Ăn xong, Mạc Phong dựa vào cửa sổ hút thuốc, An Nhiên đeo tạp dề vội đi tới nhúng đầu thuốc vào nước.
“Không được hút thuốc!”
Nghĩ cũng phải, dù sao cũng là phòng của con gái, có mùi thuốc thì sau sẽ khó ngửi lắm.
Mạc Phong cười khổ: “Ngại quá, lúc cần suy nghĩ là lại thèm thuốc, anh ra ngoài hút vậy!”
Nhưng khi anh quay người định rời đi thì An Nhiên túm lấy cổ áo và hôn lên môi anh.
Mạc Phong bỗng cảm thấy lúng túng, lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên bị con gái cưỡng hôn.
Khi ɖu͙ƈ vọng trong anh bắt đầu trỗi dậy thì An Nhiên tinh nghịch buông ra: “Hi hi, có phải bây giờ thì không còn thèm thuốc nữa không?”
“Không còn thèm thuốc nữa, nhưng em có biết em làm vậy rất nguy hiểm không?”, Mạc Phong cười đểu.
An Nhiên lè lưỡi: “Em cố tình đấy!”
Nói xong cô ta đi thẳng vào trong bếp, Mạc Phong không khỏi bật cười khi nhìn dáng vẻ chạy thục mạng của cô ta.
Nếu điều kiện cho phép thì anh cũng không muốn phụ lòng cô gái này.
Chỉ có điều với những gì anh đã trải qua thì có lẽ cả đời này sẽ không thể sống cuộc sống giống những người bình thường khác.
Mặc dù trước đó Huyết Trích Tử đã bị đuổi khỏi Hoa Hạ nhưng sau quãng thời gian yên bình ngắn ngủi thì chẳng ai biết được bọn chúng có làm gì tiếp theo hay không.
Chưa từng sở hữu và mất khi đã có thì cái nào đau khổ hơn?
Mạc Phong không biết cái mạng này của anh có thể sống được bao lâu, có quá nhiều người muốn nó, giờ anh chẳng khác gì đang cố tồn tại trêи ngàn vạn đao kiếm.
Anh rất sợ đã gieo hi vọng cho An Nhiên nhưng một ngày nào đó nếu anh lại đột ngột rời đi thì thật vô trách nhiệm với cô ta.
Trước đây sư phụ đã từng nói, đời này ông nợ nhiều nhất chính là ân tình.
Ăn xong, anh nghỉ ngơi buổi trưa ở chỗ An Nhiên rồi rời đi.
Nơi duy nhất anh muốn tới lúc này là bệnh viện, phải đi xem tình hình của Giang Tiểu Hải thế nào.
Không thể để cậu ấy nằm cả đời trêи giường được.
Tới bệnh viện, Mạc Phong chạy thẳng tới phòng bệnh.
“Ai vậy, sao vào mà chẳng lịch sự chút nào thế?”, Trương Hiểu Thiên gằn giọng bực bội.
Nhưng khi quay đầu thấy người bước vào thì cậu ấy kinh ngạc hô lên: “Đội trưởng?”
Triệu Khải ở bên cạnh cũng nhìn Mạc Phong với vẻ ngạc nhiên: “Ấy, đội trưởng ra thế nào đấy ạ?”
“Ăn với chả nói, anh ra thì không vui à!”, Mạc Phong trừng mắt tức giận.
Trương Hiểu Thiên co giật khóe miệng: “Đội trưởng…anh vượt ngục ạ?”
Mạc Phong đập mỗi người một cái vào đầu: “Nghĩ gì vậy? Anh là người không có quy tắc như vậy sao? Nhà họ Châu gỡ bỏ cáo buộc rồi nên anh ra!”
Anh bước tới cầm cổ tay Giang Tiểu Hải: “Mạch đập yếu quá, bác sĩ nói thế nào?”
“Gãy xương toàn thân, không thể nối lại ngay được, có những nơi bị gãy nát rất khó để hồi phục!”, Trương Hiểu Thiên đứng bên cạnh thở dài.
Triệu Khải khoanh tay hừ giọng: “Nghe nói gã Châu Phi cũng chẳng tốt hơn chút nào, nằm trêи giường ngoài cái miệng cử động được ra thì chẳng khác gì người chết! Giang Tiểu Hải cũng vậy, vì một cô gái có đáng không?”
Mạc Phong trừng mắt cười hờ hững: “Đợi sau này chú thật sự thích một ai đó rồi sẽ biết! Dìu Tiểu Hải dậy!”
“Đội trưởng, anh định châm cứu à?”, Trương Hiểu Thiên ngẩng đầu khẽ nói: “Nhưng…Giờ anh ấy yếu lắm, nếu châm cứu thì có bị tổn thương ngũ tạng không?”
Đó cũng là điều Mạc Phong lo lắng, kinh mạch của cậu ấy quá yếu, sợ không chịu đựng nổi.
Lúc này điện thoại của Triệu Khải đổ chuông, cậu ấy lặng lẽ đứng ra một góc nghe máy.
“Được, tôi về ngay!”
Tắt máy xong cậu ấy định đi ra ngoài.
Mạc Phong thấy vậy bèn trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có việc gì, ngày mai em khai trương quán ăn, mọi thứ trong quán đã bày biện xong, vừa nãy người ta gọi em về thanh toán!”, Triệu Khải cười khổ.
“Đội trưởng vất vả rồi, cuối cùng thì em cũng có thể làm công việc mà mình yêu thích!”
“Dù sao ở đây cũng không có gì, lát nữa cùng đi luôn đi!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Với tình hình của Tiểu Hải, nếu không thể chắc chắn thì nên để bác sĩ chăm sóc thì tốt hơn.
Lâm Quân Các.
Tấm biển quảng cáo đã được treo lên.
Những chiếc bàn thừa bên trong đã được bỏ đi bớt, một quầy thu ngân được thêm vào, đèn trong phòng cũng được lắp ráp đơn giản.
“Được đấy! Xem ra chú cũng có tài trở thành ông chủ đấy nhỉ!”, Mạc Phong cười đểu.
Triệu Khải gãi đầu, cười lúng túng: “Đều do đội trưởng chỉ bảo!”
Gã này chỉ giỏi nịnh bợ.
Mạc Phong quay người đang định chọc quê cậu ấy thì nhìn thấy một ông cụ lưng gù ở góc quán.
“Ông đó là ai vậy?”
Trương Hiểu Thiên cũng nhìn theo: “Ông cụ đó tối qua cứ đứng ở bể cá nhìn một hồi lâu, không ngờ hôm nay lại tới, để em đuổi ông ta đi!”
Cậu ấy đang định bước tới thì Mạc Phong đã kéo tay lại: ‘Để anh!”
Nói xong Mạc Phong đứng dậy đi về phía ông cụ.
“Ông à, ông ở đây làm gì vậy?”
Ông cụ đó mặc kệ mọi người, vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào bể cá.
Triệu Khải xắn tay áo: “Đội trưởng đang nói chuyện với ông đấy! Không nghe thấy gì à?”
“Gọi ông chủ của các cậu ra đây!”, ông cụ thản nhiên nói.
Mạc Phong bước tới trước cười với vẻ khách khí: “Tôi chính là ông chủ ở đây, có chuyện gì nói với tôi là được!”
“Cậu nói chuyện được sao?”, ông cụ liếc nhìn anh với vẻ khinh miệt.
Trương Hiểu Thiên cũng xắn tay: “Mẹ kiếp! Ông già này ngạo mạn ghê nhỉ! Đội trưởng của chúng tôi đã nói lịch sự như vậy rồi mà ông vẫn tỏ thái độ phải không?”
“Ai bảo đặt bể cá ở đây? Ai bảo các cậu đặt tủ ở phía Đông?”
Ba người nhìn nhau, không ai hiểu rốt cuộc ông ta định nói gì.
Mạc Phong chắp tay cúi người: “Tôi bảo họ di chuyển, có vấn đề gì sao?”
“Vị trí này kị phong thủy, lẽ nào cậu không biết sao? Tôi qua đây đã hai ngày, thấy quẻ bói khá thú vị, nhưng vẫn phạm phải Thanh Long Sát! Như vậy thì quán này chưa tới một tháng là sẽ lỗ lớn!”, ông cụ chắp tay sau lưng cười đắc ý.
Nhìn bộ dạng ông ta giống như đạo sĩ mới xuất quan.
Trương Hiểu Thiên bị dọa tới mức đầu óc quay mòng mòng: “Một bể cá thôi mà, âm hiểm đến vậy sao!”