Giang Hải.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Kim Tư Nhã.
Triệu Khải chắp hai tay sau lưng, đứng đúng tư thế của một người trong quân đội: “Chị dâu, em nói xong rồi, xin chỉ thị!”
“Đừng giở chiêu đó với tôi nữa!”, Mục Thu Nghi chau mày gắt giọng: “Cha nội đó một ngày không gây chuyện thì sẽ khó chịu mà!”
“Vậy…chị dâu, em đã nói hết rồi, em…có thể đi được chưa?”,Triệu Khải cúi đầu khẽ hỏi.
Cậu ấy tỏ ra tôn trọng Mục Thu Nghi như tôn trọng đội trưởng Mạc Phong của mình.
Tay trái cô day thái dương, tay phải khẽ phất.
Cả phòng làm việc chỉ còn lại một mình Mục Thu Nghi.
Đập nát câu lạc bộ nhà họ Châu! Đánh Châu Phi bị trọng thương!
Mặc dù chuyện này chưa được công bố ra nhưng những người thuộc tầng lớp phía trên của Giang Hải đã lan truyền cả rồi.
Lần này nhà họ Châu đã bị mất mặt ở Giang Hải, câu lạc bộ được xây dựng hào hoa nhất đã bị một thanh niên đập nát vụn.
Nếu như không trừ khử Mạc Phong thì nhà họ Châu không biết giấu mặt đi đâu.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi day thái dương nói.
Tống Thi Vũ đẩy cửa bước vào khẽ thở dài: “Thật không ngờ cha nội đó làm thật! nghe nói Châu Phi bị gãy hơn trăm chỗ, đúng là báo ứng!”
“Tô Nguyệt vừa nói với mình rồi!”
“Cô ấy cũng biết à?”
Mục Thu Nghi cảm thấy cạn lời.
Đúng là tiếng xấu đồn xa.
Không ít người biết gã đó được gọi là chồng cô, hơn nữa Mạc Phong còn dính vào không ít chuyện thị phi. Đến cả Mục Thu Nghi cũng phải chịu không ít lời ra tiếng vào.
Điều may mắn nhất là cấp dưới vẫn chưa biết, nếu không thì tốc độ lan truyền còn nhanh hơn nữa.
“Vậy cậu định làm thế nào? Nghe nói nhà họ Châu muốn anh ta bồi thường hơn bốn mươi triệu! Cậu có định trả giúp anh ta không? Dù sao thì hai người gạo cũng sắp nấu thành cơm rồi, tiền của cậu chẳng phải là tiền của hai người sao?”, Tống Thi Vũ cười để.
Rầm…
Mục Thu Nghi tức giận đập tay xuống bàn và đứng dậy: “Ai mà hai người với anh ta chứ! Cả ngày chỉ biết gây chuyện, để anh ta bị nhốt ở đó luôn đi!”
Tống Thi Vũ cười đểu: “Cậu nỡ làm vậy thật sao? Vậy chúng ta cược nhé, ai mà quan tâm tới anh ta thì người đó là con cún!”
“Cậu…này, Thi Vũ…cậu ra ngoài đi, mình đủ rối lắm rồi, để mình ở một mình một lúc!”, Mục Thu Nghi khóc không ra nước mắt.
Mỗi lần khi có thêm một chút thiện cảm với gã đó là y như rằng anh ta lại gây ra thêm một đống phiền phức.
Tống Thi Vũ cũng biết cô đang đau đầu, công việc kinh doanh còn bao nhiêu chuyện phải giải quyết, vậy mà Mạc Phong còn gây ra nhiều rắc rối như vậy.
“Hầy….Châu Phi cũng đúng là, sao lại đi chọc tức cha nội đó chứ!”, Mục Thu Nghi day thái dương khẽ thở dài.
Ở phía Đông thành phố, trong biệt thự nhà họ Tô.
Tô Thanh Hà đứng ở ban công nhìn một hồi lâu.
Bên ngoài trời mưa lất phất.
Lúc này quản gia đẩy cửa bước vào: “Thưa ông tới giờ cơm trưa rồi ạ…”
“Giờ không nuốt nổi! Phía bên nhà họ Châu có tin tức gì không?”, Tô Thanh Hà khoanh tay trầm giọng.
“Có nghe nói một ít ạ, nghe nó nhà họ rất tức giận, họ đã bắt đầu bán toàn bộ đất đai có thể bán, huy động toàn bộ nguồn vốn ở nước ngoài về, không ai biết rốt cuộc định làm gì!”, người quản gia đứng sau lưng khẽ nói.
Nhưng Tô Thanh Hà chỉ cười khinh miệt khi nghe thấy vậy, cứ như có những chuyện đã sớm nằm trong dự đoán của ông ta.
“E rằng chuyện này sẽ khiến nhà họ Châu trở thành một con chim sợ cung mất! Một tên cắc ké mà lại có thể gây ra sóng gió lớn như vậy ở Giang Hải thì không phải là điềm tốt đâu! Sắp có chuyện lớn rồi!”
Mô hình tam đại gia tộc lớn nhất ở Giang Hải đã duy trì lâu lắm rồi.
Hợp lâu thì phải tách, tách lâu rồi lại hợp, cuối cùng thì quyền phát ngôn là của nhà họ Châu, nhà họ Từ hay là nhà họ Mục Dung đây!
Việc kinh doanh của nhà họ Từ ngày một phát triển, với sự phối hợp giữa Từ Giai Nhiên và tiền bối, tập đoàn Từ Thị đang trên đà đi lên, còn nhà họ Châu thì ngược lại.
Trước đó, thương vụ Kim Sa Loan rõ ràng là một cuộc mua bán lỗ sặc máu mà lại đập vào đó một trăm triệu, thật đúng là uổng phí.
Rõ ràng, trong số những người tiếp quản ở đời thứ ba của gia tộc thì nhà họ Châu gặp tình hình xấu nhất, nhất là khi hiện tại Châu Phi bị đánh thành ra như vậy, đúng là trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thế cục của nhà họ Châu đã bắt đầu bị dao động.
Một thanh niên trông hết sức bình thường, chỉ mới xuất hiện ở Giang Hải chưa tới một tháng mà đã khiến nhà họ Châu cảm thấy nguy hiểm.
Nếu như tiếp tục thì toàn bộ thế cục của Giang Hải có khả năng sẽ bị phá vỡ thật sự!
Nhất là nhà họ Mộ Dung trước giờ luôn giữ im lặng.
Đôi khi những người cứ khua chiêng mua trống lại không phải kẻ đáng sợ, mà đáng sợ nhất là những người cứ tỏ ra bình thường, không vọng không cầu kia đôi khi phải bất thình lình tấn công ngược một phát.
Khiến người khác không kịp phòng bị.
Gia tộc Mộ Dung được xem là gia tộc lâu đời ở Giang Hải, nghe nói đã tồn tại ít nhất hai, ba trăm năm, thế lực kiên cố, vượt xa nhà họ Châu mà nhà họ Từ, quan trọng nhất là họ có cả thế lực ở nước ngoài.
Nên họ không quan tâm tới Giang Hải, vì vậy nhà họ Châu và nhà họ Từ có chết đi sống lại thì cũng chẳng thấy họ lên tiếng.
Họ thật sự không mong cầu gì hay là đợi thờ cơ thích hợp, khi hai nhà kia đều bại trận thì mới xuất hiện đây!
Vì vậy nhà họ Châu phải tự bảo vệ mình.
Tập hợp tiền bạc, triệu tập binh tướng, để cho ai đó thấy thực lực nhà họ Châu là điều không thể khinh thường được.
Ông cụ Tô nhìn mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ bèn hơi nghiêng người nói: “Ông cảm thấy thế nào về biểu hiện hôm nay của hội Hắc Long?”
“Hội Hắc Long ạ?”, ông quản gia do dự một hồi, sau đó khẽ cười: “Tôi cảm thấy Đàm Lão Bát lần này đưa bang hội của ông ta vào đường chết rồi! Là người lăn lộn giang hồ lâu như vậy mà còn xốc nổi, dám gây phiền phức cho nhà họ Châu! Có lẽ chẳng bao lâu nữa, hội Hắc Long sẽ biến mất khỏi Giang Hải thôi!”
“Đây là suy nghĩ của ông à?”, ông cụ Tô lắc đầu khẽ cười.
Ông ta không cho rằng hội Hắc Long tự tìm tới cái chết mà ngược lại đây là lần đầu tiên Đàm Lão Bát đưa ra lựa chọn chính xác!
Trước đây hội Hắc Long danh tiếng thấp tới mức nhiều người còn quên mất sự tồn tại của nó, tưởng nó đã giải tán từ lâu!
Nhưng sau ngày hôm nay, danh tiếng của bang hội này lại xuất hiện trong đầu của không ít người, đây chính là cái gọi là trong họa có phúc, nếu đúng như những gì ông cụ Tô dự đoán thì sự việc sau đó sẽ còn rắc rối hơn nữa…
Ông quản gia gãi đầu: “Lẽ nào….lão gia có cao kiến khác?”
“Ha ha, vài ngày nữa sẽ biết! Tôi nghĩ hiện tại Đàm Lão Bát cũng đang lo lắng lắm rồi!”, ông cụ Tô nhếch miệng cười.