Chương 174: Thần cảnh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Ba người Chung Nhạc hội hợp với đám người Thích Phong, Lôi Đằng. Đám Đường chủ Tả Tương Sinh, Nam Minh Sơn cũng đã tề tựu. Tả Tương Sinh nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng nói:

- Hôm nay chính là ngày quyết đấu, Kiếm Môn đã chọn lựa ra chúng ta, tới lúc đó bất luận là kẻ nào xuất chiến, cũng là vì Kiếm Môn ta, vì con dân Đại Hoang ta! Nhớ kỹ! Bất luận là chọn trúng kẻ nào, bất luận đối thủ là kẻ nào, là mạnh hay yếu, đều phải toàn lực ứng phó, liều mạng chiến đấu!

Đám người nhao nhao gật đầu. Điền Duyên Tông lại tăng thêm ngữ khí:

- Không thể khiến cho Kiếm Môn ta mất mặt!

Lúc này, gã Tế ty áo bào trắng tiếp đãi bọn họ cũng đái lĩnh mấy gã đệ tử Hiếu Mang Thần Tộc đi tới. Ánh mắt hắn đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Chung Nhạc. Chung Nhạc mỉm cười gật đầu chào hỏi. Gã Tế ty áo bào trắng kia hừ lạnh một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn hắn nữa, miễn cho nhịn không được xuất thủ đánh chết tên tiểu tử này.

- Đi theo ta!

Gã Tế ty áo bào trắng kia cất bước đi về phía trước, thản nhiên nói:

- Lần này Kiếm Môn không biết tự lượng sức mình, muốn quyết đấu với Hiếu Mang Thần Tộc chúng ta. Thần Tộc chúng ta khai ân, đã mở ra một tòa Thần cảnh, để cho các ngươi ở nơi đó quyết đấu. Nhân Tộc Kiếm Môn, các ngươi hẳn là chưa từng thấy qua Thần cảnh là cái gì a? Ở trong Thần cảnh, cho dù các ngươi có bị đánh chết đi chăng nữa, cũng có thể chết mà không nuối tiếc rồi!

- Thần cảnh?

Lôi Đằng cười hắc hắc, nói:

- Hiếu Mang Thần Tộc quả nhiên rộng rãi a! Ngay cả Bí cảnh trong cơ thể Thần Linh cũng không tiếc mở ra. Ở trong Bí cảnh do Thần Linh của Hiếu Mang Thần Tộc lưu lại, đánh chết Hiếu Mang Thần Tộc, có thể nói là một sự tình đại khoái nhân tâm a!

Mấy gã đệ tử Thần Tộc sau lưng gã Tế ty áo bào trắng kia hừ lạnh một tiếng, đang muốn nổi giận, gã Tế ty áo bào trắng kia đã giơ tay lên, nói:

- Không cần tính toán với người sắp chết! Hiện tại hắn còn có thể nói chuyện, khoe khoang miệng lưỡi lợi hại, đợi tới lúc sau khi hắn chết, hắn cũng không thể nói thêm được nữa. Cứ để cho hắn nói nhiều vài câu đi. Hiện tại tất cả những gì hắn nói, đều là di ngôn!

Lôi Đằng bật cười ha hả, tròng mắt khẽ động, nói với mấy gã đệ tử Thần Tộc kia:

- Mấy vị huynh đài này từng ăn thịt chó chưa?

Một gã đệ tử Thần Tộc trong đó hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Lôi sư huynh từng ăn qua thịt người chưa? Ngươi thích ăn sống hay là ăn chín? Ta mời ngươi a! Thần Tộc ta cái khác không nhiều, chỉ là nô lệ Nhân Tộc rất nhiều!

Sắc mặt Lôi Đằng bất biến, cười hắc hắc, nói:

- Đợi một lát trong lúc quyết đấu, ngươi sẽ biết ta là ăn sống hay là ăn chín rồi! Ta sẽ nấu một nồi thịt chó hầm ba ba, sau đó sảng khoái cắn ăn!

Gã đệ tử Thần Tộc kia cười lạnh, nói:

- Đợi một lát ngươi sẽ bị Hiếu Cẩn sư tỷ ăn sống nuốt tươi, sống sờ sờ ăn mất!

Ánh mắt Lôi Đằng sáng ngời, mỉm cười nói:

- Cao thủ Khai Luân Cảnh Thần Tộc xuất chiến là một con chó cái sao? Tên là Hiếu Cẩn à? Rất tốt a! Ta đã chuẩn bị một cái nồi lớn, chờ nàng ta nhảy vào trong nồi rồi!

Hai người cứ như vậy đấu miệng lưỡi, mà đám người Tả Tương Sinh thì lại trầm mặc không nói lời nào, một đường đi theo gã Tế ty áo bào trắng kia xuyên qua từng tòa từng tòa Thần Miếu, từng tòa từng tòa điện thờ, leo lên đỉnh ngọn Thánh sơn này, đi tới trước Chí Cao Thần Miếu. Trước Thần Miếu, một tòa điêu khắc Thần Tộc thật lớn đứng sừng sững, xông thẳng vào mây trắng, mang tới cho người khác một loại cảm giác áp bách cực lớn.

Lúc này, trước Thần Miếu sớm đã người ngựa tấp nập, đám Luyện Khí Sĩ của Hiếu Mang Thần Tộc chính là nhiều nhất. Bọn họ tụ tập cùng một chỗ, khí thế tương liên, cùng nhau đối địch, tạo thành cho đám người Chung Nhạc áp lực cực lớn.

Mà ngoại trừ đám Luyện Khí Sĩ của Hiếu Mang Thần Tộc ra, còn có những Thần Tộc khác nữa. Chung Nhạc cẩn thận quan sát, nhìn thấy không ít là Luyện Khí Sĩ tới từ Thần Nha Tộc, Sơn Thần Tộc và Quỷ Thần Tộc. Quỷ Thần Tộc là cự nhân độc nhãn, Thần Nha Tộc là đầu chim thân người, Sơn Thần Tộc là bốn cánh tay bốn mắt, rất dễ phân biệt.

Luyện Khí Sĩ của ba Đại Thần Tộc này hẳn là được Tế ty các tộc mang tới, một là để chứng kiến, hai là để nhìn một chút cao thủ của Hiếu Mang Thần Tộc và Nhân Tộc, ấn chứng sở học, đề thăng nhãn giới và kiến thức. Có thể được chọn mang theo tới đây để quan chiến, đều là Luyện Khí Sĩ tư chất siêu quần bạt tụy, chiến lực viễn siêu cùng thế hệ. Rất nhiều cao thủ tập hợp cùng một chỗ, mang tới cho người ta áp lực cũng không nhỏ.

Đám người Chung Nhạc vừa mới xuất hiện, đã cảm giác được vô số ánh mắt tập trung trên người chính mình. Mấy ngàn con mắt quan sát không bỏ sót chỗ nào, không có tinh thần, ý chí và thể phách cường đại, căn bản không thể nào thừa nhận được sự chú mục của nhiều cao thủ Luyện Khí Sĩ như vậy.

Chung Nhạc thường chứng kiến đại tràng diện, đối với chuyện này không chút để ý. Nhưng đám Luyện Khí Sĩ tu vi thực lực hơi yếu như bọn Thích Phong, sắc mặt có chút tái nhợt, chỉ thấy trong đầu một mảnh trống rỗng, đại não thiếu dưỡng khí.

- Không cần sợ hãi!

Chung Nhạc thoáng nhìn sắc mặt mấy người này, thấp giọng nói:

- Nếu nói tâm khảm lo sợ, là trong lòng lo lắng và khiếp đảm, vẫn chưa chiến đấu đã phải thua rồi. Luyện Khí Sĩ, trước luyện tim và mật, lâm nguy cũng không sợ, rơi xuống vực cũng không kinh hãi!

Đám người Thích Phong cảm kích nhìn hắn một cái, rốt cuộc cũng định thần lại. Lần này Kiếm Môn quyết đấu với Hiếu Mang Thần Tộc, tràng diện quá lớn, mấy người bọn họ mặc dù đã tham dự qua không ít lần đồng môn quyết đấu, nhưng loại đại tràng diện này thì vẫn là lần đầu tiên gặp qua.

Về phần Chung Nhạc, rất lâu trước đây hắn đã từng gặp qua tràng diện so với lần này còn to lớn hơn nhiều. Ví dụ như khói đen Ma Hồn, Cấm khu Ma Hồn, núi lửa Cô Hà Thành, Bí cảnh Hắc Sơn… bởi vậy tràng diện trước mắt căn bản là không thể lay động được ý chí tâm linh của hắn chút nào.

- Ở trong Tây Hoang này khẳng định là có đại bí mật!

Tân Hỏa mượn ánh mắt của hắn quan sát khắp nơi, có chút suy tư nói:

- Bằng không, Thần Hoàng không có khả năng xây dựng Thần Đình ở chỗ này, hơn nữa còn lưu lại nhiều Thần Tộc như vậy!

Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Hắn quả thật chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Hiện tại được Tân Hỏa nhắc nhở, hắn mới cảm giác được có chút cổ quái. Số lượng Thần Tộc trong Tây Hoang thật sự quá nhiều rồi, tổng cộng tới mấy ngàn chủng tộc tụ tập bên trong Tây Hoang, bản thân đã không phải là một sự tình bình thường. So với Đông Hoang, Đại Hoang, thực lực của Tây Hoang tuyệt đối cực kỳ đáng sợ. Nếu đám Thần Tộc này quả thật muốn di chuyển ra khỏi Tây Hoang, nhất định rất dễ dàng. Nhưng từ trước tới nay đám Thần Tộc này vẫn luôn cư ngụ trong Tây Hoang, chưa từng có ý định rời đi, trong này khẳng định là có nguyên nhân. Mà cái nguyên nhân này, hơn phân nửa chính là đại bí mật mà Tân Hỏa đã nói kia!

- Nhạc tiểu tử, đáng tiếc thực lực ngươi quá yếu rồi, bằng không nếu ngươi mạnh mẽ hơn một chút, chúng ta sẽ có thể chạy đi xem bốn phía, tìm hiểu xem rốt cuộc là cái gì đã lưu Thần Tộc lại trong Tây Hoang này!

Chung Nhạc nhấp nháy mắt. Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh của Nhân Tộc chạy loạn khắp nơi tại Tây Hoang sao? Tuyệt đối sẽ bị đám Thần Tộc này trói gô lại, xem như là nô lệ mà buôn bán.

Hắn đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy nghi thức của Hiếu Mang Thần Miếu cực kỳ khí phái. Từng tên từng tên lực sĩ đứng trên tường thành miếu điện, vô số cái kèn lệnh thật dài đặt trên tường thành chĩa ngược lên cao. Đám kèn lệnh này không biết là sừng dài của loại động vật gì tạo thành, toàn thân một màu hoàng kim, chiều dài hơn hai trượng. Từng gã từng gã lực sĩ của Hiếu Mang Thần Tộc thổi lên kèn lệnh, thanh âm ô ô quanh quẩn khắp nơi trong núi rừng, tràng diện vô cùng kinh người.

Giữa không trung phiêu phù các đóa tường vân, hóa thành đủ các loại hình thái, phiêu phiêu đãng đãng, che khuất ánh mặt trời. Mà ở dưới đám tường vân này chính là một tòa thành nhỏ. Các Trưởng lão Tế ty tới từ các Đại Thần Tộc chính là ngồi ở trong đó, còn có một vài nhân vật có mặt mũi cũng đang ngồi ở chỗ đó.

Phong Sấu Trúc cũng có mặt trong đó. Hắn ngồi ở đó, sống lưng như bị kim đâm vậy, đứng ngồi không yên, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi hột.

- Phong Trưởng lão quả nhiên đã gấp tới độ giống như kiến bò trên chảo nóng!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Phong Sấu Trúc nhìn thấy hắn, có lòng muốn tới hỏi thăm, nhưng thời điểm này rời khỏi hàng ngũ các vị Trưởng lão Tế ty, chính là mất lễ nghi, cho nên cũng không thể dứt ra được. Hơn nữa, cho dù thời điểm này hắn hỗ trợ Chung Nhạc nghịch khai Đạo Nhất Luân, chỉ sợ cũng đã không còn kịp nữa, bởi vì thời gian đã quá cấp bách, quyết đấu đã sắp sửa bắt đầu!

- Nếu Phong Trưởng lão biết được ta đã nghịch khai Đạo Nhất Luân thành công, không biết sẽ có biểu tình như thế nào?

Chung Nhạc ngược lại không một chút nôn nóng, bộ dáng bình tĩnh quan sát khắp nơi, trong lòng thầm nghĩ. Hắn tuyệt đối không biết lúc này trong đầu Phong Sấu Trúc chính là đang phiên giang đảo hải. May mà hắn dù sao cũng là một vị Cự bá, nhưng lúc này cũng không khỏi lo được lo mất, suy nghĩ rất nhiều. Hắn không biết cuối cùng nên để cho Chung Nhạc từ bỏ trận chiến này, hay là để cho Chung Nhạc kiên trì tham chiến.

- Có lẽ nên để cho Lôi Đằng ứng chiến! Nói không chừng tên gia hỏa này có thể giành được thắng lợi… Không được! Cái tên Lôi Đằng này mặc dù mồm mép lợi hại, nhưng tinh thần lực của hắn vẫn chưa luyện tới tiêu chuẩn Lôi Trì, quyết đấu với cao thủ Khai Luân Cảnh của Hiếu Mang Thần Tộc, hẳn phải thua không thể nghi ngờ!

Trong đầu lão gia tử toát ra từng cái từng cái ý niệm:

- Nếu như Chung Sơn thị không tham chiến, năm cục liền thua ba cục, một cục còn lại từ nơi nào tìm về đây? Uẩn Linh Cảnh Thích Phong? Không được! Căn bản không thể so được! Điền Duyên Tông mặc dù rất mạnh, nhưng dù sao chỉ vừa mới tiến vào Đan Nguyên Cảnh, tu vi khẳng định không thâm hậu bằng được Thần Tộc …

Sau một lúc lâu, tiếng kèn lệnh từ từ hạ xuống, bốn phía lặng ngắt như tờ. Nhưng một tiếng thét nặng nề đột nhiên vang lên. Bên trong Chí Cao Thần Miếu, thanh âm bước chân nặng nề truyền ra. Sau đó liền thấy bốn con Bàn Ngao ba đầu cao tới hơn trăm trượng, đang mở ra bước chân vô cùng trầm trọng, vô cùng gian nan từ trong Chí Cao Thần Miếu đi ra.

Thân thể bốn con Bàn Ngao này khổng lồ kinh người, giống như bốn tòa đỉnh núi di động vậy, tuyệt đối là tồn tại cực kỳ cường đại của Hiếu Mang Thần Tộc, sẽ không thua kém đám người Quân Tư Tà, Phương Kiếm Các chút nào.

Lúc này, bốn con Bàn Ngao ba đầu đều đang há miệng thở hồng hộc. Trên lưng bốn con Bàn Ngao này đang nâng đỡ một cái viên luân thật lớn, từ trong viên luân phát ra từng đạo hào quang sáng ngời, giống như một loại trân bảo có một không hai vậy. Chỉ là kiện trân bảo hình thái viên luân này cũng quá lớn một chút, cũng quá nặng một chút. Bốn con Bàn Ngao lưng nâng cái viên luân này cũng bị ép tới mức hành động cực kỳ gian nan.

Không chỉ như vậy, trên lưng bốn con Bàn Ngao này đều có mấy vị Hiếu Mang Thần Tộc đầu ngao thân người nửa quỳ nửa ngồi, hai tay đỡ lấy viên luân, miễn cho nó rơi xuống.

- Là Thần cảnh!

Cái viên luân này vừa xuất hiện, bốn phía liền vang lên thanh âm nghị luận ong ong. Hiển nhiên không ít người đã nhìn ra đây là Bí cảnh Nguyên thần trong cơ thể Thần Linh. Hiếu Mang Thần Tộc đã dời Bí cảnh Nguyên thần của Thần Linh ra ngoài, trở thành chiến trường của lần tỷ đấu này.

Quân Lục Đường thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

- Dọc theo đường đi, chúng ta đã cảm ứng được có năm tòa Hiếu Mang Thần Miếu thờ phụng Thần Linh của Hiếu Mang Thần Tộc. Không nghĩ tới Thần Linh của Hiếu Mang Thần Tộc cũng không chỉ có năm cái này!

Một gã Tế ty áo bào trắng thoáng rửa tay trong chậu bạc, sau đó cúi người lễ bái về phía cái viên luân kia. Chỉ thấy cái viên luân thoáng chấn động, chậm rãi bay lên, phiêu phù trên không trung.

Trên không trung nhất thời xuất hiện một cái động lớn phương viên khoảng chừng ngàn trượng. Những nơi viên luân bao phủ tới đều là động khẩu, bên trong ẩn tàng không gian. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào, lại không nhìn thấy được không gian bên trong. Chỉ có từ phía trên hoặc là phía dưới quan sát, mới có thể nhìn thấy không gian bên trong Thần cảnh.

- Thần cảnh này chính là Bí cảnh Vạn Tượng trong cơ thể Thần Linh của Hiếu Mang Thần Tộc ta. Bí cảnh Vạn Tượng có thể diễn biến cao sơn lưu thủy, có thể diễn biến hải dương, có thể diễn biến đại mạc, bao quát vạn tượng!

Bên cạnh Trưởng lão Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, một gã Tế ty áo bào trắng đứng dậy, cất cao giọng nói:

- Tòa Thần cảnh này, chính là địa phương chiến trường lần này Nhân Tộc Kiếm Môn quyết đấu với Hiếu Mang Thần Tộc ta. Hôm nay, sau khi thương nghị với Trưởng lão Tế ty chư Tộc, chúng ta định ra năm trận tỷ thí, chia ra làm địa hình sa mạc, địa hình rừng núi, địa hình Thần Miếu, địa hình hải dương và địa hình sông băng, nhằm để chiến đấu công bằng!

Trong tòa thành nhỏ trên không trung, Phong Sấu Trúc cùng với những Trưởng lão Tế ty các tộc khác nhao nhao gật đầu. Năm loại địa hình này chính là địa hình quyết đấu do bọn họ cùng nhau thương nghị quyết định ra, tận lực mô phỏng địa hình chiến đấu chân thật giữa các Luyện Khí Sĩ, cũng có thể đảm bảo đủ các loại địa hình chiến đấu trên không trung, trên mặt đất, trong nước, dưới lòng đất… Làm như vậy, cũng là miễn cho Hiếu Mang Thần Tộc quen thuộc hoàn cảnh địa lý, chiếm cứ ưu thế địa lợi, ra sức thể hiện chiến đấu công bằng.

Gã Tế ty áo bào trắng kia tiếp tục nói:

- Trận quyết đấu đầu tiên là địa hình sa mạc, mời Luyện Khí Sĩ song phương tiến vào Thần cảnh. Các ngươi có thời gian một khắc đồng hồ, tiến hành làm quen địa hình!

Trong Hiếu Mang Thần Tộc, một gã Luyện Khí Sĩ Uẩn Linh Cảnh lập tức phóng người bay lên, tiến về phía cái Bí cảnh Vạn Tượng kia, nhanh chóng hạ xuống, dò xét địa hình chiến đấu. Hắn chính là gã Luyện Khí Sĩ Thần Tộc tên là Hiếu Sơn, lúc trước đã được Trưởng lão Đại Tế ty đích thân chọn lựa ra.

Mà bên phía Chung Nhạc, đám Luyện Khí Sĩ Uẩn Linh Cảnh bọn Thích Phong nhao nhao nhìn về phía Phong Sấu Trúc, chờ hắn hạ lệnh, chọn phái kẻ nào xuất chiến.

- Trận chiến này, Kiếm Môn ta từ bỏ!

Nào ngờ Phong Sấu Trúc đột nhiên mở miệng nói:

- Ván đầu tiên, xem như là Hiếu Mang Thần Tộc chiến thắng! Kính xin sư huynh mời vị tiểu hữu kia trở về, bắt đầu ván thứ hai!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]