Chương 41: Mạng của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Chỉ là cô cảm giác, vào những lúc rất mệt mỏi, rất tuyệt vọng, gọi tên anh lại ít nhiều có thêm sức lực…

Cổ tay Tưởng Ly bị chuôi dao trong tay anh ghì đến đau đớn. Cô vừa định rút tay về thì con sói vương kia đã nhằm vào sống lưng Lục Đông Thâm mà nhào tới.

Trong những cuộc đối đầu giữa con người và động vật, nhất là ở nơi hoang dã, điều cấm kỵ nhất chính là để sống lưng sơ hở. Đây cũng là kế sách đúng đắn mà ban đầu anh thực hiện, nhưng ban nãy vì cứu cô, lưng của anh vẫn bị trống.

Con sói vương nắm ngay lấy cơ hội chuẩn xác này, cố gắng công kích. Nhưng Tưởng Ly nhanh mắt, động tác càng nhanh hơn. Cô khẩn trương bù vào chỗ sơ hở của Lục Đông Thâm. Lưỡi dao sắc bén quét một đường, ngăn chặn khả năng Lục Đông Thâm có thể bị sói vương vồ lấy, nhưng cũng chỉ đủ làm bị thương lớp lông trên người nó. Ngay sau đó, con sói vương làm một cú phản kích tuyệt đẹp. Còn chưa đợi Tưởng Ly hoàn hồn trở lại, nó đã nhào tiếp. Lần này nó vung bộ móng sắc của mình, đánh rơi con dao trong tay cô xuống đất.

Lục Đông Thâm quay người lại ngay tức khắc. Đầu kia, anh dùng chân đá bay một con sói đang định lao tới, rồi lấy cùi chỏ huých một cái thật mạnh, làm cho sói vương bay ra. Cũng đúng lúc ấy, anh phát hiện bên cạnh có làn gió lạ, anh liếc thấy một con sói khác đang nhắm thẳng vào mình. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tưởng Ly xông lên, ra tay nhanh gọn, thành công đánh đuổi nó đi.

Chỉ trong vài, ba phút ngắn ngủi, hai con người đã thở hồng hộc vì mệt. Đám sói cũng tạm thời đình chiến, và đừng thở phì phò như họ. Những con sói chưa công kích thì chỉ đợi ở đó, nhìn họ chằm chằm như hổ rình mồi, có lẽ chúng đều hiểu họ không hề dễ đối phó.

“Nếu lần này hai chúng ta có thể may mắn thoát chết, vậy thì chúng ta cũng được coi là những người bạn vào sinh ra tử rồi.” Tưởng Ly cuộn chặt tay lại, ban nãy dùng quá nhiều sức, giờ gân tay của cô đã tê dại hoàn toàn: “Nếu ở trên giang hồ đáng nhẽ phải cắt máu ăn thề, kết làm huynh đệ rồi đấy”.

Cô không thu lại được con dao của mình nữa, con sói vương giảo hoạt đã giẫm nó dưới móng vuốt của mình rồi.

Lục Đông Thâm đánh mắt nhìn cô: “Kết nghĩa huynh đệ?”.

“Thời cơ như vậy còn không thể kết nghĩa huynh đệ sao?” Tưởng Ly cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình: “Hay anh vẫn còn canh cánh trong lòng hai lần có ơn cứu mạng tôi? Anh Lục, ban nãy đánh qua đấu lại tôi đã trả sạch sẽ rồi”.

Cô thử cử động cánh tay, bả vai sau đau nhức dữ dội.

Có lẽ ban nãy chắn một cú vồ cho anh, cô đã bị vuốt sói quẹt trúng.

Lục Đông Thâm đưa con dao Thụy Sỹ trong tay cho cô: “Cầm lấy đi”.

“Còn anh thì phải làm sao?” Tưởng Ly sững người.

Trong khoảnh khắc cô ngơ ngẩn, con dao đã được anh nhét hẳn vào trong tay cô.

Lục Đông Thâm không nói gì. Anh giật lại hai cây đuốc cô đang cầm, buộc vào cùng với mấy cây đuốc của anh rồi cầm hết. Bàn tay còn lại anh nắm chặt lấy tay cô.

Bấy giờ anh mới lên tiếng: “Anh muốn kết nghĩa huynh đệ với cô? Nếu lần này thoát chết, những gì nợ tôi, cô vẫn phải trả”.

“Thế thì anh buông tay, để tôi chết đi.” Tưởng Ly nói thêm một câu.

“Mạng sống của cô là của tôi, giữ lại mà trả nợ.”

Lục Đông Thâm đang nói, bên kia có đám sói lại rục rịch chuẩn bị tấn công.

13 con sói, hết con này tới con kia, nghĩ cũng đủ biết hoàn cảnh của họ khốn khó dường nào. Thân thủ của cả Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều khá nhanh nhẹn, nhưng dù họ có phối hợp với nhau cũng không ngăn được số lượng sói quá nhiều. Vì chúng có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, còn họ thì không.

Chẳng mấy chốc, họ đã bị đàn sói ép ra xa khỏi đống lửa, cả hai đều có vết thương trên người. Một trong số những con sói cũng bị thương, Tưởng Ly ra tay không hề nhẹ.

Trong khoảng thời gian này, Lục Đông Thâm vẫn luôn nắm chặt tay Tưởng Ly, chưa hề buông ra. Đàn sói dàn đội hình thành hình cánh quạt, bao vây chặt lấy họ.

“Dù có thế nào, tôi vẫn cảm ơn anh.” Tưởng Ly không còn chút sức lực nào nữa. Bàn tay đang cầm dao của cô cũng run lên. Đây đã là giới hạn của cô rồi, nếu đổi lại là người khác, chắc đã chẳng kiên trì trụ vững được lâu đến thế.

“Chắc lần này tôi bỏ mạng ở đây thôi, những gì nợ anh, kiếp sau sẽ trả.”

Lục Đông Thâm cũng mệt đứt hơi, nhìn thế nào đây cũng là một cuộc chiến thể lực. Đối diện dù sao cũng là cả đàn sói, anh có đánh đấm giỏi cỡ nào cũng không lại được. Nhưng từ đầu tới cuối, anh quyết không buông tay. Nghe xong lời cô, anh nói: “Chuyện hôm nay là của hôm nay, nợ kiếp này phải trả kiếp này!”.

“Lục Đông Thâm!” Tưởng Ly bật ra tên của anh từ những kẽ răng, lần này, cuối cùng cô cũng chửi thành tiếng: “Cụ nhà anh… Tôi thà bị sói ăn thịt còn hơn!”.

“Vậy chi bằng cô để tôi ăn cô đi.” Lục Đông Thâm nhìn chằm chằm con sói phía trước, buông một câu.

Tưởng Ly quả thực mệt mỏi khó kiềm chế. Chân cô nhũn ra, cô ngồi bệt xuống đất, mặc kệ Lục Đông Thâm có kéo thế nào cũng không đứng lên. Cô nhún vai nhìn anh: “Anh muốn róc xương nuốt chửng tôi thì khẩn trương lên, nếu không, tôi sẽ thuộc về sói vương”.

Nói rồi, cô hất hàm về phía đàn sói.

Sói vương đã dẫn dắt chúng tiến sát lại gần hơn một chút. Sau một quá trình nghỉ ngơi, chúng vẫn còn sức. Còn họ, đã định sẵn là những kẻ bại trận.

“Tưởng Ly…” Lục Đông Thâm khẽ gọi tên cô.

Chẳng hiểu sao bả vai cô lại run lên, cứ cảm thấy anh gọi mình như thế vào lúc này sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Quả không sai, anh lên tiếng: “Sói sẽ quan tâm tới miếng mồi trước mặt mình đầu tiên, lát nữa nhắm chuẩn thời cơ, cô chạy được là phải chạy”.

Cả người Tưởng Ly căng ra.

Cô hiểu “thời cơ” mà anh nói có nghĩa là gì.

Thời cơ này chính là bản thân anh. Khi anh trở thành món mồi ngon cho cả đàn sói, thì đó chính là cơ hội để cô chạy thoát.

Không…

“Tôi không muốn nợ anh ân tình lớn đến vậy đâu.” Trong trái tim Tưởng Ly dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời, vừa ấm áp lại vừa khó chịu, nó cứ túm chặt lấy con tim, khiến cô đau đớn.

“Muốn chết thì cùng chết.” Cô nói.

Lục Đông Thâm quay lại nhìn cô một cái, bỗng nhiên bật cười: “Yên tâm, lần này nợ rồi là thôi, không cần cô trả”.

“Lục Đông Thâm…”

“Vẫn định chửi tôi à?” Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô.

Không, cô không muốn mắng chửi anh, xưa nay chẳng bao giờ muốn mắng chửi anh cả. Chỉ là cô cảm giác, vào những lúc rất mệt mỏi, rất tuyệt vọng, đọc tên anh lại ít nhiều có thêm sức lực.

Cô và anh nhìn thẳng vào mắt nhau, rất lâu cô không thể nói ra được câu ấy.

Cho tới khi, sói vương đứng ngay trước mặt họ.

Chút ánh sáng yếu ớt của cây đuốc cuối cùng cũng tắt, con dao duy nhất lúc này cũng trở nên vô tác dụng. Con sói vương đó áp sát Lục Đông Thâm, chỉ cần nó há mồm, nhe bộ nanh sắc nhọn ra là họ sẽ trở thành mồi ngon của nó. Tuy rằng Tưởng Ly rất tuyệt vọng nhưng cũng rất sợ, cô căng thẳng siết chặt tay Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm thì đẩy cô ra sau lưng mình, để cô không có cách nào tiến lên trên cả. Cô nhìn thấy con sói đó há cái miệng to như cái chậu ra, muốn dốc sức vung nốt nhát dao nhưng không thể. Đúng vào lúc này, hình ảnh khiến cô sửng sốt đã xuất hiện.

Sói vương tiến sát lại gần Lục Đông Thâm, đang há miệng ra bỗng lại ngậm miệng vào. Nó hít hít ngửi ngửi người anh, rồi kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu này khác hẳn lúc nãy nhưng cụ thể là khác ở điểm nào thì Tưởng Ly không nói rõ được, cô chỉ có cảm giác nó đang sợ hãi điều gì đó.

Cô chỉ thấy con sói vương nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, tuy rằng có chút không cam lòng nhưng nó bỗng từ từ lùi dần về sau, mà các con sói khác, sau khi nghe tiếng tru kia cũng tản ra đáng kể.

Chỉ có đúng con sói non nớt mới đi kiếm mồi lần đầu, không sợ trời không sợ đất là cứ thế lao thẳng lên, bước chân vẫn còn loạng choạng, chưa vững vàng. Chẳng mấy chốc nó đã đứng trước mặt Tưởng Ly, nhưng lại chỉ lấy mũi cọ cọ vào người cô, sau đó ngậm lấy gấu quần cô lấy đầu nguầy nguậy.

Tưởng Ly nhớ lại những gì họ trải qua đêm nay, cơn giận không có chỗ để trút. Cô dồn chút sức cuối cùng giơ con dao về phía con sói ấy. Ngay lập tức, ở gần đó có tiếng sói hú vang dội. Con sói non sững người, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Ly.

Ánh mắt nó khiến cô không tài nào hạ dao xuống được. Tay cô cứ lửng lơ trên không trung như thế, chần chừ không dám quyết. Cô cảm thấy nó đâu có giống một con sói hung dữ bạo tàn, mà đáng yêu như con cún ở nhà Tang Ni vẫn nuôi vậy.

Lục Đông Thâm ở bên cạnh thở dốc: “Tha cho nó đi”.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]