Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di gần như đã trở thành mục tiêu theo đuổi của nhiều phụ nữ.
Chỉ là mục tiêu này hơi xa vời, hai người phụ nữ đều đã nắm được huyết mạch kinh tế, nhưng họ thật sự có thể thoát khỏi số phận gia tộc?
Mạc Phong cũng cảm nhận được, hình như cô ta có tâm sự gì đó!
Có lẽ những lời cuối cùng mà cô ta nói qua rượu là chủ đề mà cô ta muốn nói đến tối nay.
Có lẽ cô ta đã phải chịu áp lực từ trong gia đình, Mạc Phong không biết áp lực là gì, anh cũng không có thời gian để đi sâu vào chuyện như vậy.
"Anh có biết không…Thực ra….Tôi sống rất mệt mỏi…”, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Từ Giai Nhiên ngước nhìn lên.
Rầm...
Vừa dứt lời, cô ta liền nằm gục xuống bàn.
Mạc Phong đột nhiên mở trừng đôi mắt: "Này! Cô say rồi đấy à? Thật là phục cô mà, uống nhiều rượu vang thế làm gì chứ!”
“Có thể đưa tôi lên trên tầng nghỉ ngơi chút được không?”, Từ Giai Nhiên nắm chặt cánh tay anh và nói trong cơn say.
Lúc này trong đầu anh chỉ hiện lên một câu, phụ nữ không uống say thì đàn ông không có cơ hội!
Mẹ kiếp, chơi thế cũng lớn quá mà!
Một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng và thắt nơ bước tới, trên tay còn cầm một chiếc chìa khóa: "Thưa anh, phòng đã chuẩn bị sẵn sàng! Tầng ba, phòng 3601!”
Tự chuốc say mình cũng đã đành, lại còn chuẩn bị sẵn cả phòng nữa.
Anh do dự, nhưng nhìn Từ Giai Nhiên đang nằm trên bàn, khuôn mặt với những đường nét xinh đẹp vẫn luôn khiến người khác phải động lòng.
“Thôi thì đưa cô ta lên phòng vậy, dù sao chỉ đưa lên đó thôi cũng không xảy ra chuyện gì mà!”, Mạc Phong khẽ lẩm bẩm.
Anh ôm Từ Giai Nhiên đi vào thang máy, hầu hết các nhà hàng hiện nay đều như thế này, tầng một là nơi ăn uống và giải trí, tầng hai là nơi tắm dưỡng sinh, bên trên là nơi dành cho khách chuẩn bị nghỉ ngơi.
Anh đẩy cửa bước vào và đặt Từ Giai Nhiên xuống giường, anh vô tình va vào mắt cá chân của cô ta khi cởi giày cao gót.
Nghe nói mắt cá chân của người phụ nữ là bộ phận nhạy cảm nhất, quả nhiên hô hấp của cô ta có chút gấp gáp hơn.
Dáng người nhỏ nhắn này, bộ quần áo cô ta mặc cũng thoắt ẩn thoắt hiện, khuôn mặt thanh tú có chút quyến rũ mê người.
Đã như thế này rồi mà vẫn phải nhẫn nhịn, thật sự rất khó chịu!
Nếu đổi lại là người khác, e rằng Mạc Phong đã nhảy chồm lên rồi!
Nhưng người phụ nữ này quá chủ động, khiến anh hơi sợ hãi. Sung sướиɠ được lúc này nhưng sợ là sau này sẽ có lúc phải khóc.
Anh kéo chiếc chăn bông đắp lên người cô ta định rời đi, nhưng vừa quay người đi thì cánh tay anh bị ghì lại.
Khi Mạc Phong quay người lại, Từ Giai Nhiên nhìn anh với đôi mắt tròn xoe chờ đợi.
“Cô không say à?”, anh ngạc nhiên hỏi.
Khóe miệng Từ Giai Nhiên khẽ cười: "Là tôi không đủ xinh đẹp? Hay là tôi không đủ chủ động vậy? Tại sao anh lại không muốn ở riêng với tôi?”
Nói rồi, cô ta giống như một con rắn nước, cơ thể mềm mại chui vào vòng tay Mạc Phong.
Sự nũng nịu của một người phụ nữ chính là vũ khí lớn nhất!
Đặc biệt đó còn là một người đẹp cực phẩm, thân hình yêu kiều quấn lấy Mạc Phong, giết chết ý chí của anh từng chút một.
"Có thể ở lại với tôi được không? Anh biết đó, phụ nữ sợ nhất là sự cô độc!”
Đầu ngón tay cô ta lướt qua ngực Mạc Phong.
Nhưng đột nhiên...
Mạc Phong đẩy thẳng Từ Giai Nhiên ra rồi đứng dậy: "Xin lỗi! Tôi thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng không có nghĩa là bất kỳ phụ nữ nào cũng có thể ngủ trên giường của tôi! Sau này uống ít rượu đi, đừng chơi trò ấu trĩ như vậy nữa!”
Nói xong anh đi về phía cửa như sao băng.
Két...
Cửa vừa mở ra anh đã thấy ba người đàn ông to khỏe đứng bên ngoài, những người cơ bắp rắn chắc này hẳn là những người thường xuyên lui tới những địa điểm quyền anh đen dưới đất.
Cả ba đã chặn đường Mạc Phong.
Anh quay đầu liếc nhìn Từ Giai Nhiên và nói: “Cô Từ thực sự muốn ngăn tôi lại sao? Tôi mà nổi giận thì sẽ rất đáng sợ đó!”
Nói rồi, hai hàng lông mày anh lộ ra một tia sát khí: "Hơn nữa, tôi thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng tôi không thích phụ nữ có tâm cơ!”
Ba vệ sĩ chặn cửa đột nhiên bất giác lùi lại một bước.
Họ sợ hãi!
Một nỗi sợ hãi mà người ta không dám đến gần!
“Để anh ta đi!”, Từ Giai Nhiên lạnh lùng nói, trầm giọng vẫy vẫy tay.
Ba người ngoài cửa lập tức tránh sang một bên.
Khóe miệng Mạc Phong khẽ cười nói: "Hôm nay cảm ơn cô Từ đã tiếp đãi, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô một câu! Một số chuyện thật sự không phải là thứ mà lợi ích có thể đổi lại được!”
Nói xong anh thản nhiên rời khỏi đó, những lời cuối cùng của anh như một cái tát vô hình vào mặt Từ Giai Nhiên.
E rằng đây là việc mà cô ta phải chịu sự đả kích lớn nhất trong cuộc đời mình!
Cô ta chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, thậm chí còn nhiều hơn những người theo đuổi Mục Thu Nghi.
Dưới thì có nhân viên nhà nước bình thường, trên thì có con cháu thế gia nước ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như vậy mà người ta lại không thèm.
"Cô à...vậy chúng tôi...", ba người đàn ông vạm vỡ ngoài cửa thận trọng hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Giai Nhiên hơi nâng lên, cô ta lạnh lùng nói: "Cút….”
"Vâng...", họ cúi đầu rồi thận trọng lui ra ngoài.
Tâm trạng của phụ nữ thay đổi liên xoành xoạch, một giây trước còn quyến rũ đáng yêu, nhưng một giây sau lại biến thành một người phụ nữ đẹp lạnh lùng như băng, khiến người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không dám tới gần.
Cả phòng chỉ còn lại Từ Giai Nhiên, cô ta đi vào phòng tắm và nhìn mình trong gương.
Cô ta vẫn đẹp như vậy, nếu cô ta mà là đàn ông, sợ là sẽ phải động lòng với chính mình!
“Người đàn ông như vậy dựa vào đâu mà chỉ có thể thuộc sở hữu của Mục Thu Nghi chứ!”, Từ Giai Nhiên nắm chặt tay: “Người đàn ông của mình nhất định phải là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, không phải loại công tử bột suốt ngày chỉ biết ăn uống ham vui!"
Rời khỏi nhà hàng.
Trong lòng Mạc Phong vẫn cảm thấy có chút hối hận, vừa rồi có phải là giả ngầu quá trớn rồi không?
Đúng ra phải lợi dụng chút rồi đi chứ, người ta đã dâng đến tận miệng rồi, có gái mà không chơi đúng là đại nghịch bất đạo mà!
Nhưng nghĩ lại cũng nên cảm thấy mừng vì vừa rồi không lên cơn xảy ra quan hệ gì, nếu không đúng là không biết phải nói thế nào nữa.
Ba người đàn ông vạm vỡ bên ngoài là ví dụ điển hình nhất, sợ là họ đang chờ đợi chuyện gì đó xảy ra giữa anh và Từ Giai Nhiên rồi xông vào lấy bằng chứng.
Không cần biết cô ta có ý đồ gì, dù sao đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Chạng vạng.
Tận lúc tan làm, Mạc Phong mới lảo đảo quay lại phòng bảo vệ.
Có lẽ cũng chỉ có bảo vệ như anh mới có thể đi về tự do như vậy.
"Anh Mạc về rồi đấy à? Ở đây có một bức thư của anh đó!”, Vương Bưu chạy tới, nhanh chóng nhìn Mạc Phong và nói.
Anh cầm lấy chiếc phong bì da bò: "Chú không mở ra xem đấy chứ?”
"Sao thế được chứ? Đồ của anh làm sao em dám tùy tiện xem? Có điều giờ là niên đại nào rồi mà lại có người còn viết thư nhỉ?”