Chính là vị khách họ Hứa ban nãy đã đổ rượu lên người các cô gái phục vụ. Nhìn từ góc này, kiểu tóc Địa Trung Hải của ông ta trông vô cùng hỗn loạn, ưỡn bụng ra, mặt đầy nộ khí. Cô gái đang phục vụ ông ta ôm chặt lấy nửa thân dưới, quỳ xuống đất, không ngừng van xin. Các vị khách hàng khác chỉ coi như nhìn thấy một trò đùa, khiển trách cô gái kia không hiểu chuyện.
Đã xảy ra chuyện gì tất cả vừa nhìn đã hiểu ngay.
Vị khách họ Hứa sau khi hứng thú lên liền bắt đầu giở đủ trò để hành hạ cô gái. Đầu tiên là đổ rượu lên người cô ấy, gọi vui là “hút mùi hương phụ nữ”; sau đó lại nhét đá vào trong người cô ấy, nói với mọi người rằng đây gọi là “ngọc khiết băng thanh”. Cô gái bị hành hạ tới mức chịu không nổi bèn nổi đóa với ông ta. Ông ta sống chết ép cô gái cởi váy ngồi lên chai bia. Vùng bị thương toàn là những phần mềm của con gái. Cô gái không làm, thế là vị khách họ Hứa đã nổi nóng.
Dẫu sao Dương Viễn cũng là người mời khách, không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ vì vậy đã tiến lên khuyên nhủ vài câu. Tay họ Hứa kéo khóa quần xuống, giật lấy tóc của cô gái: “Phục vụ ông mày thật tốt thì ông mày sẽ tha cho! Đừng tưởng mày ở đây ghê gớm cỡ nào, có ghê gớm chẳng phải vẫn cúi đầu trước tiền bạc đấy sao?”
Dương Viễn lại vỗ về mấy câu rồi quay lại chỗ ngồi, uống cạn rượu trong ly.
Cô gái đó không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn phải vùi đầu vào giữa khe quần của ông ta. Gã họ Hứa dựa vào sô pha, thoải mái bật ra những tiếng hừ hừ: “Vậy mới phải chứ. Mày làm nghề gì mày còn không biết sao? Lúc cần thiết vẫn phải cúi đầu trước ông đây.”
Sắc mặt của Lục Khởi Bạch không tốt cho lắm. Anh ta cầm chặt ly rượu trên tay, ngửa cổ uống cạn, đang định đứng lên thì bị Dương Viễn giơ tay giữ chặt lại: “Anh làm gì vậy?”
“Quá đáng rồi, còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Dương Viễn rót rượu cho anh ta: “Có thể xảy ra chuyện nhưng không thể xảy ra chuyện lớn. Mấy cô gái vào đây làm có ai không học được cách nhẫn nhịn? Các vị khách tới đây chơi thật sự không hiểu quy tắc thì cũng sẽ có ngưởi ra mặt giải quyết êm thấm. Anh cứ yên tâm uống rượu của mình đi.”
Lục Khởi Bạch hạ thấp giọng, tỏ vẻ không vui: “Anh không nghe ra ông ta đang bóng gió chửi vào mặt chúng ta sao?”
“Nghe ra rồi, vậy thì sao chứ?” Dương Viễn bật cười: “Đâu phải anh không biết thời buổi này việc rút được tiền từ hầu bao của người khác ra vốn dĩ đã không dễ dàng. Ban nãy ở trên bàn rượu anh lại ra điều kiện gắt như thế, người ta oán thán giận dữ một chút cũng là chuyện bình thường thôi. Làm ăn trong nước là như vậy, quen rồi sẽ đỡ thôi. Anh mặc kệ ông ta thích mắng chửi gì thì mắng, đằng nào hợp đồng cũng đã được ký rồi.”
Lục Khởi Bạch cúi đầu uống rượu, không nói gì nữa.
“Về điểm này anh thật sự vẫn nên học hỏi anh họ của anh một chút.” Dương Viễn cười ha ha: “Khi Lục Đông Thâm vừa tiếp quản việc làm ăn trong nước cũng từng bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà mắng, ở ngay trước mặt rất nhiều người, muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu. Hôm nay anh gặp chút chuyện vụn vặt này cũng là khá rồi, chí ít gã họ Hứa đó không dám chửi thẳng vào mặt anh.”
Sắc mặt Lục Khởi Bạch vẫn sa sầm từ đầu tới cuối.
Mệt mỏi tới tận khi trời gần sáng, người nào cần đưa về đều đã đưa hết, Dương Viễn ngã ngay xuống chiếc giường lớn của khách sạn. Một lúc sau, anh bò dậy với lấy di động, ấn một dãy số gọi đi. Sau khi đầu kia bắt máy, anh lên tiếng: “Lục Đông Thâm, cậu chưa đi ngủ hay là bị tôi ồn ào đánh thức vậy?”
“Vừa kết thúc buổi họp trực tuyến với phía tổng bộ, có chuyện gì thì nói đi.” Ở đầu kia, giọng Lục Đông Thâm nghe có phần mỏi mệt.
“Công việc làm mãi cũng chẳng hết. Nếu đang có người đẹp ở bên thì phải kịp thời hưởng thụ khoái lạc mới đúng.” Dương Viễn lẩm bà lẩm bẩm.
“Cúp máy.”
“Ấy đừng đừng đừng.” Dương Viễn ngồi bật dậy: “Tôi gọi điện tới là để báo cáo công việc với cậu đấy.”
Đầu kia cất giọng trầm thấp: “Dương Viễn, cậu bị bệnh phải không? Ba rưỡi sáng mà cậu còn gọi điện tới báo cáo công việc?”
Dương Viễn uể oải đáp: “Báo cáo công việc cậu có thể không nghe nhưng chuyện liên quan đến Hạ Trú không lẽ cậu lại không muốn nghe?”
Lục Đông Thâm trầm mặc giây lát: “Nói đi.”
“Nói về dự án Giang Nam Xuân trước đi. Hôm nay tôi đã theo dõi sát sao quá trình ký hợp đồng của hai bên, tóm lại là ván đã đóng thuyền. Nói thêm về con người Lục Khởi Bạch đi. Cũng không biết cậu ta thật sự bộc trực hay đang âm thầm che giấu nữa.” Dương Viễn kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra trong hộp đêm cho Lục Đông Thâm nghe: “Khi bàn chuyện làm ăn thì chủ động đảm trách, nhưng nếu nói cậu ta không hiểu nhân tình thế thái thì tôi cũng không tin.”
“Ở trong mắt một vài cổ đông lão thành, Khởi Bạch đích thực là người nghe lời nhất.”
Dương Viễn phì cười: “Nói một cách khác, họ muốn nâng đỡ một người dễ kiểm soát lên chăng?”
“Khởi Bạch trông bề ngoài có vẻ giống như một con dê hiền hòa không tranh đấu, nhưng thực chất lại là một con sói không chịu nổi gông cùm.”
Dương Viễn nhích người về phía đầu giường, tựa hẳn đầu lên: “Thường ngày tôi cũng nghĩ, cậu là con trưởng của Chủ tịch Lục Môn, lại có được nhiều thành tích như vậy từ khi còn rất trẻ, góp thêm không ít thành tựu cho toàn thể Lục Môn. Bất luận xét về mặt lợi ích hay về tình người thì đáng nhẽ cậu phải là nhân tố dự bị được các cổ đông yêu quý nhất chứ, sao mọi chuyện cứ đi ngược lại lòng người nhỉ? Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Đổi lại tôi làm một cổ đông kỳ cựu tôi cũng sẽ đề phòng cậu. Con người cậu nhìn mọi người, nhìn công việc đều quá chuẩn xác, quá độc, thủ đoạn làm việc nói dễ nghe thì là dứt khoát rành mạch, nói khó nghe thì là tàn nhẫn thâm độc. Một khi nâng cậu lên vị trí cao nhất, cho dù là một cận thần đắc lực cũng rất khó kiếm được chút hời từ phía cậu. Bản thân họ ai cũng phân chia các nhánh quyền lực của riêng mình, dĩ nhiên phải bảo vệ lợi ích của mình trước tiên.” Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Sau này cậu thật sự nên xem thêm các bộ phim truyền hình, một vị Thái tử trước khi đăng cơ mà hào quang chói lòa quá không phải chuyện hay ho gì đâu.”
“Nói năng vớ vẩn cái gì vậy, nói chuyện tiếp theo đi.”
Dương Viễn bật cười: “Tôi thấy cậu quan tâm nhất chính là chuyện tiếp theo phải không? Được, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa. Này, cô nhóc kia đang ngủ bên cạnh cậu đấy à?”
“Tôi đang ở công ty.” Lục Đông Thâm cất giọng lạnh lẽo.
“Không phải chứ?” Dương Viễn lại ngồi dậy ngay lập tức, sống lưng thẳng tắp: “Lục đại thiếu gia à, có phải cậu có khiếm khuyết gì về mặt sinh lý không? Lúc trước có Trần Du cậu đã không quan hệ rồi. Giờ đã có Hạ Trú, cậu vẫn để người ta chăn đơn gối chiếc?”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?”
Dương Viễn cố nhịn cười: “Được được được, tôi hỏi đại câu đó là sợ cô nhóc kia nghe thấy thôi. Cô ấy giơ dao lên, ngộ nhỡ cắt phéng mất linh kiện nào đó trên người tôi thì phải làm sao hả? Nói thật đi, cậu biết được bao nhiêu chuyện về quá khứ của cô ấy?”
“Dương Viễn, tốt nhất cậu hãy đi thẳng vào vấn đề chính. Tôi không có nhiều thời gian rảnh để cùng cậu quay ngược thời gian, tìm lại ký ức đâu.”
Dương Viễn đã sớm quen với thái độ này của anh: “Được rồi. Vậy thì tôi nói thẳng. Nếu Tưởng Ly chính là Hạ Trú, thì trong quá khứ, cô ấy thật sự đã dính líu với không ít người đàn ông đâu. Nghe nói còn từng được một đại gia bao nuôi, mà đại gia đó chính là người của Lục Môn.”
Ở đầu kia, Lục Đông Thâm trầm mặc không lên tiếng.
“Tôi nói xong rồi. Là chuyện hóng hớt cũng được mà là sự thật cũng được, tóm lại tự cậu có tính toán đi.”
***
Bắc Kinh đã vào hè.
Sau vài ba cơn mưa xuân rả rích lùi dần, cả khoảng trời ngọc lan cũng đã điêu tàn, nước mưa gột sạch từng đám lá xanh mơn mởn. Chẳng mấy chốc, những chiếc lá xanh mướt ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều đã bị ánh nắng thiêu đốt thành vàng héo, đại diện cho việc đã bước vào mùa hè ít mưa.
Công thức dành riêng cho Lục Đông Thâm sử dụng đã thành phẩm. Tưởng Ly sợ mượn tay người khác lại xảy ra sự cố gì nên đã đích thân làm mọi việc. Cô thay đổi tất cả các mùi hương trong phòng làm việc và phòng nghỉ của Lục Đông Thâm, từ các sản phẩm vệ sinh cá nhân hằng ngày tới các sản phẩm dưỡng thể đều được đổi hết sang công thức mới, như vậy cô mới yên tâm.
Lục Đông Thâm không ở công ty.
Khoảng thời gian này rất hiếm khi được nhìn thấy anh. Trước đó, Tưởng Ly thật ra đã quen với việc anh ngiống thần long thấy đầu không thấy đuôi, bận rộn nhiều việc, rất bình thường. Nghe cô thư ký ở Phòng thư ký nói rằng mấy hôm nay Lục Đông Thâm đang đi công tác. Cô gọi điện thoại cho Cảnh Ninh. Cảnh Ninh bắt máy, hạ giọng xuống rất thấp, báo với cô rằng tổng giám đốc Lục đang họp. Cô ấy cũng tỏ ý kỳ lạ, hỏi cô vì sao không gọi thẳng cho Lục Đông Thâm. Tưởng Ly ngẫm nghĩ rồi nói: Vẫn không nên làm phiền anh ấy, cô nhớ dặn anh ấy ăn đủ ba bữa một ngày là được rồi.
Tuy rằng mấy ngày này Lục Đông Thâm vẫn gọi điện thoại cho cô, nhưng Tưởng Ly có cảm giác, dấu vết trên ngực đã vô tình trở thành một lớp vách ngăn cách đôi bên.
Tối đó, anh ở lại đến rất khuya mới đi. Anh ngồi ngay ở đầu giường nhìn cô ngủ, im lặng tới mức khiến người ta thắt lòng.
Ban đầu cô không sao ngủ được, cảm thấy lòng dạ nặng nề. Về sau, anh cứ vỗ nhè nhẹ lên đầu cô từng cái từng cái, lòng bàn tay to lớn ấm áp khiến cô bỗng có cơn buồn ngủ. Chỉ có điều, trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cô đã nghe thấy một tiếng thở dài của Lục Đông Thâm.
Anh hôn cô, rất khẽ khàng, sợ quấy rầy giấc mơ của cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Đông Thâm đã không còn ở đó nữa.
Trên bàn ăn có đầy đủ bữa sáng.
Dưới cốc sữa đặt một mảnh giấy nhớ do anh để lại, nét chữ rắn rỏi mạnh mẽ: Diện mạo vẫn không đẹp lắm nhưng mùi vị cũng không tệ đâu.
Cô ăn một lát bánh mỳ nướng, rất ngon.
Nướng vừa đủ mềm, lại có mùi sữa thơm phức mà cô thích.
Hốc mắt cô chợt đỏ ửng lên, trong miệng hay trong trái tim đều chỉ toàn là nỗi nhớ dành cho Lục Đông Thâm…
~Hết chương 169~