“Hừ! Không chịu đi thì lát nữa đừng trách không đi được!”, Châu Nhược Niên khoanh tay hừ giọng.
Mạc Phong liếc mắt nhìn Đàm Lão Bát đang đứng đó: “Ông Tám đưa mọi người đi đi! Chuyện này để tôi giải quyết là được rồi!”
“Vậy…cậu thật sự ổn chứ?”
Anh tỏ vẻ khinh thường: “Tiếp xúc lâu như vậy mà ông còn không hiểu tôi sao?”
“Được! Cậu Mạc đã nói vậy thì anh em rút thôi!”
“Rõ…”
Trong căn phòng vốn chật kín người, sau khi ông Tám dẫn người rời đi thì cả căn phòng trở nên trống trơn.
Trương Hiểu Thiên kéo ống tay áo Triệu Khải: “Đội trưởng đã nói như vậy thì chúng ta cũng đi thôi!”
“Nhưng mà…” Triệu Khải như muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng vẫn bị Trương Hiểu Thiên kéo đi, đương nhiên cậu ấy biết Triệu Khải định nói gì.
Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, dù đã giải ngũ nhưng trong lòng họ Mạc Phong vẫn luôn là đội trưởng.
Nếu anh ấy cần hai người bọn họ ở lại thì Trương Hiểu Thiên sẽ không do dự mà ở lại ngay.
Nhưng giờ Mạc Phong kêu họ rời đi thì đương nhiên là có dụng ý riêng của anh ấy.
Triệu Khải bị Trương Hiểu Thiên kéo tới bên đường bèn phẩy tay: “Anh làm gì vậy? Sợ chết đến thế sao?”
“Tôi sợ chết? Mẹ kiếp nếu sợ thì tôi đã không theo tới đây! Đội trưởng bảo chúng ta rời đi thì chúng ta còn ở đó làm gì?”, Trương Hiểu Thiên cũng tức giận nói.
Đều là anh em cùng vào sinh ra tử, nếu tham sống sợ chết thì sao lại cùng nhau tới đây?
“Vậy một mình đội trưởng ở trong đó có ổn không?”, Triệu Khải lo lắng nói.
Trương Hiểu Thiên đút hai tay vào túi áo, khẽ thở dài rồi cười thản nhiên: “Anh thấy đội trưởng chịu thiệt bao giờ chưa?”
“Điều này…”, Triệu Khải ngẫm nghĩ lại, nhưng cuối cùng lắc đầu: “Hình như chưa bao giờ thật!”
“Vậy chẳng phải là được rồi sao, đi, đi nhậu, chắc chắn đội trưởng có cách thoát ra, hơn nữa còn rút lui an toàn nữa!’
Lúc này trong Bạch Vân Hiên.
“Người đã thả, giờ có phải phía bên đó cũng nên thả người rồi không?”, Châu Nhược Niên khoanh tay trầm giọng.
Mạc Phong phất tay cười đắc ý: “Đại trượng phu nhất ngôn, tôi sẽ không nuốt lời đâu!”
Nói xong anh vứt Châu Phi xuống đất, cảm giác giống như vứt bao rác vậy.
“Mau đưa tới bệnh viện!”, Châu Nhược Niên gầm lên với sự đau xót.
Mặc dù bình thường Châu Phi chỉ biết ăn chơi nhảy múa nhưng dù sao cũng là con trai ông ta.
Vài người lập tức khiêng Châu Phi lên xe đưa đi bệnh viện.
“Nếu đã không còn chuyện gì thì tôi đi nhé!”, Mạc Phong cười đê tiện.
Nếu như anh mắt có thể giết người thì Châu Nhược Niên đã sớm giết anh từ lâu.
“Đánh người xong đi bỏ chạy! Rốt cuộc có coi họ Châu là gì không đây?”
“Xin lỗi, chưa từng coi là gì! Là do hắn đánh người anh em của tôi trước, tôi chỉ trả lễ mà thôi, giữ cho hắn hơi thở đã đủ tốt lắm rồi, đừng có không biết đủ là gì, ông có biết nhiều người đang ngưỡng mộ hắn lắm không!”, anh vẫn cười chẳng chút sợ hãi.
Từng có rất nhiều người xin Mạc Phong tha mạng, Châu Phi nên cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở Hoa Hạ chứ không phải ở nước ngoài!
Nếu không dù có mười mạng thì anh cũng đòi bằng sạch.
“Để tao xem, hôm nay còn có ai có thể cứu được mày!”, Châu Nhược Niên run rẩy.
Mười mấy cao thủ được huấn luyện đồng loạt xông lên, tên nào cũng giơ nanh múa vuốt trông vô cùng hung hãn.
Mạc Phong chắp tay sau lưng, cười điềm đạm: “Cùng lên đi, tao còn vội lắm!”
“Mẹ kiếp! Đầy có lẽ là thằng ngầu nhất vịnh bắc bộ, lần đầu tiên có người ngạo mạn tới mức này!”
“Mẹ nó giờ là lúc nào rồi mà còn ngông thế!”
“Chắc nó chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ! Đánh phế nó đi!”
Đám người này rút đao múa kiếm, bầu không khí đặc quánh, cuộc chiến bùng nổ.
Két…
Tiếng phanh xe từ bên ngoài vọng vào.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét vang lên, tất cả mọi người đều nhường đường.
Lúc này Tần Lam mặc đồng phục cảnh sát sải bước vào bên trong, bên ngoài còn nghe thấy tiếng còi của mấy chục xe cảnh sát.
Cảnh tưởng này cũng đủ ngầu lắm rồi.
“Ấy, chị đại cuối cùng cũng tới rồi, muộn chút nữa là có khi tôi bị chém nát rồi cũng nên!”, Mạc Phong bước tới vòng qua cánh tay Tần Lam nói với vẻ nũng nịu.
Cô ấy trừng mắt nhìn anh: “Cút qua một bên! Tôi đang làm việc!”
Thực ra trước khi xuống tầng Mạc Phong đã nhắn tin cho Tần Lam.
E rằng chỉ có cô ấy mới có thể quang minh chính đại đưa anh ra khỏi đây, dù gì việc đập nát câu lạc bộ của nhà họ Châu chẳng khác gì tát vào mặt nhà người ta trước mặt bao nhiêu người, điều này truyền ra ngoài thì không phải là tin nhỏ.
Sớm muộn gì cũng bị cảnh sát tìm tới, vì vậy Mạc Phong quyết định báo trước.
Chỉ có điều không ngờ Tần Lam lại coi trọng anh đến vậy, dẫn toàn bộ nguồn nhân lực trong đồn đi theo.
Châu Nhược Niên chau mày: “Cảnh sát Tần, không biết cô tới đây có việc gì?”
“Theo như tố cáo, ở đây có người làm loạn, tôi tới bắt người theo lệnh! Đưa anh ta đi!”, Tần Lam lấy giấy truy nã ra.
Một nhân viên cảnh sát cầm còng tay bước tới, Mạc Phong cười đểu: “Để tôi, tôi làm còn thuần thục hơn các anh đấy!”
Nói xong anh tự còng tay mình.
Cả đám: “…”
Lần đầu tiên họ thấy một người bị bắt mà lại hào hứng đến vậy.
Tần Lam cũng cạn lời: “Đưa đi!”
Hai nhân viên cảnh sát chộp tay mạc Phong đưa lên xe cảnh sát.
“Đợi đã!”, Châu Nhược Niên hét lên.
Cô ấy quay đầu lại khẽ cười: “Sao vậy? Sếp Châu còn chuyện gì sao?”
“Có thể để nhà họ Châu chúng tôi tự xử lý chuyện này không?”
Tần Lam cười thản nhiên lắc đầu: “Sếp Châu, ông đang nói đùa phải không? Các ông là người bị hại, người gây rối an ninh trật tự xã hội thì chắc chắn chúng tôi phải bắt!”
“Nhưng…vậy các cô giải quyết thế nào? Bắn chết anh ta sao?”, Châu Nhược Niên lập tức chất vấn.
Trong thâm tâm ông ta chỉ muốn Mạc Phong chết ngay, chết tại chỗ, chết càng nhanh càng tốt!
“Xin lỗi!Cảnh sát chúng tôi phá án cần có chứng cứ, có quy trình! Nhưng ông yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không vu oan cho người tốt, cũng không bỏ qua cho kẻ xấu!”, Tần Lam cười đầy ý vị.
Ý của cô ấy là nhà họ Châu cũng nên cẩn thận, đừng để cô ấy túm được đuôi!
Lúc này ở một con hẻm đối diện Bạch Vân Hiên.
Từ Giai Nhiên ngồi trong xe thấy Mạc Phong bị bắt đi thì không khỏi bật cười: “Gã này thật thông minh, chuyện lần này rắc rối to đây, bổn cô nương muốn xem xem, lần này ai có thể giúp được anh!”