Tống Thi Vũ gõ đầu cô: “Nhưng vẫn còn tốt hơn cậu cứ ngồi đây mà nhớ với sầu? Nếu cậu không dám gọi thì để mình! Sáng mai còn không biết ăn gì đây!”
“Đúng! Dùng lý do đó đi!”, Mục Thu Nghi cầm điện thoại cười với vẻ xấu xa.
Người ta nói phụ nữ khi yêu IQ sẽ giảm đáng kể, tổng giám đốc trước mặt còn giảm hơn cả mức cho phép nữa!
Mục Thu Nghi đang định ấn thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Khi cô nhìn thấy số điện thoại thì vẻ mặt bỗng trở nên hớn hở.
“Chậc chậc, nhìn cậu cười kìa, gã đó gọi rồi phải không?”, Tống Thi Vũ đứng bên cạnh cười với vẻ bỉ ổi.
Nhưng thật không ngờ Mục Thu Nghi lại để điện thoại lên bàn, cứ mặc cho nó đổ chuông.
“Bà cô ơi, cậu nghe đi! Đợi lâu như vậy không phải là đợi cuộc gọi này hay sao? Sao người ta gọi cậu lại không nghe vậy!”
Trước đó đợi cuộc điện thoại này tới mức người sắp héo khô tới nơi, khó khăn lắm mới đợi được đến giờ phút này thì lại không nghe máy.
Mục Thu Nghi hừ giọng, quay ngoắt đi với vẻ kiêu ngạo: “Ai bảo cả ngày không gọi. Mình không nghe! Cho anh ta lo lắng chết đi! Ít nhất phải gọi liên tiếp ba cuộc thì mình mới nghe!”
“Thế nhưng…nếu lát nữa anh ta không gọi thì làm thế nào?”, Tống Thi Vũ phất tay cười khổ.
“Khụ khụ…vậy thì nhận vậy, để xem thái độ nhận sai của tên này thế nào!”
Nói xong, Mục Thu Nghi lấy điện thoại ra nghe máy.
“Bà xã!”
Cô vừa kết nối thì điệu cười đê tiện của Mạc Phong và truyền tới.
“Vẫn còn biết gọi điện thoại về cơ à? Anh chết giẫm ở đâu vậy, lại ở cùng cô nào thế?”, Mục Thu Nghi chu môi, cả bầu không khí thấm đẫm mùi vị ghen tuông.
Mạc Phong vội vàng giải thích ở đầu dây bên kia: “Ở nhà có vợ yêu, anh nào dám đi tìm gái nữa! Bà xã mau ra cửa sổ đi!”
“Ra cửa sổ làm gì?”
“Anh chuẩn bị một món quà cho em!”
Mục Thu Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô kéo rèm cửa ra. Bên ngoài một màu đen kịt.
Bởi vì biệt thự nằm cách xa trung tâm thành phố, nên không thấy đèn đường chiếu sáng.
“Nhìn cái gì vậy? Đen thui à!”, cô phàn nàn.
“Có phải anh cố tình trêu tôi không?”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”, Mạc Phong khẽ nói.
Mục Thu nghi ngoái đầu nhìn giờ hiện trên màn hình ti vi: “Mười một giờ năm mươi chín phút rồi, kém mười mấy giây nữa là mười hai giờ!”
“Mười”
“Chín”
“Tám”
“Alo! Sao anh lại đếm ngược?”, Mục Thu Nghi chau mày trầm giọng.
Nhớ lần trước cùng Tống Thi Vũ trị tên này, anh cũng đếm ngược.
Giờ nghĩ tới thôi là thấy đau bụng.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Đoàng…
Bầu trời bỗng phát ra âm thanh vang rền.
Một giây sau, cả không gian nở rộ.
Hơn năm mươi quả pháo nổ cùng một lúc, chẳng khác gì trăm hoa đua nở.
Bên ngoài bờ sông gần biệt thự.
Đàm Lao Bát mệt lử, nằm sạp xuống đất.
“Cuối cùng…cũng kịp rồi…”
Tống Thi Vũ nghe thấy vội chạy tới lan can: “Ôi mẹ ơi đẹp quá! Đây là pháo hoa nhập khẩu của Đảo quốc đấy! Còn tạo thành chữ kìa!”
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một dòng chữ.
“Muốn cùng em sống phần đời còn lại!”
Mục Thu Nghi cười e thẹn.
“Em thích không?”
Giọng nói của Mạc Phong đột ngột vàng lên trong điện thoại. Cô mải ngắm pháo hoa, điện thoại vẫn để chế độ kết nối.
“Anh ở đâu? Mau về đi!”, Mục Thu Nghi hừ giọng lạnh lùng: “Lần này tha thứ cho anh trước đấy, sau này đi đâu cũng phải gọi điện thoại cho tôi!”
Lúc này Mạc Phong xuất hiện sau lưng cô và ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, hôm nay anh có chút chuyện phải giải quyết nên quên mất thời gian…”
Một người đột nhiên xuất hiện phía sau khiến Mục Thu Nghi run rẩy: “Ấy, mau buông ra, ai cho anh ôm chứ!”
Lúc nói cô còn liếc nhìn Tống Thi Vũ ở bên cạnh.
“Coi như mình vô hình, hai người tiếp tục mây mưa đi, bổn cô nương đi ngủ đây, quá mười hai giờ mà không ngủ sẽ xuất hiện nếp nhăn mất. Nhưng hai người làm chuyện đó khe khẽ thôi nhé, phòng cách âm không được tốt lắm! Mình nghe thấy thì không sao nhưng hàng xóm mà nghe thấy thì không hay chút nào!"
Mục Thu Nghi mặt đó tía tai: “Con bé này đừng nói linh tinh, cái gì mà ta với mình, Thi Vũ cậu mà còn nói như vậy mình sẽ đánh cậu đấy!”
Nói xong cô xấu hổ chạy lên tầng, để lại Mạc Phong đứng một mình ở ban công.
‘Anh Hai’ đi lấy giúp cuốn sách ở trong hòm nào.
Con chó lập tức quay người chạy vào phòng ngủ ở tầng một. Một lúc sau nó ngoạm một cuốn sách chạy ra.
‘Thần nông dược thảo tập’
Mạc Phong cầm cuốn sách, ngồi khoanh chân ngoài ban công chăm chú xem.
Sách được đóng bằng da động vật, dù có đốt thì cũng một lúc lâu mới cháy.
Cuốn sách đã trở nên vàng ố, e rằng đã có từ lâu lắm rồi. Đây là cuốn sách sư phụ đã đưa cho anh khi anh chuẩn bị xuống núi, trong đó ghi chép các bệnh khó điều trị và dược liệu liên quan.
Nhưng có rất nhiều loại dược liệu trong sách đã tuyệt tích, có những loại đã không còn tồn tại từ hàng ngàn năm trước.
Ví dụ như cái gọi là Bách Thác Diệp, là một loại cây có lá hình răng cưa, sắc không kém gì dao, quan trọng nhất là loại cây này có độc cực mạnh, nhưng độc này vẫn giải được.
Nhất là những người bị đột quỵ, nếu dùng dịch độc của Bách Thác thì có thể lấy độc trị độc giúp cho đầu óc lập tức trở nên linh hoạt.
Đông Y lưu truyền cả ngàn năm, Tây Y không thể nào sánh bằng, chỉ đơn thuần dùng thuốc Tây thì không thể trị bệnh tận gốc được. Có đôi khi ung thư không đáng sợ mà là không tìm ra được phương pháp hoặc là thiếu dược liệu.
Bệnh mà Tây Y chữa khỏi được, Đông Y cũng chữa khỏi được. Bệnh mà Tây Y không chữa khỏi được, Đông Y vẫn có thể chữa khỏi.
Mạc Phong ngồi dưới đất, cầm giấy và bút chép lại toàn bộ những vị thuốc này.
“Hỏa diễm quả, Long Thiệt Hương, Bách Vị Thảo...Những thứ quái gì thế này…”
Đây là toàn bộ những vị thuốc có thể giúp hồi phục sức khỏe, anh lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm.
Và anh bỗng ngây người.
Hỏa Diễm quả còn dễ tìm, sẽ thấy ở rừng mưa nhiệt đới, có thể nhờ bạn bè ở nước ngoài giúp.
Ly kỳ nhất là Long Thiệt Hương, mẹ kiếp đây là thực vật thời Tam Điệp, nghe nói dịch của nó có màu xanh, nếu dùng chất dịch này, các chức năng của cơ thể sẽ được hồi phục, là một loại dược liệu chống ung thư cực kỳ tốt.
Nhưng không thể tìm thấy thứ đó ở thời đại này nữa, đến hóa thạch cũng chưa chắc đã có.
Mạc Phong trầm mặc châm một điếu thuốc: “Tiểu Hải, chú yên tâm! Anh sẽ không để chú cả đời này phải nằm trên giường đâu!”