*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Phong khẽ quay lại nhìn hai người họ.
Nếu không làm lính sẽ mãi mãi không thể biết được tình đồng chí rốt cuộc quý báu đến mức nào.
"Được rồi! Đi theo anh! Nếu chúng ta muốn động đến tên đó ở Giang Hải này, chúng ta phải tìm thêm người giúp đỡ!”, vẻ mặt anh đanh lại nói.
Trong một quán cà phê ở Giang Hải.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Mạc Phong, ông Tám đã lập tức lao đến.
“Cậu Mạc! Cậu tìm tôi có chuyện gì nghiêm trọng không?”, Đàm Lão Bát vừa bước vào cửa đã khách sáo nói.
Mạc Phong khẽ gật đầu mỉm cười và nói: "Có chút chuyện cần Đàm Lão Bát giúp đỡ. Có người đánh anh em của tôi!”
"Cái gì? Thật sự không muốn sống nữa sao! Ngay cả người anh em của cậu Mạc mà cũng dám đánh? Mẹ kiếp, để tôi giết nó! Cậu Mạc nói xem đó là ai, giờ tôi đem người qua đào mồ mả tổ tiên nhà nó lên ngay!”
"Châu Phi!”
Khi Đàm Lão Bát nghe thấy cái tên đó, ngay lập tức động lực của ông ta đã giảm đi một nửa.
“Cậu Mạc… cậu vừa nói ai đã đánh anh em của cậu vậy?”, ông ta ngoáy ngoáy lỗ tai nghi ngờ hỏi.
"Châu! Phi! Cậu chủ của tập đoàn Châu Thị!”, Mạc Phong nói từng chữ một.
Đàm Lão Bát sợ tới mức loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất: “Châu…cậu Châu ư? Chuyện này…e rằng chuyện này hơi…khó…”
Việc này đâu chỉ khó, rõ ràng là chuyện không thể thực hiện được mà. Hội Hắc Long có thể tung hoành ở Giang Hải cũng phải được sự đồng ý của nhà họ Châu mà!
Mạc Phong nhấp một ngụm cà phê: "Tôi tìm ông không phải nhờ ông giúp đối phó với Châu Phi. Chuyện này tôi cũng không làm khó ông Tám! Ông quen biết rộng, nói cho tôi biết, tôi có thể tìm hắn ta ở đâu là được! Đương nhiên ông cũng có thể lựa chọn việc lén lút báo tin cho hắn ta. Có điều ông cần chuẩn bị trước quan tài đi!”
Tay ông Tám uống cà phê run lên.
Tên này còn không coi tập đoàn Châu Thị ra gì, sao có thể để tâm tới hội Hắc Long chứ?
Nếu giúp Mạc Phong, sau này sẽ đắc tội với tập đoàn Châu Thị, nếu giúp nhà họ Châu thì lại đắc tội với Mạc Phong!
Cả hai bên đều là những boss không thể dây vào được, việc đắc tội với bên nào cũng không phải là điều tốt!
“Chuyện này…Cậu Châu thường hay lui tới câu lạc bộ Bạch Vân Hiên của nhà họ Châu…Ở đó là câu lạc bộ tư nhân, người bình thường không được vào!”, ông Tám nói với vẻ thấp thỏm lo âu.
Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên ngồi bên cạnh đứng phắt dậy.
Mạc Phong cũng đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”
Ông Tám sửng sốt: “Cậu Mạc, chỉ ba người các cậu…đến Bạch Vân Hiên sao?”
"Sao hả? Có vấn đề gì không?”, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười khinh thường, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Không…không sao…Hay là tôi đưa mấy người qua đó. Vừa hay tôi cũng có quen một vài tên bảo vệ ở Bạch Vân Hiên, để xem họ có thể phá lệ chút không, đỡ phải ra tay!”, ông Tám cười khổ nói.
Khi nói ra lời này, ông ta cảm thấy hơi hối hận, như thế này chẳng phải thể hiện là ông ta đứng về phía Mạc Phong hay sao?
Nếu sau ngày hôm nay Mạc Phong bị nhà họ Châu đuổi ra khỏi Giang Hải, vậy cuộc sống sau này của ông ta chẳng phải sẽ không được yên ổn nữa hay sao?
Mạc Phong nhún vai cười khúc khích: “Vậy thì làm phiền ông Tám rồi!”
Đàm Lão Bát lau mồ hôi trên trán vì lo lắng: “Không có gì, chỉ là giúp chút chuyện nhỏ thôi…”
Vị trí của Bạch Vân Hiên nằm ở phía Nam Giang Hải. Khu vực bên đó cũng nằm trong phạm vi thế lực lớn nhất của nhà họ Châu. Nếu gây chuyện ở đó, e rằng sẽ bị vây chặt.
Vừa lái xe, ông ta vừa lén nhìn Mạc Phong đang ngồi ở ghế phụ.
Gương mặt anh vẫn bình thản, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nếu người này cũng là một nhân vật tầm cỡ không thể dây vào được, nếu như xử lý nhà họ Châu một cách mạnh tay, vậy hội Hắc Long cũng xem như có phần trong đó, sau này tiếng tăm ở Giang Hải chẳng phải sẽ càng lớn hơn hay sao?
Tất nhiên, theo như ông ta thấy, xác suất này là quá nhỏ, rồng mạnh cũng không trấn áp được rắn địa phương!
Sau khi lái xe khoảng nửa giờ, họ lên đường cao tốc trên cao và lái thẳng sang bờ sông bên kia.
Cách trang trí của câu lạc bộ Bạch Vân Hiên có thể nói là một trong những cách trang trí đẹp nhất ở Giang Hải.
Sàn đến tận cửa lớn được trang trí lộng lẫy bằng ngọc trắng, đủ để thấy tiền tài của nhà họ Châu này rất mạnh.
“Cậu Mạc, tới rồi!”, Đàm Lão Bát dừng xe bên đường và khẽ nói.
Triệu Khải lúc này mới nhúc nhích cánh tay: "Em thăm dò đường trước nhé! Thử xem trình độ của bảo vệ ở đây thế nào?”
Khóe miệng Mạc Phong cong lên cười khinh thường: “Thử cái gì mà thử, làm luôn là được rồi!”
Đàm Lão Bát nghe vậy liền vội vàng xuống xe: “Cậu Mạc, mấy người đừng vội, tôi qua đó nói giúp, để xem có thể gặp được cậu Châu luôn không. Như thế nếu có chuyện thì hai bên mặt đối mặt nói chuyện đàng hoàng với nhau. Cho dù có đánh nhau thật thì người anh em của cậu cũng không đến nỗi đao kiếm đối chọi nhau!”
"Được! Vậy ông đi trước đi!”
Ông Tám lại lau mồ hôi lạnh trên trán, lon ton chạy tới cửa câu lạc bộ Bạch Vân Hiên.
“Lưu Ngũ!”, ông ta kêu lên với nhân viên bảo vệ đang đứng ở cửa.
Một người đàn ông trung niên đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng: “Ông Tám? Hôm nay ngọn gió này thổi ông đến đây thế? Lẽ nào không không biết, Bạch Vân Hiên không tiếp khách ngoài sao?”
“Đương nhiên là tôi biết chuyện này, nhưng tôi muốn gặp cậu Châu, có thể phá lệ được không?”, ông Tám cười với vẻ nịnh bợ, vội vàng tiến lên phía trước đưa điếu thuốc cho gã đàn ông.
Gã đàn ông trung niên tên Lưu Ngũ gạt điếu thuốc xuống đất: “Bớt vòng vo đi, ông nghĩ mình là ai chứ? Cậu Châu là người ông muốn gặp là gặp được hay sao?”
Một nhân viên bảo vệ khác bước ra từ trong nhà, có vẻ như người này từng làm lính, ít nhất cũng từng làm hai năm!
"Nào nào nào! Giới thiệu với mọi người nhé, đây là ông Tám, đã lăn lộn ở Giang Hải hai mươi năm rồi mà vẫn nguyên cái bộ dạng như chim thế này! Ông ta từng là đại ca của tôi đấy! May mà tôi nhanh trí, theo ông ta thì có tiền đồ gì chứ, sống dựa vào việc thu phí bảo kê sao? Giờ e rằng ngay cả phí bảo kê còn không có mà thu ấy chứ!”, Lưu Ngũ chỉ vào ông Tám, cười và nói với đám anh em phía sau.
Dù sao ông ta cũng là nhân vật có tiếng, thế mà lại bị tên này sỉ nhục như vậy.
Đàm Lão Bát cũng đã từng oai phong một thời, hội Hắc Long năm đó cũng được coi là một bang phái lớn, lúc đó Lưu Ngũ còn ton hót nhất định muốn làm đàn em của ông ta.
Kết quả là