Chương 200: Gặp phải cái gì thì không gặp lại dính vào chuyện tình cảm
Cập nhật 3 năm trước
“Tên vừa rồi là bạn trai của cô sao?”, Châu Phi hừ một tiếng.
Anh ta thay kiểu phụ nữ như này xung quanh mình nhanh hơn thay quần áo, anh ta không quan tâm đến cuộc sống của đối phương như thế nào. Tóm lại chỉ cần anh ta để mắt đến cái gì thì phải có cho bằng được.
Lý Thanh Tuyết cười quyến rũ: "Bây giờ điều đó còn quan trọng sao? Em đã là người của anh Châu rồi. Hơn nữa anh cũng biết đấy, giữa em và anh ấy không có chuyện gì xảy ra cả, em đã giữ lại thứ quý giá nhất cho anh đó!”
"Ha ha, ngoan! Tối nay anh sẽ giới thiệu em với một người đàn ông giàu có. Chỉ cần đêm nay em biểu hiện cho tốt, sau này mua xe mua nhà ở Giang Hải đều không thành vấn đề! Điều quan trọng là em phải ngoan ngoãn!”, Châu Phi nhếch mép cười đểu nói.
Tiền bạc có thể khiến những người tốt bộc lộ cái xấu của mình, và khiến những người vốn đã xấu lại càng xấu hơn.
Chính vì khó kiếm tiền và khó kiếm việc làm, nên nhiều người đã chọn con đường tắt!
Một chiếc taxi đi theo phía sau chiếc Wrangler.
Giang Tiểu Hải dựa vào cửa kính xe, nghẹn ngào nói: "Bác tài có thể lái xe nhanh hơn chút được không?”
“Cậu bé, thất tình à?”, bác tài hỏi.
Cậu ấy lau đi giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt: "Bác tài, bác nói xem tại sao không có tiền lại không xứng đáng để nói chuyện yêu đương? Tại sao có những người lại coi đồng tiền quan trọng như thế chứ?”
Cần phải biết rằng dựa vào kỹ thuật của Giang Tiểu Hải, hoàn toàn không tồn tại hai chữ ‘thiếu tiền’, chỉ là tiền trong khái niệm của cậu ấy không phải thứ đặc biệt quan trọng mà thôi.
Nếu thật sự muốn kiếm tiền, cậu ấy hoàn toàn có thể đến tìm Mục Thu Nghi để xin tăng lương. Với tài năng của cậu ấy, một tháng mười nghìn tệ đã là rẻ mạt nhất rồi!
Còn không nữa thì cậu ấy cũng có thể vào công ty phần mềm, mỗi năm cũng có thể kiếm được tám trăm, một triệu tệ. Nhưng cậu ấy lại cảm thấy nhà cửa cũng chỉ cần đủ để ở, cơm ăn cũng chỉ ba bữa mà thôi.
Tiền có thực sự quan trọng như vậy không?
Bác tài không khỏi thở dài cười nói: "Cậu bé, tình cảm không đi kèm với vật chất thì không bền được. Cho dù cậu có đối xử với cô ấy tốt thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ vẫn luôn ngưỡng mộ cuộc sống xa hoa trụy lạc ngoài kia thôi! Cậu còn trẻ tuổi thế, không gặp phải cái gì, lại đụng ngay chuyện tình cảm!”
Quán bar Đế Hoàng!
Đó là một quán bar tương đối đắt tiền ở Giang Hải, nơi bạn có thể mở một chai sâm panh với giá hàng chục nghìn tệ.
Lý Thanh Tuyết bước vào quán bar này, cô ta nhìn vào ánh đèn đầy màu sắc và cảm thấy rằng đây là cuộc sống mà cô ta mong muốn!
Khi đi qua sân khấu quán bar, Châu Phi ôm cô ta nháy mắt với người đàn ông trung niên đang cầm micro.
"Toàn bộ chi phí tối nay sẽ do cậu Châu bao hết! Cho tôi thấy những tiếng gào thét nào!”
Bầu không khí trong quán bar đột nhiên được đưa lên một tầm cao mới.
Ánh đèn hội tụ trên người Châu Phi, Lý Thanh Tuyết đang đứng bên cạnh cũng lộ ra dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.
Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, trái tim của Lý Thanh Tuyết như vỡ òa vì sự phù phiếm.
Cô ta cảm thấy rằng cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa!
Thay vì theo Giang Tiểu Hải đi ăn mì chua cay ven đường, cô ta hiểu mình muốn gì, chỉ có nhiều tiền hơn mới có thể mua mỹ phẩm tốt hơn, đi du lịch nhiều nơi hơn, lái chiếc xe đắt tiền nhất!
Giang Tiểu Hải chỉ là một nhân viên bảo vệ, có thể cho cô ta cái gì?
Châu Phi đưa cô ta vào một căn phòng VIP.
“Xin lỗi, để các vị đợi lâu rồi!”, anh ta chắp tay nói với giọng khách sáo khi bước vào trong.
Mấy người ngồi trên sofa lập tức đứng lên.
"Ồ, cậu chủ Châu, cậu khách sáo quá, đều là người mình cả, đừng khách sáo thế làm gì!”
"Phải đó, đều là người quen cả! Ấy da, cậu lại thay bồ mới à?”
"Chúng ta không thể so sánh được với cậu Châu đâu, nhìn khắp cái Giang Hải này, có ai so được với cậu chủ của tập đoàn Châu Thị chứ? Cậu chủ số một ở Giang Hải không phải hữu danh vô thực đâu! Trẻ mà không phong lưu thì lãng phí cả thanh xuân!”
"Mà em gái lần này xinh quá, bao nhiêu tuổi rồi?”
Châu Phi trừng mắt nhìn Lý Thanh Tuyết đang đứng bên cạnh, trầm giọng nói: "Đang hỏi cô đấy, không nghe thấy gì à?”
Cô ta đứng trước mặt Châu Phi và cảm thấy hơi sợ hãi, nắm chặt tay áo anh ta: "Năm nay... hai mươi mốt tuổi..."
Một người đàn ông trung niên đầu trọc vỗ vỗ đùi: "Nào nào nào, em gái lại đùi anh đây ngồi này, em gái xinh đẹp thật đấy! Anh thích đấy!”
Lý Thanh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Châu Phi, biểu thị rằng cô ta không muốn đến đó.
"Đi đi! Còn ngẩn ra đó làm gì? Sếp Hoàng để mắt đến cô là phúc phận của cô đấy. Tôi nói cho cô biết, có đến một nửa trung tâm mua sắm ở Giang Hải đều là của ông ấy! Rất nhiều công ty lớn đều có cổ phần của ông ấy, ông ấy chính là đại gia đích thực đó!”, Châu Phi vừa cười vừa nói đẩy cô ta.
"Nhưng... em là bạn gái của anh...", cô ta nắm lấy chiếc váy nhỏ của mình rụt rè nói.
Bốp...
Châu Phi tiện tay tát một cái: “Mẹ kiếp, được nước làm tới đúng không? Bảo cô qua đó tiếp khách thì đi là được rồi, làm gì mà lắm lời thế? Đàn bà của ông đây nhiều lắm, cô xếp thứ mấy?”
Người đàn ông trung niên đầu trọc thấy vậy lập tức đứng lên: "Ấy, cậu Châu bớt giận, nổi giận với cô gái nhỏ này làm gì chứ!”
Ông ta nắm tay Lý Thanh Tuyết đi đến bên chiếc sofa: "Nào, em gái, uống ly rượu nhé! Nếu như đã ra ngoài chơi thì phải xõa chút, có biết không?”
Thật ra Lý Thanh Tuyết không hiểu gì cả, chỉ là trong lòng cô ta có chút sợ hãi, sợ là mình lắc đầu sẽ lại bị đánh, cho nên cô ta đành mạnh bạo gật đầu.
“Phải mà! Thế có phải ngoan không, thêm ly nữa nhé!”, người đàn ông trung niên đầu trọc nói với một nụ cười đểu.
Châu Phi khoanh tay khịt mũi nói: “Đàn bà thật là rẻ mạt! Không được rồi, không được rồi! Vậy nên có những lúc không thể chiều theo được!”
Lúc này ở sảnh quán bar.
Khi Giang Tiểu Hải bước vào, cậu ất nhìn xung quanh tìm kiếm, cậu ấy lo lắng rằng một cô gái thiếu va chạm như Lý Thanh Tuyết đến một nơi như quán bar sẽ xảy ra chuyện.
Tuy rằng lúc trước cô ta đã nói tuyệt tình như vậy, nhưng dù sao hai người cũng từng yêu, cậu ấy không muốn Lý Thanh Tuyết càng ngày càng đi vào con đường sai lầm!
Nhưng quán bar này thực sự quá lớn, cậu ấy sục sạo ở đại sảnh hơn hai mươi phút mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng họ đâu.
"Kỳ lạ! Rõ ràng là nhìn bọn họ đi vào đây mà!”, Giang Tiểu Hải gãi gãi đầu bối rối nói.
Đại sảnh bên ngoài chắc chắc không thấy họ rồi, vậy chỉ còn phòng VIP nữa thôi.
Trong một phòng VIP ở góc.
Lý Thanh Tuyết đã hơi mê sảng sau khi bị chuốc rượu: "Xin lỗi, tôi không thể uống thêm được nữa!”
Người đàn ông trung niên đầu trọc nhếch mép cười nói: "Không sao, chút rượu này còn uống không nổi thì ra ngoài ăn chơi làm sao được chứ. Nào! Uống cốc rượu này rồi chúng ta bắt đầu khiêu vũ!”
Ông ta nói rồi, tay cũng bắt đầu rục rịch không yên.
"Cậu Châu, tôi mượn một lát, cậu không để bụng chứ?”
Châu Phi thản nhiên vẫy vẫy tay: "Tùy ông đó! Hay là chúng tôi ra ngoài để chỗ này lại cho ông?”
"Thế thì không cần đâu…”
"Vẫn nên dịu dàng chút thì hơn…”
"Ha ha ha ha, vẫn là cậu Châu biết chơi!”