"Tìm người khác à?", Hứa Nhã Dung cố ý tỏ vẻ khó xử nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, sau đó hỏi: "Tinh Nhiên, con cảm thấy có cần thiết không?".
Ngừng một lát, bà ta lại nói: "Thực ra dì cảm thấy bệnh tim bấm sinh của Tiểu Ý nặng hơn người bình thường, tiếp tục cứu chữa trong vô vọng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa còn mang đến cho nó và mọi người nỗi đau vô tận".
"Không, bác sĩ nói bệnh của Tiểu Ý chỉ cần chữa trị hẳn hoi thì vẫn có hi vọng, xin chị đó, em không thể không có Tiểu Ý...", Chu Tuệ nói rồi khóc nấc lên.
"Nhưng mà...", Hứa Nhã Dung bày vẻ mặt khó xử.
Hai tay Bạch Tinh Nhiên đang siết chặt lại càng siết chặt hơn, cơ thể vì tức giận mà khẽ run, cô lườm Hứa Nhã Dung hung ác trước mặt, cuối cùng sụp đổ hét lên với bà ta: "Bà Bạch độc ác này! Chẳng phải bà muốn tôi nhường Nam Cung Thiên Ân sao? Tôi đã ngoan ngoãn làm theo lời bà nói rồi, bà còn muốn thế nào?". Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
"Mẹ tao lo mày sống cuộc sống của phu nhân nhà giàu lâu quá, đột nhiên đổi ý không quan tâm sự sống chết của mẹ và em trai mày nữa", Bạch Ánh An vốn phải ngủ đến 11 giờ mới dậy thế mà cũng dậy rồi, trêи người mặc đồ ngủ, chân đi đôi dép bông, đi từ trêи tầng xuống, đi tới lười biếng vùi người vào sofa.
Bạch Tinh Nhiên lườm cô ta, sau đó lại chuyển mắt sang Hứa Nhã Dung, nước mắt lưng tròng nói: "Tôi chưa từng nói tôi muốn nuốt lời, càng chưa từng nghĩ đến việc
nuốt lời, càng chưa từng nghĩ đến việc không để ý sự sống chết của Tiểu Ý, việc bà bảo tôi làm, việc nào tôi cũng làm rồi, sao bà còn đối xử với Tiểu Ý như vậy?”.
"Mày làm rồi, nhưng mỗi lần đều tự làm theo ý mình", Bạch Ánh An lại nói.
"Tôi đã nói, tối qua chỉ là ngoài ý muốn, tôi cũng đã đồng ý dọn về, sau này sẽ không gặp Nam Cung Thiên Ân nữa”.
Hứa Nhã Dung lên tiếng ngắt màn tranh chấp của hai người, đi đến cạnh Bạch Tinh Nhiên nói: "Được rồi, Tinh Nhiên, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời trả đồ của Ánh An cho nó, thì dì sẽ không làm khó các con, chẳng phải chỉ là một bác sĩ sao, dì hứa nửa tiếng nữa ông ta nhất định sẽ đến cạnh giường Tiểu Ý".
"Xin bà tìm bác sĩ tốt chút cho nó", Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ta với đôi mắt đẫm lệ, nức nở nói: "Tôi đã nói tôi chỉ cần người nhà của tôi, không cần gì khác cả, dù là vị trí thiêu phu nhân nhà Nam Cung hay Nam Cung Thiên Ân thì tôi cũng không cần, trả lại hết cho các người... xin bà đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy, tôi và Tiểu Ý đều không nợ các người mà...".
"Mày không nợ, nhưng bà mẹ khốn kiếp của mày nợ, hơn nữa nợ rất nhiều!", Bạch Ánh An ở bên cạnh tức giận nói.
Hứa Nhã Dung ra hiệu bằng tay với cô ta, ý bảo cô ta ngậm miệng, sau đó nói với Bạch Tinh Nhiên: "Tao cũng từng nói, chỉ cần mày ngoan ngoãn làm theo việc tao bảo, thì tao sẽ không gây khó dễ cho mày".
"Tôi nhất định sẽ làm, nhất định".
"Thế thì tốt, tao cũng sẽ tìm bác sĩ tốt cho Tiểu Ý", Hứa Nhã Dung cười hài lòng: "Mau lau nước mắt đi, đỡ khiến bố mày tưởng tao lại làm gì mày".
Bạch Tinh Nhiên rút giấy ăn lau vệt nước mắt, không muốn ở lại dưới này một
chút nào, đi luôn lên tầng.
Sau khi về phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài hít sâu hai hơi, nhắc nhở bản thân không được tức giận, vì sức khỏe của con không được quá tức giận.
Từ khi mang thai đến giờ tâm trạng cô vẫn không tốt, cứ thế này thì đứa bé sao có thể khỏe mạnh được?
Hứa Nhã Dung và Bạch Ánh An là người thế nào cô chẳng phải đã biết từ lâu sao, lúc này dù bọn họ cầm dao đến giết cô cũng không có gì kì lạ. Tức giận vì cặp mẹ con dã man này chẳng đáng chút nào!
Cô dùng mu bàn tay lau những giọt nước mắt cuối cùng trong mắt, xoay người đi vào phòng, bật kênh show trêи tivi chọn một Chương trình hài hước xem.MC của Chương trình show hiện giờ đều thích làm quá lên, hơn nữa trình độ cực cao, chọc cho người ta vui như điên.
Cô vừa điều chỉnh xong tư thế ngồi thì cửa vang lên tiếng gõ, mà cô chỉ dửng dưng nhìn hướng cánh cửa một cái, không để ý.
Cô cho rằng chắc chắn lại là Bạch Ánh An hoặc Hứa Nhã Dung lên gây sự với mình, cửa lại vang lên giọng của chị Hồng: "Nhị tiểu thư, cô có trong phòng không?".
Tiếng "nhị tiểu thư" này khiến màng nhĩ Bạch Tinh Nhiên đau đớn, cô đứng dậy đi ra mở cửa, nói với chị Hồng đứng ngoài cửa: "Tôi không phải nhị tiểu thư gì hết, chị Hồng gọi tôi là Tinh Nhiên đi".
"Được, Tinh Nhiên”, chị Hồng đột nhiên đi qua cô vào phòng, đặt cái khay trong tay lên bàn trà nói: "Qua ăn sáng đi, nguội rồi mất ngon".
Bạch Tinh Nhiên nhìn bữa sáng trong khay, có cháo, có sữa còn có sandvvich và
khay, có cháo, có sữa còn có sandvvich và bánh mì, đủ phần của ba người. Nhìn thấy bữa sáng, cô mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn sáng. Vừa nãy chỉ lo tức giận, chẳng quan tâm được đến cái bụng đói.
"Cảm ơn nhé", cô cảm kϊƈɦ nói với chị Hồng.
Trong cái nhà này cũng chỉ có chị Hồng đối xử với cô tốt nhất.
"Cảm ơn gì chứ, cô mang thai phải ăn nhiều chút, ăn no thì con mới có thể mạnh khỏe, sau này mới dễ nuôi", chị Hồng hiền từ nói: "Cô ăn đi, nếu không đủ thì tôi lấy thêm cho cô".
"Không cần, đã nhiều lắm rồi".
"Vậy được, cô ăn thong thả", chị Hồng xoay người định đi, nghĩ một lúc lại xoay đầu nói với cô: "Tinh Nhiên, phu nhân và đại tiểu thư tính tình không tốt lắm, cô đừng so đo với họ, không cần tức giận vì
họ".
"Tòi biết rồi".
"Được, có gì khó khăn thì nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức giải quyết giúp cô".
"ừm, tòi biết rồi".
Sau khi chị Hồng đi, Bạch Tinh Nhiên đi đến trước bàn trà, cầm cháo trong khay lên ăn.
Ăn sáng xong thì ngồi xuống sofa tiếp tục xem kênh show.
Tháng ngày không tốt hơn giam lỏng mấy này thực sự khó sống, cô thậm chí không biết mình có thể chịu được mấy hôm.
Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng ngủ một ngày, buổi chiếu bắt đầu ngủ trưa rồi lại bật tivi,
Chương trình show xem được nửa thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta đẩy
cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta đẩy mở.
Bạch Ánh An vừa vào đã thấy dáng vẻ cười khoan kɧօáϊ của cô, không nhịn được mà mỉa mai: "Tao tưởng mày lo lắng cho em trai mình thế nào chứ, thì ra không lo lắng như tưởng tượng. Sáng nay còn khóc lóc nước mắt giàn giụa, giờ mới qua một ngày mà đã như không có việc gì".
Bạch Tinh Nhiên liếc cô ta một cái, sau đó chuyển mắt lên tivi không để ý cô ta.
Bạch Ánh An bước đến trước mặt cò: "Tao đến báo cho mày một tin vui, thằng em trai ngoan của mày đã tỉnh rồi".
Nghe thấy lời này, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng xoay mặt qua nhìn thẳng cô ta, hơn nữa hỏi ngay: "Chị nói gì?".
"Tao nói bác sĩ đã đến chưa cho em trai mày rồi, hiện tại tình hình khá tốt", Bạch Ánh An lặp lại.
"Thật không?".
"Đương nhiên là thật rồi, tao lừa mày làm gì?".
Bạch Tinh Nhiên âm thầm thở phào, cũng đúng, giờ cô vẫn chưa trả thân phận cho Bạch Ánh An, cũng có nghĩa là Tiểu Ý vẫn còn giá trị lợi dụng với mẹ con bọn họ, sao có thể để Tiểu Ý chết dễ dàng vậy chứ.
Biết rõ hai mẹ con bọn họ cố tình lấy Tiểu Ý ra kϊƈɦ thích cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ gầy nhom, tiều tụy của Tiểu Ý, cô vẫn đau lòng vô cùng.
Bạch Ánh An nhìn quanh, sau đó khẽ than thở: "Thôi, xem ra mày không muốn thấy tao, vậy tao đi trước đây".
"Phiền chị đóng cửa giúp tôi", Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ mặt lạnh tanh.
Bạch Ánh An cắn môi, hơi không cam lòng quay lại ngồi xuống cạnh cô nói: "Tao
lòng quay lại ngồi xuống cạnh cô nói: "Tao hỏi mày nhé, Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có thích mày chút nào không?".
Vấn đề này cô ta vẫn luôn nghi ngờ, lần trước lúc thấy Nam Cung Thiên Ân hôn Bạch Tinh Nhiên ở sân bay, cô ta cảm thấy chắc chắn Nam Cung Thiên Ân có tình cảm với Bạch Tinh Nhiên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có khả năng này lắm, với tư chất và sự quê mùa bấm sinh của Bạch Tinh Nhiên, đàn ông bình thường đều sẽ không thích.
Đến cả Lâm An Nam sau khi nhìn thấy thiên kim tiểu thư chân chính là cô ta thì cũng phản bội Bạch Tinh Nhiên, chứ đừng nói đến người cao quý như Nam Cung Thiên Ân.