Bạch Tinh Nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh: "Thiên Ân thiếu gia còn việc gì sao?".
Nam Cung Thiên Ân bước lên hai bước, lại đứng trước mặt cô, ánh mắt vẫn sắc bén đến đáng sợ: "Luyến Dao bị tai nạn xe rồi".
Toàn thân Bạch Tinh Nhiên lại cứng đờ, anh nói vậy là có ý gì? Tại sao lại dùng giọng điệu đó nói với cô chuyện này?
Đã qua một đêm rồi, chẳng nhẽ cô còn không biết chuyện Phác Luyến Dao bị tai nạn xe sao? cần gì anh phái nói với cô?
"Tôi biết rồi, tôi đang định đến bệnh viện thăm cô ấy đây", Bạch Tinh Nhiên nói.
Tôi rất tò mò, cô cùng cô ấy xuống núi, tại sao cô ấy lại xảy ra chuyện?".
Tôi cũng không biết, la CO ay noi với tôi anh mất tích, tôi mới quay trở lại lên núi, trong thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì đến giờ tôi vẫn không thực sự rõ lắm, tối qua tỉnh dậy đã ở chỗ nghỉ rồi".
Nam Cung Thiên Ân nhìn kỹ cô một lúc, mới lạnh nhạt thốt ra một câu: "Nếu đã cùng xuống núi, thì nên đế mắt đến nhau chứ đúng không?".
Là anh đang trách cô không trông nom Phác Luyến Dao tốt? Chỉ là trách móc thôi sao? Nếu thât sư là thế thì
vẫn may.
Bạch Tinh Nhiên âm thầm thở phào, cô sợ Nam Cung Thiên Ân sẽ nghi ngờ cô ra tay với Phác Luyến Dao.
"Là tôi không trông nom cô ấy cho tốt, xin lỗi", cô ôm lấy cổ tay bị đau, cúi người với anh rồi quay người đi xuống dưới.
Đằng sau, Nam Cung Thiên Ân nhìn theo bóng lưng cô dời đi, nụ cười lạnh như vô hình trêи khóe miệng càng lúc càng sâu hơn, cho đến khi chạm tới khóe mắt.
Xảy ra chuyện lớn như thế, không ai còn tâm trạng chơi bời nữa, buổi chiều mọi người bắt đầu bắt xe về nhà.
Ngoại trừ Thẩm Khác và người nhà Phác Luyến Dao tạm thời chạy đến ở lại viện trông, tất cả mọi người đều về Châu Thành.
Mặc dù Phác Luyến Dao là người ngoài, cho dù xảy ra tai nạn cũng không ảnh hưởng mấy đến nhà Nam Cung, nhưng việc bệnh của Nam Cung Thiên Ân tái phát lại khiến lão phu nhân sầu não vô cùng.
Chị Hà thấy lão phu nhân thở ngắn than dài, rót cho bà ta một cốc trà, nhẹ nhàng an ủi: "Lão phu nhân, bà đừng lo, đợi qua vài ngày bệnh tình của Phác tiểu thư ổn định hơn, thì chuyển về Châu Thành chữa trị, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi."
Lão phu nhân nhận lấy cốc trà uống một ngụm, lắc đầu: "Không, tôi
không lo cho nó, người tôi lo là Thiên Ân".
"Đại thiếu gia?".
"ừm", lão phu nhân đặt cốc trà xuống, ngấng dầu nhìn chị ta nói: "Cô nói cho tôi biết, tháng này Thiên Ân phát bệnh mấy lần rồi".
"Ba lần rồi ạ".
"Ba lần", lão phu nhân cười khổ: "Trước đây một tháng nhiều nhất là hai lần, bây giờ còn chưa hết một tháng, mà đã ba lần rồi, cô nói...".
Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên nghiêm nghị hỏi: "Cô nói xem liệu có khi nào liên quan đến mấy lời dồn kia không? Thiên Ân có khi nào thật sự
không thoát được kiếp nạn này không?".
"Không đâu, lão phu nhân, nhất định là không", chị Hà kiên nhẫn an ủi bà ta.
Cuộc nói chuyện của hai người bị tiếng bước chân vang lên cắt ngang, lão phu nhân nhìn Bạch Ánh An từ cửa đi vào, hỏi: "Thiên Ân đâu? Không phải hai đứa cùng về sao?".
Bạch Ánh An đi tới, cung kính đáp: "Đại thiếu gia nói công ty có việc gấp, nên đã đến công ty rồi ạ".
"Đã đến giờ tan tầm rồi, còn đến công ty? Nó liều mạng như vậy rốt cuộc là vì sao chứ?", lão phu nhân vừa nghĩ đến sức khỏe của Nam Cung Thiên Ân như vậy mà còn tăng ca, trong lòng đã thấy bực bội.
"Anh ấy cứ nhất quyết đòi đi, cháu không khuyên được", Bạch Ánh An nói.
Lão phu nhân nhìn cô ta, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều, thậm chí còn mang chút bất lực nói: "Anh An à, sức khỏe của Thiên Ân càng ngày càng kém cô cũng thấy rồi đấy, sau này giúp tôi khuyên bảo nó, đừng cứ mải lo công việc biết chưa? Lời tôi nói nó nghe nhiều rồi, không vào đầu nữa, nhưng lời cô nói đôi khi nó lại nghe".
Bạch Ánh An cười khổ trong lòng, lời cô ta nói Nam Cung Thiên Ân sẽ nghe sao? Anh là nghe lời Bạch Tinh Nhiên, chứ không phải cô ta!
Nhưng hiếm khi có dịp lão phu nhân dùng giọng điệu này đế nói chuyện với mình, Bạch Ánh An trong lòng vẫn hơi bất ngờ, cô ta gật đầu đáp ứng: "Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ từ từ khuyên bảo đại thiếu gia".
"Được, thương nó là tốt, đi lên nhà đi", lão phu nhân xua tay với cô ta, Bạch Ánh An liền quay người đi lên tầng.
Mãi đến khi về nhà, Bạch Tinh Nhiên mới thở phào.
Cô quay người lại, nhìn Lâm An Nam khẽ nói: "Chúng ta như vậy đã coi như là thoát được ải đó chưa?".
Lâm An Nam gật đầu, bước lên ôm lấy cô: "Đúng rồi, chúng ta đã thoát rồi".
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, gật đầu: "Bạch Ánh An lúc trước có nói, chị ta lần trước nhìn thấy quá trình phát bệnh của Nam Cung Thiên Ân quả thật sợ đến mức ngất xíu".
"Thếthì đúng rồi, tôi nghĩ Phác Luyến Dao cũng từ lúc đó mà bắt đầu nghi ngờ", Lâm An nam thở nhẹ một hơi: "Đây là kết cục của việc lo chuyện bao đồng đấy".
"Ý là sao?", sặc mặt Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nghiêm lại: "Tai nạn của Phác Luyến Dao thực sự là... do người làm sao?".
... tôi đoán thôi".
"Đoán?", Bạch Tinh Nhiên đi đến trước mặt anh ta: "Lâm thiếu gia, tôi hi vọng việc này không liên quan gì đến anh, bởi vì tôi không muốn gả cho anh rồi anh lai bi bắt đi đâu".
Nghe thấy cô quan tâm đến mình, tâm trạng Lâm An Nam vui hẳn lên: "Em yên tâm, tuyệt đối không liên quan gì đến tôi".
"Thật không?".
"Thật", Lâm An Nam bóp mũi cô: "Qua chục hôm nữa là tôi có thể trở thành chú rế của em rồi, vào thời điếm quan trọng này tôi nào dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?".
"Vậy thì tốt".
"Thật ra tôi cũng chí là đoán bừa thôi, dù sao Bạch Ánh An vẫn luôn đối dầu với cô ta", Lâm An Nam khẽ thở dài, đổi chủ dề: "Phải rồi, Tiếu Ý và mẹ em đâu? Không ở nhà à?".
"Ban nãy tôi gọi điện cho mẹ tôi
rồi, bà ấy bảo đi chợ, lát nữa sẽ về",
Bạch Tinh Nhiên lơ đễnh trả lời, tâm
trí của cô vẫn đang đặt ở vụ tai nạn
Thật Lâm An Nam bóp mũi cô: "Qua chục hôm nữa là tôi có thể trở thành chú rế của em rồi, vào thời điếm quan trọng này tôi nào dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?".
"Vậy thì tốt".
"Thật ra tôi cũng chí là đoán bừa thôi, dù sao Bạch Ánh An vẫn luôn đối dầu với cô ta", Lâm An Nam khẽ thở dài, đổi chủ dề: "Phải rồi, Tiếu Ý và mẹ em đâu? Không ở nhà à?".
"Ban nãy tôi gọi điện cho mẹ tôi
rồi, bà ấy bảo đi chợ, lát nữa sẽ về",
Bạch Tinh Nhiên lơ đễnh trả lời, tâm
trí của cô vẫn đang đặt ở vụ tai nạn xe của Phác Luyến Dao.