Chương 185: Mắng ai là mèo hoang thế hả? [chữ]

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Nhưng anh lại nuôi một con mèo, còn là mèo hoang, buổi tối đi ngủ không chịu nằm yên trong lòng anh, cứ thích chui xuống dưới gầm giường.

Cảnh Ninh đứng nép trong ánh đèn mờ.

Ánh sáng trắng xóa đến chói mắt người ta ngoài cửa sổ đều đã bị tầng rèm cửa dày của căn phòng chắn kín. Thi thoảng có một khe hẹp, vô số những tia sáng hắt vào vẫn bị bóp nặn thành từng đường mảnh. Chúng sốt sắng len lỏi vào trong, rơi xuống từng ngón tay đang nắm chặt lại của Cảnh Ninh, rồi phản xạ lên lớp thảm trải sàn màu trắng sữa.

Tia sáng quá yếu ớt, không thể soi rọi được tới chỗ người đàn ông ngồi trên sô pha.

Chỉ có điều nó đã làm nhòa đi bóng hình trong góc tối, làm mờ đi bóng dáng cao lớn và đĩnh đạc. Có duy nhất một tia sáng chính là ánh lửa nơi đầu điếu thuốc trên ngón tay anh. Nó giống như một đóa hoa màu cam đang đung đưa giữa bóng tối. Từng làn khói thuốc mỏng manh bay dần lên từ giữa bông hoa, rồi lại nhanh chóng bị bóng tối nuốt trọn.

Nhưng Cảnh Ninh lại cảm thấy, nó giống như đôi mắt của một ác ma đang nhìn cô chằm chằm. Cho dù ở trong bóng tối, sự theo dõi sát sao ấy vẫn không dừng lại.

Rất lâu sau, người đàn ông mới nhả ra một làn khói rồi lên tiếng: “Quyền khai thác mảnh đất phủ Thân vương Lục Đông Thâm giành được vốn không phải dựa vào báo giá của mình. Đầu tiên là những lời ăn nói điên rồ của vợ mình khiến Thai Quốc Cường bị đá khỏi cuộc chơi, sau đó tập đoàn Hoa Lực lại bị chụp cái mũ thuê gián điệp thương mại. Từng chuyện từng chuyện như thế xảy ra vào những thời cơ quá chuẩn xác và cẩn thiết. Nếu nói phía sau không có sự thao túng của Lục Đông Thâm, tôi không tin.”

Cảnh Ninh ra sức bấm vào lòng bàn tay: “Tôi không biết những chuyện này, thế nên, tôi không giải đáp được những thắc mắc của anh.”

“Em phản bội tôi?”

“Tôi không hề.” Cảnh Ninh phản xạ lại theo điều kiện.

Người đàn ông bật cười: “Tôi cũng đoán em không dám.”

Cảnh Ninh mím chặt môi, ngón tay vừa buông ra lại nắm vào.

“Lục Đông Thâm chưa đi bước cờ hạ giá, em bảo vì anh ta biết nhìn xa trông rộng hay vì anh ta đã nghi ngờ em?” Người đàn ông hỏi.

Hơi thở của Cảnh Ninh trở nên dồn dập: “Tôi không biết.”

“Em không biết?” Ánh mắt người đàn ông tinh như ưng, hơi nheo lại: “Trong số những người ở bên cạnh Lục Đông Thâm, em có thâm niên lâu nhất.”

“Nhưng anh ấy không tin tưởng bất kỳ ai.” Cảnh Ninh nói: “Không phải tất cả mọi việc tôi đều có quyền can dự. Cho dù là những nhân viên cốt cán lâu dài bên cạnh anh ấy, thì mỗi người lại phụ trách một lĩnh vực khác nhau. Anh ấy không bao giờ giao tất cả mọi việc cho cùng một người toàn quyền phụ trách.”

Người đàn ông cười khẩy: “Đây đích thực là Lục Đông Thâm.”

“Thế nên, anh giữ tôi lại cũng vô ích, tôi vốn không thể tạo nên sự uy hiếp nào với Lục Đông Thâm.”

“Ai nói không có ích gì?” Người đàn ông chậm rãi lên tiếng: “Lần này, tôi vốn dĩ cũng không định lợi dụng giá thấp để đẩy Lục Đông Thâm khỏi cuộc chơi.”

“Anh có ý gì?” Cảnh Ninh thầm sửng sốt.

Người đàn ông cười thành tiếng: “Chỉ là tôi muốn thăm dò tâm ý của Lục Đông Thâm, quả nhiên là anh ta thích giương Đông kích Tây.”

“Cũng có nghĩa là, anh đã sớm dự liệu được anh ấy sẽ giành được mảnh đất đó?”

“Thứ mà Lục Đông Thâm đã muốn có được thì sẽ dốc hết tâm tư để đoạt về tay. Thế nên, anh ta có thể giành quyền khai thác mảnh đất đó không kỳ lạ chút nào.” Người đàn ông khẽ gạt tàn thuốc: “Trò chơi này, chỉ khi nào anh ta giành được đất rồi thì mới vui, bằng không sẽ nhạt nhẽo lắm.”

“Rốt cuộc anh định làm gì?” Cảnh Ninh nghiêm giọng quát.

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm: “Em muốn biết suy nghĩ của tôi ư? Nếu biết rồi, liệu em có nói cho Lục Đông Thâm không?”

Cảnh Ninh cắn chặt môi, lát sau mới nói: “Tôi không muốn tham gia vào trò chơi tranh đấu này. Thế nên từ nay về sau, tôi sẽ không giúp anh làm thêm việc gì nữa. Còn về những việc đã làm tôi cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài. Giữa anh và tôi không còn quan hệ gì nữa, anh cũng đừng tới tìm tôi nữa!”

Dứt lời, cô quay người định bỏ đi.

Khi cánh tay vừa chạm lên nắm đấm cửa, chiếc di động trong túi xách rung lên. Cô rút ra xem, sắc mặt hơi thay đổi, khi ngón tay ấn vào thì một đoạn clip nóng bỏng hiện lên.

Những tiếng rên rỉ, thở dốc đan cài vào nhau, toàn là những âm thanh sắc tình.

Cảnh Ninh cảm thấy như bị ai đó bóp chặt cổ, khiến cô tắc thở, tuyệt vọng. Hơi lạnh bò dọc sống lưng, cô quay đầu, lại nhìn trân trân người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên sô pha. Anh đang nghịch di động, ánh sáng màn hình chiếu rọi vào đầu mày đôi mắt của người đàn ông, đẹp trai như khắc nhưng lại thâm trầm nguy hiểm.

“Có phải em nghĩ rằng tôi không dám làm gì em không?” Anh từ tốn lên tiếng: “Khi đoạn băng này được tung ra, tôi hoàn toàn có thể rút lui an toàn, còn em thì sao? Chỉ cần Lục Đông Thâm không tin tưởng em nữa, một khi em bị đuổi việc, thì sự nghiệp cả đời này coi như đổ bể.”

“Anh đủ rồi đấy!”

“Sao mà đủ được? Tôi kẻ là bày ra trò chơi này, chỉ có tôi mới có quyền nói dừng hay tiếp tục.” Người đàn ông ném di động sang bên cạnh, đứng dậy, mặc cho đoạn băng ấy tiếp tục phát.

Từng âm thanh như từng nanh vuốt, cào vào mang tai khiến Cảnh Ninh đau đớn. Cả người cô không còn sức lực gì nữa, loạng choạng ngã dựa vào cánh cửa. Trong bóng tối, cô nhìn thấy người đàn ông tiến về phía mình.

“Cảnh Ninh, đừng cố gắng thoát khỏi tôi, em không có bản lĩnh này đâu.” Người đàn ông đứng áp sát cô, giơ tay vuốt ve gương mặt cô: “Lục Đông Thâm đã si mê Hạ Trú, đây là một dấu hiệu tốt. Chí ít thì chúng ta biết được đâu là điểm yếu của anh ta. Theo dõi Hạ Trú thật sát vào, nhất là khoảng thời gian này.”

“Tôi không làm!” Cảnh Ninh phản kháng.

Một giây sau, cô bị người đàn ông bóp cổ, ngón tay anh đột ngột dùng sức khiến Cảnh Ninh cảm thấy nghẹt thở trong giây lát. Từng cơn thiếu khi dâng lên khiến cô có cảm giác huyệt thái dương đang giật lên điên cuồng. Môi anh gần như dính vào môi cô, hơi thở lạnh lẽo phả ra: “Em có tư cách nói không với tôi sao?”

Cảnh Ninh gần như sắp tắc thở, miệng cô hơi há ra nhưng vẫn không nuốt được ngụm khí nào. Cô liều mạng đẩy anh. Còn anh, cuối cùng cũng buông tay như ý cô. Cảnh Ninh bị sốc, ra sức ho khan kịch liệt.

Ngay sau đó, cô bị anh đè lên cánh cửa. Anh đột ngột cất hết mọi âm u đi, nở nụ cười dịu dàng: “Nhớ tôi không?”

Cảnh Ninh rất sợ sự nắng mưa thất thường này của anh. Cô đột ngột đẩy anh ra, nhưng tốc độ của anh nhanh hơn, mới đó đã ấn ngược cô trở lại bức tường bên cạnh cửa: “Em là của tôi, cả đời này em cũng đừng hòng chạy thoát.”

Anh giơ tay dùng sức, giật tung quần áo của cô…

***

Khi Hạ Trú đi làm trở lại, rõ ràng đã cảm nhận được ánh mắt khác lạ các đồng nghiệp dành cho mình. Việc cô có thể làm chính là thẳng lưng ưỡn ngực bước qua giữa những ánh mắt đó. Nhưng khi tới phòng trà nước, cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng mấy đồng nghiệp xì xào to nhỏ bên trong: Nghe nói giám đốc Hạ đã ở trong phòng khách sạn riêng của tổng giám đốc Lục hai đêm liền đấy.

Mấy lời đồn đại này ở trong mắt cô chẳng có vị gì, thích đồn thổi thì đồn thổi, dù sao thì, cũng là sự thật.

Ngoài một đống việc ở phòng thực nghiệm, phương thuốc cho vợ của Thai Quốc Cường cũng đã được điều chế xong. Sau khi gọi người tới mang đi, cô lại lo lắng tới sức khỏe của bác trai Nhiêu nên nghĩ bụng sẽ căn cứ vào tình hình sức khỏe hiện tại của bác ấy để pha chế một vài dạng thuốc viên.

Cả một buổi sáng bận đến không ngóc đầu lên được, Trần Du thì cáo ốm xin nghỉ phép, Hạ Trú nghĩ buổi tiệc tối hôm trước đã gây ra một đòn đả kích không nhỏ với cô ta, nên cũng chấp nhận để mặc cô ta.

Đến gần trưa thì có người gõ cửa.

Cô tưởng là Julia nên cũng không lên tiếng, bận rộn đọc những số liệu phân tích từ phòng thực nghiệm chuyển tới. Sau đó, đầu bị ai đó xoa xoa. Cô vừa ngẩng đầu lên thì đập ngay vào đôi mắt cười của Lục Đông Thâm, bèn gào rú: “Anh có thể đừng có xoa đầu em nữa được không? Từ nhỏ cho tới lớn em ghét nhất là có ai chạm vào đầu em, em không phải thú cưng.”

Lục Đông Thâm vẫn ngậm cười từ đầu tới cuối, không tức giận: “Trưa nay anh có buổi tiếp khách, không thể cùng em đi ăn được, đã bảo Cảnh Ninh đưa em đi ăn mấy món ngon rồi, đừng ăn cho xong chuyện. Tối nay có buổi họp với Hội đồng quản trị, nhưng anh sẽ cố gắng thu gọn thời gian.”

“Thu gọn thời gian làm gì?” Hạ Trú vẫn chưa hiểu ngay.

Thế là đầu cô lại bị anh xoa thêm cái nữa: “Để ở cạnh em.”

Hạ Trú càng lúc càng cảm thấy mình giống một con chó cưng, lại còn là thể loại chó con bé tý nữa.

“Ai cần anh ở cạnh?” Trong lòng cô hưng phấn như hoa nở, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng: “Mỗi mình anh bận à? Em cũng bận lắm đây.”

Lục Đông Thâm nuông chiều cho cô được cãi lý, thấy khuôn mặt giảo hoạt của cô anh lại càng yêu thích hơn. Anh không chịu được bèn lấy hai tay vầy vò hai má cô, tức đến nỗi cô đẩy tay anh ra: “Anh có thấy phiền không cơ chứ.”

Anh phá lên cười sảng khoái.

Rồi anh rút ví tiền ra, lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho cô: “Mật khẩu là sinh nhật em.”

“Ồ.” Hạ Trú nâng chiếc thẻ đen lên như nâng trứng: “Đúng là điển hình cho kiểu tổng tài bá đạo đã yêu tôi như thế. Có phải câu tiếp theo anh sẽ nói là: Người đẹp, đây là tiền tiêu vặt hàng tháng của em, tiêu thoải mái đi.”

Lục Đông Thâm phì cười: “Em cảm thấy anh zai có bá đạo không?”

“Anh zai thì không bá đạo nhưng anh zai rất độc tài.” Cô cố tình bẹt giọng ra nói.

Lần này là mũi bị véo, véo đến mức cô phát đau. Thế là bản tính ngứa răng đã xuất hiện, cô há miệng định cắn lên đầu ngón tay Lục Đông Thâm, cũng may anh rút lại kịp thời. Anh lắc đầu: “Lại còn tổng tài bá đạo yêu em? Em mà vào trong một bộ phim ngôn tình thì với tính khí này, nửa tập là đóng máy.”

“Thế anh cho em thẻ làm gì?” Hạ Trú vênh mặt đập thẻ xuống bàn.

“Phòng ngủ trong nhà cần lát thảm trải sàn. Anh không có thời gian, em chọn một loại em thích đi.” Lục Đông Thâm nói.

Hạ Trú ngây người: “Thảm trải sàn? Chẳng phải anh không thích nhìn thấy thảm trải sàn sao?”

“Cố gắng thích ứng.”

Hạ Trú hồ nghi nhìn anh rất lâu rồi nói: “Em chẳng biết chọn đâu, lỡ chọn phải cái anh không thích thì sao?”

“Em thích là anh sẽ thích.” Lục Đông Thâm nói: “Em là bà chủ, chọn kiểu dáng gì em quyết là được.”

“Ai là bà chủ chứ.” Hạ Trú lại ngượng ngùng.

Lục Đông Thâm bật cười, véo cằm cô rồi cúi người xuống rỉa một cái lên môi cô: “Đương nhiên, thẻ này là của em, tiền tiêu vặt chắc là cũng đủ dùng rồi.”

“Trời ơi là trời, anh mau đi tiếp khách đi.” Lòng Hạ Trú đã ngọt lắm rồi.

Lục Đông Thâm khẽ cười, đứng thẳng người lên: “Anh để tài xế lại cho em, em cứ dặn dò anh ấy lúc nào cũng được.”

Hạ Trú gật đầu.

Khi anh gần ra tới cửa, Hạ Trú gọi giật anh lại: “Việc trải thảm anh thật sự không gặp vấn đề gì chứ? Đang yên đang lành sao lại như trúng gió vậy? Anh có nuôi chó loại to đâu?”

Lục Đông Thâm từ tốn trả lời: “Chó loại to thì anh không định nuôi. Nhưng anh lại nuôi một con mèo, còn là mèo hoang, buổi tối đi ngủ không chịu nằm yên trong lòng anh, cứ thích chui xuống dưới gầm giường.”

Sau khi cửa đóng lại một lúc lâu, Hạ Trú mới tỉnh ra, nghiến răng ken két: Lục Đông Thâm, cụ nhà anh, mắng ai là mèo hoang thế hả?

~Hết chương 185~
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]