Triệu Khải không khỏi lầm bầm với vẻ mặt mơ hồ: “Đội trưởng học Huyền học khi nào vậy?”
“Không biết nữa, trước đây ở trong đội đặc công cũng không nghe nói!”, Trương Hiểu Thiên cũng cảm thấy nghi ngờ.
Một giây trước đó ông cụ này còn ngông nghênh đòi nhận Mạc Phong làm đệ tử, một giây sau thì đã bị người ta bật lại cho phải cứng họng.
Phải lĩnh ngộ được bí mật của bể cá này thì mới gọi là nhập môn Huyền học sao?
Vậy khác gì mấy chục năm tu hành của ông ta vẫn chưa bước vào 'cửa' bộ môn này?
Ông ta còn tưởng mình đã đạt tới cảnh giới cao nhất trong Huyền học rồi chứ, giờ xem ra là do ông ta quá ngạo mạn!”
“Người anh em, không không, đại sư! Vừa rồi cậu nói đều là thật sao?”
Mạc Phong vội vàng phất tay cười khổ: “Tuyệt đối không được gọi tôi là đại sư, tôi chỉ biết một chút thôi, đã nói là mới học có hai tháng, múa rừu qua mắt thợ thì được chứ để sư phụ của tôi biết được thì sẽ chửi tôi chết mất!”
Giờ thì ông cụ này mới hiểu ra sư phụ của nhà người ta mới là đại sư chính hiệu.
Chẳng trách khi ông ta nói muốn nhận anh làm đệ tử thì anh ta lại tỏ thái độ khinh thường như vậy.
Đến cả trình độ của Mạc Phong mà ông ta còn không bằng lại đòi làm sư phụ nhà người ta.
“Khi về tôi sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề bể cá, cáo từ!”, ông cụ chắp tay cung kính nói, ông ta cũng không còn vẻ tự hào, ngạo mạn như lúc trước nữa.
Mạc Phong vội vàng hét lên khi nhìn thấy bóng hình ông ta rời đi: “Nếu muốn lĩnh ngộ thì về tìm lấy tấm bản đồ Giang Hải, trèo lên nhiều hơn những đỉnh núi cao nhất Giang Hải, tìm một vị trí trên đó chiếu xuống quán ăn này, sau đó suy nghĩ về vị trí liên kết giữa bể cả và cả Giang Hải nhé!”
“Tôi biết rồi!”
Nói xong ông ta rời đi.
Những điều anh nói nghe có vẻ đơn giản nhưng lại là chuyện mà rất nhiều người cả đời không thể hiểu.
Chỉ có điều Mạc Phong không cảm thấy hứng thú với lĩnh vực này, càng không có hứng thú với ngũ hành bát quái.
Anh không muốn biết chuyện xảy ra của tương lai, nếu biết trước thì sống còn ý nghĩa gì nữa?
Giống như bạn xem phim truyền hình, liên tục được xem dự báo, hợp nhất lại là toàn bộ nội dung đại khái của bộ phim như vậy sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng khi xem vì dù sao bạn cũng đã biết trước kết quả.
Năm đó không phải là sư phụ không muốn dạy về phương diện này cho anh, nhưng ông ấy càng ép thì anh càng không học.
Kỳ Môn Độn Giáp và Cổ Võ Kỳ Học thì anh đã chọn cái thứ hai.
“Đội trưởng, những gì anh vừa nói em nghe không hiểu, anh có thể giải thích không!”,Triệu Khải sà tới cười với vẻ đểu cáng.
Mạc Phong vỗ vai cậu ấy: “Làm việc chăm chỉ! Có những chuyện giải thích rồi cũng vô ích!”
Tại tầng cao nhất của tập đoàn Châu Thị ở Giang Hải.
Sau khi trở về từ đồn Cảnh Sát, Châu Nhược Niên nổi trận lôi đình trong phòng làm việc cũng đã được một lúc.
“Khốn khϊế͙p͙! Đồ khốn nạn! Đập con trai tao! Giờ còn bắt tao bồi thường mười triệu tệ!”
Ông ta cầm gậy đánh golf đập nát máy tính của mình
Một người đàn ông trung niên vội vàng bước vào.
“Chủ tịch Châu, ông bớt giận, cơ thể là của mình, mình tức thì có phải người khác được lợi không?”
Người đàn ông này tên là Chương Cửu Thiên, được coi là tay sai đắc lực của Châu Nhược Niên, năm đó gia tộc ông ta cũng được coi là danh gia vọng tộc ở Giang Hải.
Chỉ có điều giờ gia tộc ông ta đã sa sút, rời khỏi sân khấu của Giang Hải, nhưng Chương Cửu Thiên nhờ vào cái đầu của mình, vạch ra kế sách cho Châu Nhược Niên mấy lần, lâu dần nhận được sự tín nhiệm, vì vậy trở thành quân sư cắc ké cho tập đoàn Châu Thị.
Châu Nhược Niên đang bốc khói ngùn ngụt trên đầu, ông ta gầm lên: “Cút…”
Nhưng Chương Cửu Thiên không hề ra ngoài: “Chủ tịch Châu, tôi luôn tưởng ông là người điềm đạm, không ngờ ông lại nóng nảy như vậy vậy! Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn! Giờ vẫn chưa kết luận được gì mà! Qua một thời gian nữa trị thằng nhãi đó chẳng phải là vẫn thế sao?”
“Một thời gian nữa! Giờ còn không làm gì được, qua thời gian nữa khói lại cháy thành lửa, e rằng hắn sẽ cho nổ tung cả cái Giang Hải này đấy! Nếu không tiêu diệt thằng nhãi đó, Giang Hải sẽ chẳng còn ngày nào yên bình!”, Châu Nhược Niên gầm lên rồi gạt cốc trà xuống đất vỡ tan tành.
Đến cả nhà họ Châu cũng bị Mạc Phong giẫm dưới chân thì còn ai ở cái đất Giang Hải này mà hắn không dám chọc giận chứ?
Tam đại gia tộc ở Giang Hải vốn kình địch nhau, nhà họ Châu có thực lực mạnh nhất. Đương nhiên đó là do Châu Nhược Niên tự nhận, vậy mà trong thời gian ngắn không chỉ mất một phần tiền vốn mà cả đám cao thủ nhà do nhà họ Châu thuê dùng cũng bị đánh chạy về quê hết.
Tên nào cũng khập khễnh rời đi.
Tất cả đều liên quan tới thằng nhãi Mạc Phong.
Ông ta già bằng từng này, lần đầu tiên bị mất mặt như vậy trong nhà giam.
Dù gì cũng là người từng lăn lộn, nếu để chuyện đó truyền ra ngoài thì sau này biết sống thế nào? Và dù gì cũng là nhân vật có tầm cỡ trong giới kinh doanh, vậy mà bị một tên vắt mũi chưa sạch chơi cho một vố!
Chương Cửu Thiên chắp tay sau lưng khẽ cười: “Chủ tịch Châu, tôi có hai thông tin, một tin tốt và một tin xấu, ông muốn nghe cái nào trước?”
“Ồ? Vậy tin tốt là gì, bây giờ tôi cần nghe tin tốt để hòa hoãn tâm trạng!”, Châu Nhược Niên biến sắc, vội vàng quay qua cười nói.
“Tin tốt là, tháng sau nhà họ Dương và nhà họ Tưởng sẽ tổ chức hôn lễ!”, Chương Cửu Thiên nhếch miệng cười đắc ý.
Ông ta có thể trở thành quân sư còn có một nguyên nhân nữa đó là tin tức của ông ta cực nhanh nhạy, và gió chiều nào theo chiều đó.
Châu Nhược Niên trợn tròn mắt kinh ngạc: “Thật sao? Tháng sáu Dương Thái Nhi cưới rồi à?”
“Đúng vậy! Tin này lan khắp Yến Kinh rồi, có điều chuyện hôm qua vẫn chưa thấy nhà họ Dương và nhà họ Tưởng chính thức lên tiếng, vì vậy tôi cảm thấy chủ tịch Châu này, chúng ta nên đợi! Dù gì cũng chỉ thêm có một tháng, một tháng sau ấy mà, hà hà! Ra tay cũng không muộn! Tới khi đó chúng ta có thể liên kết với tập đoàn Đông Hoa!”, Chương Cửu Thiên để lộ nụ cười quỷ dị.
Câu nói đó không khỏi đánh thức kẻ trong mộng!
Ông ta vỗ đầu hô lên: “Đúng vậy! Sao tôi có thể quên Trần Thiên Long nhỉ!
Trước đó Trần Thiên Long từng tới tìm Châu Nhược Niên, định nhờ nhà họ Châu ra mặt giúp giải quyết Mạc Phong, thật không ngờ chưa được bao lâu, giờ đến cả Châu Phi cũng phải nằm viện.
Mặc dù tập đoàn Đông Hoa kém rất nhiều so với nhà họ Châu nhưng dù gì cũng là hào phú, nên nhà họ Châu có thể liên kết với nhà họ Trần giải quyết việc cấp bách trước mắt.
Nhưng ngay khi Châu Nhược Niên đang vui mừng thì bỗng nhớ ra một việc: “Ông vừa nói một tin tốt và một tin xấu sao? Vậy tin xấu là gi?”
“Chủ tịch Châu thật sự muốn biết sao?”, Chương Cửu Thiên cười khổ.