dàn xếp, không ngờ Giang Bân vừa nghe âm thanh hớp hồn của Mã Liên Nhi, xương cốt liền nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất.
Lúc ấy mọi người đều đang nghe Mã Liên Nhi nói, mà gã lại ở gần Mã Liên Nhi nhất, cho nên tức thời toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người gã. Tuy da mặt không phải là mỏng, nhưng Giang Bân cũng hơi xấu hổ ngượng ngùng. May là gã rất nhanh trí, vội vàng cười nói:
- Ài, câu bậc anh thư không thua gì trang nam tử của Trương đại nhân làm ty chức lại nhớ đến phu nhân của Dương dịch thừa.
Trên chiến trường nào đã từng cho phép đàn bà ra trận, nhưng ngày đó giặc Thát công thành, Dương phu nhân nữ cải nam trang, đã ở trên thành hiệp trợ quân ta anh dũng giết giặc, đó chẳng phải là Hoa Mộc Lan, bậc anh thư không thua gì trang nam tử hay sao? Dương phu nhân đã từng một tên bắn chết gã Thát Tử khiêu chiến dưới thành. Lúc ty chức đi thu dọn xác chết, thấy gã đó bị mũi tên cắm vào từ sau gáy, rồi xuyên hẳn ra ngoài ngay dưới cổ họng ba tấc, một tên trí mạng. Tiễn pháp ấy thật không tầm thường, ha ha ha, thật không tầm thường.
Tất đô ty nghe xong bèn cười ha hả khen:
- Dương dịch thừa trói gà không chặt, không ngờ Dương phu nhân lại giỏi võ nghệ như thế. Mã tiểu thư, cô cũng chớ nên khước từ nữa, chi bằng cô cũng thi triển tài nghệ đi được chăng?
Thật ra thì tiễn thuật của Mã Liên Nhi ra sao hắn cũng chẳng để ý, chẳng qua là muốn dỗ dành cho nàng vui vẻ mà thôi, cho dù nàng có sẩy tay thì hắn cũng có thể cười xoà, nữ nhân mà!
Tuy Mã Liên Nhi mang lòng cảm kích Hàn Ấu Nương, đã xem nàng là tỷ muội thân thiết nhất của mình, song nội tâm con người rất là kỳ lạ, trong tiềm thức nàng lại rất sợ mọi người nghĩ rằng Ấu Nương tài giỏi hơn mình. Địa vị của nàng sau này đã không thể bằng với Ấu Nương, nếu Ấu Nương lại còn xuất sắc hơn nàng ở mọi mặt, trong lòng nàng sẽ càng cảm thấy không an toàn.
Cho nên vừa nghe Giang Bân nói tiễn thuật của Ấu Nương xuất sắc, Mã Liên Nhi liền nổi lòng háo thắng, lập tức thôi không khước từ nữa mà tháo cung tên xuống, tay phải đưa ra sau rút luôn năm mũi tên từ trong ống. Mọi người không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng, không biết nàng muốn làm gì. Có vài gã quan văn không am tường võ nghệ còn cười thầm, cho là nàng căn bản không biết bắn cung.
Mã Liên Nhi giật cương thúc ngựa phóng lên mấy bước, đoạn thả cương xuống, tay trái cầm cung, tay phải cầm ngược bốn mũi tên ở phần lông đuôi, chỉ đặt một mũi lên dây cung. Sau đó nàng hít sâu một hơi, kéo căng cây cung như trăng rằm rồi buông dây, một mũi tên lao vụt đi.
Mọi người còn chưa kịp quay đầu xem mũi tên đó đã trúng hay chưa, Mã Liên Nhi đã như làm xiếc, tay phải phất khẽ, lại một mũi tên nữa được đặt lên dây, thủ pháp nhanh nhẹn vô cùng. Chỉ nghe tiếng dây cung "tạch, tạch " liên tiếp mấy tiếng, năm mũi tên lướt đi cực nhanh, tên này nối tiếp tên kia bay đi vun vút. Tên bắn ra liên tục liền trong một hơi, khiến mắt người không theo kịp.
Bắn năm mũi tên xong, Mã Liên Nhi lật tay khoác chéo chiếc cung lên vai như cũ, rồi nàng quay đầu ngựa lại, khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu nữ đã sẩy tay rồi.
Mọi người đang há hốc mồm kinh ngạc, nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu nhìn ra phía xa, chỉ thấy năm mũi tên tạo thành hình ngũ giác nhốt con hươu bào đang run lẩy bẩy vì sợ kia vào giữa. Khoảng cách giữa các mũi tên gần như toàn bộ giống hệt nhau, như thể đã được đo đạc đàng hoàng.
Sau một lúc lâu, một tay tướng lĩnh dưới trướng Tất đô ty kinh ngạc thốt lên:
- Liên châu tiễn pháp! Đồn rằng thần tiễn Triết Biệt (1) của giặc Thát nhanh nhất cũng chỉ có thể bắn một lần chín tên, Mã tiểu thư không ngờ lại bắn được năm mũi liền lúc, thật là lợi hại, thật là lợi hại!
Mọi người nghe xong, bất luận là hiểu hay không hiểu đều ca tụng không ngớt. Tất đô ty vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, càng không tiếc lời ngợi khen. Đôi mắt to tròn đen láy của Mã Liên Nhi thoáng liếc về phía Giang Bân như để thị uy, trên mặt mang theo mấy phần đắc ý.
Đúng vào lúc này, đằng xa có một người cưỡi ngựa phóng vội đến. Mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy kẻ đó càng lúc càng gần. Khi kẻ đó chạy đến gần mọi người mới thấy rõ trên người hắn vận áo số (Áo được đánh số, dùng cho các binh sỹ và nha dịch thời xưa – ND.) của dịch trạm, cưỡi một thớt dịch mã. Khi đến trước mặt mọi người hắn ghìm cương lại, vẻ mặt nôn nóng nhìn khắp đám người như đang tìm kiếm ai đó.
Vừa thấy y Mã Liên Nhi liền nhận ra đó là đại ca Hàn Uy của Ấu Nương, bèn vội vàng thúc ngựa chạy lên mấy bước hỏi:
- Hàn đại ca! Sao huynh lại đến đây?
Hàn Uy mặt đầy mồ hôi, cũng không biết là vì đang nôn nóng hay vì mệt, y vừa đưa ống tay áo lên quệt mồ hồ trên mặt vừa nói:
- Mã tiểu thư, tôi tìm cô đến khổ. Kinh thành đột nhiên cử một vị công công đến, ông ta phụng thánh chỉ của hoàng đế đến truyền lệnh Dương Lăng lập tức vào kinh. Em gái và em rể kêu ta báo với cô một tiếng, nhưng ta không biết các người đang săn bắn ở chỗ nào. Vừa rồi ta đã phải chạy khắp các nơi xung quanh một lượt đấy...
Y còn chưa nói xong, Mã Liên Nhi đã cả kinh la lên một tiếng, hai chân thúc vào bụng ngựa, không hề quay đầu mà giục ngựa phi thẳng về trạm Kê Minh. Các quan viên ngơ ngác nhìn nhau, bọn quan viên ở nha huyện còn to nhỏ thì thầm, sắc mặt kỳ dị. Mã Liên Nhi vừa nghe nói Dương Lăng đã đi rồi, lập tức tỏ ra vô cùng nôn nóng, thậm chí còn không thèm gởi lại một câu chào cho phải phép. Nàng và Dương Lăng một là không thân không thích, hai là chẳng phải bạn bè, nếu nói hai người bọn họ không có tư tình, ai mà tin chứ?
Tất đô ty mặt mày xám xịt, cặp mắt tam giác đỏ ngầu, cả người hơi run rẩy. Mã Ngang phi ngựa đến bên cạnh hắn, run rẩy gọi nhỏ:
- Tất... Tất đại nhân...
Tất đô ty cười gằn một tiếng, xoay người giương cung lắp tên. Sau tiếng kêu rền rĩ của dây cung, mũi tên sắc bén “chíu” một tiếng bay đi, bắn xuyên qua thân con hươu đang bị vây trong năm mũi tên không dám động đậy, khiến nó gục xuống đất.
(1) Triết Biệt hay còn gọi là Giả Biệt (không rõ năm sinh - mất 1225) là một trong những viên đại tướng của Thành Cát Tư Hãn. Ông nổi tiếng với tài bắn tên bách phát bách trúng. Người ta cho rằng Triết Biệt không phải là tên thật của ông mà là do Thành Cát Tư Hãn đặt cho (trong tiếng Mông Cổ, Triết Biệt có nghĩa là thần tiễn)
Khi Thành Cát Tư Hãn đem quân tấn công bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột, Triết Biệt hăng hái chống cự. Trong lúc chiến đấu ông đã bắn bị thương Thành Cát Tư Hãn nhưng do quân địch quá đông, bộ lạc của ông thua. Triết Biết bị bắt, đầu hàng Thành Cát Tư Hãn và trở thành viên tướng dưới quyền.
Sau này Triết Biệt đi theo Thành Cát Tư Hãn chinh chiến, lập được rất nhiều công lao. Triết Biệt đã từng cầm quân tấn công Trung Quốc, Trung Á và Đông Âu. Ông chưa bao giờ tỏ ra cậy công, luôn tỏ ra trung thành với Thành Cát Tư Hãn. Triết Biệt mất trên đường đánh Kievan Rus, một quốc gia có thủ đô là Kiev, lãnh thổ ngày nay trải dài trên Belarus, Ukraina và Liên Bang Nga. (theo wikipedia)