Chung Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Nếu Chú Linh Thể đã mạnh mẽ như vậy, hẳn là nên trọng dụng a?
Lục Thiên Vương than thở:
- Nàng là sinh không gặp thời! Hiện tại Tinh vực Tử Vi có Thiên Đế cai trị, ba ngàn Lục Đạo Giới có các Giới Đế cai trị, vũ trụ một mảnh an bình, không có chiến tranh phát sinh, Chú Linh Thể cũng sẽ không có đất dụng võ. Chẳng những Chú Linh Thể không có đất dụng võ, mà ngay cả những Linh thể Ôn Linh, Thất Tinh, Bắc Đẩu… cũng không có bao nhiêu tác dụng, ở trong Thiên Đình các Lục Đạo Giới nhiều nhất được phong một chức quan nho nhỏ, chưởng quản ôn dịch, làm cai tù… mà thôi!
Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tiếp tục bay về phía khỏa Tinh cầu kia, càng lúc càng gần. Chung Nhạc và đám người Thiên Vân Thập Bát Hoàng đi ra khỏi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, nhìn về phía khỏa Tinh cầu kia.
Chỉ thấy khắp nơi trên khỏa Tinh cầu này một mảnh phồn hoa thắng cảnh, chim hót hương hoa, muôn thú rong chơi, bạch hạc hồng tước bay tới bay lui… bộ dáng vô cùng yên tĩnh tường hòa, chút nào cũng không có vận rủi cuồn cuộn giống như bọn họ tưởng tượng vậy, mà trái lại càng giống như một mảnh Thánh cảnh hơn.
- Nàng quả thật đã có thể khống chế Chú Linh của chính mình rồi!
Lục Thiên Vương thở phào nhẹ nhõm, cất cao giọng nói:
- Phi Yên cô nương, còn nhớ Lục mỗ không?
- Hóa ra là Lục Đại ca!
Một đạo thanh âm nữ tử từ trong khỏa Tinh cầu kia vang ra, vừa mừng vừa sợ, vui vẻ nói:
- Ta còn tưởng là kẻ nào dám xông vào địa bàn của ta nữa a! Lục Đại ca, ngươi đã lâu rồi không tới thăm tiểu muội, tiểu muội còn tưởng ngươi đã quên mất ta rồi chứ. Vừa rồi Lục Đại ca đã gặp qua không ít vận rủi a? Không gây thương tổn cho ngươi đó chứ?
Chung Nhạc theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy trong một mảnh vườn hoa trên khỏa Tinh cầu kia, một nàng nữ tử trang phục thôn nữ tay cầm lẵng trúc đang lúc hái hoa, hiện tại đang ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Một tôn Thần Hoàng không ngờ lại là có bộ dạng này, quả thật có chút ngoài dự liệu của hắn.
Nữ tử kia dung mạo thanh tú, không chút nào hung thần ác sát giống như trong tưởng tượng của Chung Nhạc, trái lại giống như tiểu cô nương nhà bên vậy, trong từng hành động cử chỉ đều mang theo rất nhiều linh khí linh tính.
- Chỉ là một chút vận rủi, làm sao có thể tổn thương được chúng ta?
Lục Thiên Vương dẫn theo đám người tiến vào trong Tinh cầu, cười ha hả, nói:
- Phi Yên cô nương, lần trước lúc ta tới, ngươi vẫn chỉ mới là Thần Hầu, không nghĩ tới hiện tại ngươi đã là một tôn Thần Hoàng rồi! Thật sự đáng chúc mừng a!
Nữ tử kia buồn bã nói:
- Tịch mịch quá lâu, cũng chỉ có thể tu hành giải buồn mà thôi!
Nàng sống một mình ở nơi này, không kẻ nào can đảm tới đây bầu bạn với nàng, cho nên lúc rảnh rỗi cũng chỉ có thể trồng một chút hoa hoa cỏ cỏ, những thời gian còn lại đều là bế quan tu hành.
Mọi người đi tới trước vườn hoa, chỉ thấy phía dưới không có đường đi, chỉ đành phiêu phù trên đám hoa, tránh cho đạp hư những hoa hoa cỏ cỏ này. Lục Thiên Vương mỉm cười nói:
- Hôm nay ta tới đây, là có một đại hỷ sự muốn nói cho ngươi biết! Ngươi có đồng bạn rồi!
Hắn gọi Bạch Thương Hải lại, mỉm cười nói:
- Ta đã tìm được một cái Chú Linh Thể khác, chỉ là hắn không biết cách tu hành, cho nên mới dẫn hắn tới đây gặp ngươi!
Phi Yên Thần Hoàng vừa mừng vừa sợ, bộ dáng hấp tấp nhìn về phía Bạch Thương Hải, vui vẻ nói:
- Thật sự là một tên sao chổi khác a! Lục Đại ca, đa tạ rồi! Ta cuối cùng cũng có một người bạn rồi! Đạo ta không cô độc a!
Nàng nắm lấy hai bàn tay của Bạch Thương Hải, không ngừng quan sát hắn, bộ dạng vui mừng không thôi. Bạch Thương Hải thì xấu hổ tới mức khuôn mặt đỏ bừng. Phi Yên Thần Hoàng cười ha hả, nói:
- Xem hắn còn xấu hổ kìa! Ngươi xấu hổ cái gì? Ta hiện tại đã là Thần Hoàng, thời gian tu hành dài hơn ngươi không biết bao lâu, cũng xem như là tiền bối của ngươi rồi. Ngươi thấy ta chỉ là một cô nương trẻ tuổi, thật ra ta lớn hơn ngươi tới mấy ngàn tuổi a!
Bạch Thương Hải nhất thời yên lòng, mỉm cười nói:
- Bà bà…
Rầm rầm!
Một đạo lôi đình đột nhiên không có dấu hiệu nào đánh xuống, đánh cho toàn thân Bạch Thương Hải cháy đen như bụi than, trong miệng mũi tai phun trào ra khói đen.
Đám người Chung Nhạc bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng đứng cách Bạch Thương Hải xa ra một chút. Phi Yên Thần Hoàng mỉm cười tủm tỉm, hỏi lại:
- Ngươi gọi ta là gì?
Bạch Thương Hải phun ra một ngụm khói đen, có chút lúng ta lúng túng nói:
- Bác gái…
Trên thiên không chợt có một con Long Điểu bay qua, thả xuống một đống phân chim lớn cỡ một ngọn núi nhỏ, hoàn toàn chôn vùi hắn xuống dưới đống phân.
- Tỷ tỷ!
Bạch Thương Hải chật vật bò ra khỏi đống phân Long Điểu, gấp gáp kêu lên:
- Không đúng! Là Phi Yên muội muội! Ta biết sai rồi!
Sắc mặt Phi Yên Thần Hoàng ôn hòa, mỉm cười nói:
- Ngươi mau đi tắm đi! Thúi chết người a! Đúng rồi! Ngươi cẩn thận một chút, phân Long Điểu có tính hủ thực rất mạnh đó. Lục Đại ca, mấy vị này là…
Lục Thiên Vương nhìn thấy tao ngộ của Bạch Thương Hải, không khỏi âm thầm rùng mình một cái, vội vàng cười nói:
- Vị này chính là Chung Vương gia nhà ta, huynh trưởng kết bái của Trường Canh Vương gia. Bạch Thương Hải chính là bằng hữu của hắn. Còn vị này là phu nhân của Chung Vương gia!
Sắc mặt Y Uyển Quân đỏ bừng nhất thời, lắc đầu nói:
- Thiên Vương, không nên nói bậy!
Phi Yên Thần Hoàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Chung Nhạc, thất thanh nói:
- Ngươi có thể khắc chế Chú Linh Thể sao?
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta cũng khắc chế không nổi! Đã từng bị Bạch huynh khắc qua, cũng đã gặp không may mấy lần!
- Không đúng! Không đúng!
Phi Yên Thần Hoàng liên tục quan sát hắn, lắc đầu nói:
- Ngươi không phải là bị hắn khắc! Nếu quả thật là bị hắn khắc, đổi lại là những Luyện Khí Sĩ khác, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi! Trên người ngươi có bí mật, tác dụng của Chú Linh Thể đối với ngươi quả thật không lớn! Kỳ quái! Rốt cuộc là cái gì khiến cho khí vận ngươi cường thịnh tới như vậy?