Chương 276: Lo anh sẽ là Đàm gia tiếp theo (chữ)

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Kiều Trân lo cho cô, còn cô lại lo cho Lục Đông Thâm.

Nhiêu Tôn nhập viện.

Khi Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân vội vã tới kịp bệnh viện thì Nhiêu Tôn cũng đã tỉnh.

Vì được Lục Đông Thâm kịp thời cứu chữa, thế nên Nhiêu Tôn không bị thương nguy hiểm tới tính mạng. Vết thương nặng nhất cũng là do va đập vào đầu dẫn đến ngất xỉu. Đương nhiên, vết thương lớn không có, không có nghĩa là vết thương nhỏ đã dừng. Chân Nhiêu Tôn bị treo lên cao, một gánh tay bị nẹp, đầu quấn băng trắng toát, trên mặt có không ít vết xước.

Lục Đông Thâm thấy Nhiêu Tôn không còn gì đáng ngại, cũng lười giáp mặt, sau khi nộp đủ các chi phí lớn nhỏ, anh quay về xe hút thuốc.

Lúc Hạ Trú bước vào phòng bệnh, Nhiêu Tôn đang cố gắng cầm một chiếc gương lên bằng cánh tay còn có thể cử động của mình để ngắm gương mặt hiện tại. Nhiêu Cẩn Hoài ngồi trên sofa sắc mặt nặng nề. Kiều Trân tuy không gào khóc kêu trời kêu đất nhưng khóe mắt cũng đỏ ửng.

Không nhìn thấy Nguyễn Kỳ.

Thấy Hạ Trú đến, Nhiêu Tôn bỏ gương xuống, buông một tiếng thở dài nặng nề, nghiến răng nói: “Lục Đông Thâm ghen tỵ với diện mạo điển trai của anh đúng không? Thế nên lúc kéo anh ra khỏi xe mới cố tình không bảo vệ gương mặt anh?”

Nhiêu Tôn ưa diện mạo.

Đây là chuyện Hạ Trú biết rõ từ ngày đầu tiên quen biết anh. Một công tử nhà giàu như anh, một Thái tử gia kinh thành nửa chính nửa tà, một gương mặt mê hoặc chúng sinh chính là thương hiệu của anh. Nếu nói anh quá quan tâm tới việc chăm sóc gương mặt thì không phải. Gương mặt kiểu này là do trời ban, dù có phung phí cách mấy thì vẫn đủ để khiến phái nữ điên đảo thần hồn. Thế nên Nhiêu Tôn rất quan tâm đến gương mặt mình. Người xung quanh không hiểu con người anh thường sẽ hiểu lầm, cho rằng anh cao ngạo, lạnh lùng. Nhưng Hạ Trú thì hiểu quá rõ, bình thường mặt chỉ nổi một cái mụn, anh cũng buồn bã cả ngày.

Hạ Trú tiến lên, ngắm trái ngắm phải rồi nói một câu: “Hủy dung là chuyện nhỏ thôi, giữ được mạng sống là tốt lắm rồi. Đại thiếu gia à, xe của anh bị người ta gài bom đấy.”

Nghe xong câu ấy Nhiêu Tôn sốt ruột, rồi với lấy gương: “Anh có thể bị hủy dung sao? Ban nãy anh chỉ nhìn mấy vết xước thôi. Bác sỹ nói anh sẽ bị hủy dung?”

“Trời ơi Tôn Tôn, đã lúc nào rồi? Sao con vẫn còn bình thản như vậy chứ?” Kiều Trân không thể chịu nổi: “Con suy nghĩ kỹ xem trước kia đã từng đắc tội với ai, sao có thể ra tay tàn nhẫn với con như vậy? Lần nay nếu không có tổng giám đốc Lục, con khó mà giữ được mạng sống đấy.”

Sau khi vợ chồng Nhiêu Cẩn Hoài tới nơi, nghe nói là có Lục Đông Thâm cứu giúp mới giữ được mạng sống cho Nhiêu Tôn, thì họ cảm kích vô cùng. Lục Đông Thâm không bị thương gì, ngoài vết xước trên cánh tay. Đối mặt với sự cảm kích của Nhiêu Cẩn Hoài, Lục Đông Thâm không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ nói là người cùng hợp tác, không thể để bản thân thiệt thòi.

Nói thì không dễ nghe, nhưng Hạ Trú cảm thấy Lục Đông Thâm có lẽ là một người đàn ông không giỏi đáp lại những lời cảm ơn của người khác.

Nghe xong, Nhiêu Tôn bỏ gương xuống: “Mẹ, mở cửa làm ăn thì nhất định phải có thắng thua. Bao năm qua có biết bao đối thủ phải tổn thất vì Hoa Lực. Những người muốn lấy mạng con cũng vô số kể. Chuyện này bố là người hiểu rõ nhất, ngày nào mà trong giới chính trị không căng thẳng thót tim hơn con?”

Nhiêu Cẩn Hoài không lên tiếng, khuôn mặt sa sầm từ đầu tới cuối.

“Bố con là bố con, con là con.” Kiều Trân lo âu ngồi trên giường: “Con làm ăn bao nhiêu năm nay, mẹ chưa bao giờ lo lắng có kẻ giở âm mưu với con, chỉ sợ những người không màng mạng sống kiểu này.”

Rồi bà quay sang nhìn Nhiêu Cẩn Hoài: “Ông Nhiêu à, tìm người điều tra chuyện này đi. Chỉ sợ đối phương một lần chưa thành công sẽ có lần thứ hai. Lần này Tôn Tôn có người khác ở bên, lần sau lỡ như…”

“Mẹ, chuyện này con sẽ xử lý.” Nhiêu Tôn nói: “Dám động vào con, nó chán sống rồi!”

“Mẹ con nói phải đấy, gặp phải chuyện này sống sót được là đáng lo nhất.” Nhiêu Cẩn Hoài lên tiếng, nhíu mày: “Người dám động vào con không thể nào không biết gia thế của con, mà vẫn dám to gan lớn mật như vậy, vậy tức là nhắm vào mạng con.” Nói tới đây, ông dừng lại suy nghĩ một chút: “Con nghĩ lại xem, trước mắt Hoa Lực đang động chạm tới lợi ích của ai?”

“Nhiều lắm.”

“Lợi ích lớn nhất!” Nhiêu Cẩn Hoài không vui.

Nhiêu Tôn dĩ nhiên không dám bắng nhắng trước mặt Nhiêu Cẩn Hoài. Anh suy nghĩ một lúc lâu: “Cũng không có… Cũng có hợp tác với mấy bên, trong đó hợp tác lớn nhất là…” Nói tới đây, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, anh hơi nheo mắt lại: “Có lẽ mục đích thật sự của đối phương là một mũi tên trúng hai đích!”

Hạ Trú nghe xong sững người, hiểu ra ngay lập tức.

Nhiêu Cẩn Hoài dĩ nhiên cũng biết tình hình hiện tại của Hoa Lực, ông ngước mắt lên nhìn Hạ Trú: “Bảo Lục Đông Thâm cẩn thận một chút.”

Trái tim Hạ Trú đập những nhịp bất an.

Quan hệ giữa Hoa Lực và Skyline đi từ cạnh tranh tới hợp tác, tuy rằng họ chưa chính thức ký kết hợp đồng, nhưng đây cũng là chuyện ai ai cũng biết. Một khi Nhiêu Tôn gặp chuyện, tuy rằng sẽ không ai ngu ngốc tới mức kết tội Lục Đông Thâm là hung thủ, nhưng đây cũng sẽ là tổn thất rất lớn với Hoa Lực và Skyline.

Quan trọng hơn cả là, một khi Nhiêu Tôn mất mạng, đây sẽ là một thử thách đối với các đối tác tương lai của Skyline. Dẫu sao thì được hợp tác với Skyline là một cơ hội đắt giá, nhưng không đáng để mất mạng.

Người Trung Quốc làm ăn căn ke rất nhiều thứ, ví dụ như phong thủy, hoặc ví dụ như bát tự. Càng là một đối tác có thâm niên lâu năm thì họ càng để ý nhiều thứ.

Có một khoảnh khắc, Hạ Trú chợt khó thở. Chuyện này Nhiêu Tôn nghĩ tới được thì Lục Đông Thâm không thể nào không nghĩ đến. Có lẽ từ khoảnh khắc Nhiêu Tôn gặp chuyện, Lục Đông Thâm đã phát giác ra rồi.

Chiếc xe nổ tan tành, nghe khẩu cung của Nhiêu Tôn với cảnh sát thì đối phương làm hỏng hệ thống phanh xe, sau đó cài bom. Tức là đã tính chuẩn tình hình giao thông tối đó, dồn Nhiêu Tôn vào chỗ chết.

“Bác Nhiêu, ý của bác là, sẽ có người ra tay với Lục Đông Thâm?” Hạ Trú đè nén sự bất an xuống, bất chợt nhớ tới mùi hương trước kia gây ảnh hưởng đến Lục Đông Thâm. Chuyện đó cô dám chắc là có liên quan đến Quý Phi, khổ nỗi chưa tìm ra chứng cứ. Nhưng dù là vậy thì vẫn hành động âm thầm, còn ngang nhiên giết người như lần này, cô chưa nghĩ tới.

Nhiêu Cẩn Hoài suy nghĩ giây lát rồi nói một câu: “Có lợi ích là sẽ có sinh tử.”

“Anh cũng từng nghe nói một chuyện.” Nhiêu Tôn có phần đăm chiêu: “Rất nhiều năm trước, hình như Lục Đông Thâm cũng từng gặp một vụ tai nạn. Bây giờ xem ra, năm xưa chưa chắc đã là tai nạn.”

Từng gặp tai nạn?

Hạ Trú bất chợt nhớ tới một câu nói của Trần Du: Năm xưa, khi tôi nhìn thấy Lục Đông Thâm, khắp người anh ấy toàn là máu…

Hạ Trú cảm thấy cổ họng như bị cả nhúm bông chặn lại, tắc nghẹn.

***

Sau khi về Bắc Kinh, Lục Đông Thâm cũng không nhàn. Anh tổ chức hai buổi họp trực tuyến, giải quyết vài tập tài liệu. Nhưng lúc anh đang nói chuyện với Dương Viễn thì vừa hay bị Hạ Trú đi ngang qua phòng làm việc nghe được.

Ý tứ đại khái là muốn Dương Viễn kín đáo điều tra tai nạn lần này của Nhiêu Tôn, sau đó anh hạ giọng xuống rất thấp. Hạ Trú loáng thoáng nghe được vài chữ: Ba năm trước, tai nạn.

Đêm khuya, Hạ Trú trằn trọc không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại trong đầu cô lại hiện lên vụ nổ xe của Nhiêu Tôn. Giải quyết xong công việc, Lục Đông Thâm tắm qua rồi trở về giường, ôm lấy Hạ Trú theo thói quen. Thấy cô mở mắt tròn xoe, anh cười hỏi sao cô còn chưa ngủ.

Cô thở dài, im lặng, quay người lại ôm chặt lấy anh. Cô nhớ tới câu nói của Kiều Trân trước khi cô rời khỏi bệnh viện: “Hạ Hạ, cháu thật sự suy nghĩ kỹ sẽ lấy cậu ấy sao? Tuy bác không ép cháu đến với Tôn Tôn. Nhưng cháu theo Lục Đông Thâm bác cũng không yên tâm. Lai lịch của cậu ấy khá phức tạp, kẻ địch quá nhiều, bác lo cho cháu.”

Kiều Trân lo cho cô, còn cô lại lo cho Lục Đông Thâm. Cô lo lắng anh sẽ trở thành một Đàm gia thứ hai. Sau khi suy nghĩ này thoáng qua, ngay bản thân cô cũng cảm thấy hoảng sợ, sống lưng lạnh ngắt một khoảng…
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]