Chương 48: Thận long của Kiếm Môn

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Đình Lam Nguyệt hiếu kỳ hỏi:

– Lần Vô Cấm Kỵ quyết đấu này thập đại thị tộc đều có đệ tử tham dự, nhưng vì sao không có thị tộc nào đứng đầu vậy?

Chung Nhạc nghe vậy cũng nhận ra điều này. Vừa rồi Lê Tú Nương giới thiệu đệ tử hạch tâm của chín thị tộc lớn, duy chỉ không nhắc tới thị tộc đứng thứ nhất. Theo lý mà nói đệ nhất thị tộc là thị tộc mạnh nhất Đại Hoang, không thể nào lại không phái đệ tử tham gia trận Vô Cấm Kỵ quyết đấu này cả.

– Đệ nhất thị tộc là Phong thị, chính là thị tộc của môn chủ Kiếm Môn ta, trời sinh đã có huyết mạnh hùng mạnh, nghe nói là huyết mạch nhân thần.

Lê Tú Nương lắc đầu đáp:

– Phong thị tuy mạnh, tiếc rằng nhân đinh quá ít, lần này không có đệ tử dự thi. Nhưng tuy nhân khẩu ít ỏi, bất cứ ai trong Phong thị đều cực kỳ mạnh mẽ. Tỷ như Phong Vô Kỵ thuộc tứ đại cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn ta cũng xuất thân Phong thị. Mà môn chủ Kiếm Môn ta lại là người mạnh nhất Đại Hoang này!

– Phong thị?

Trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa vừa mừng vừa sợ:

– Phong thị là dòng họ lớn nhất thời Phục Hy, cũng là dòng họ xuất hiện sớm nhất, được xưng là dòng họ thiên hạ đệ nhất! Khi đó Phong thị là hậu duệ trực hệ của Phục Hy đời thứ nhất và Nữ Oa. Không biết Phong thị của Đại Hoang này có liên quan gì tới Phong thị của thời Phục Hy không… Nhạc tiểu tử, ta muốn gặp người của Phong thị một lần, có khi còn có thể tìm được thần tộc Phục Hy thuần huyết cũng nên!

Chung Nhạc nghe vậy mà động tâm, bởi vừa rồi Lê Tú Nương nói huyết mạnh Phong thị trời sinh đã mạnh mẽ, nay Tân Hỏa lại nói Phong thị là hậu duệ trực hệ của Phục Hy, nói không chừng có thể tìm được thần tộc Phục Hy thuần huyết từ Phong thị Đại Hoang cũng nên.

– Thị tộc Phong thị ở ngay trong Đại Hoang. Kiếm Môn cũng có người của Phong thị, như vậy chỉ cần gặp môn chủ Kiếm Môn hoặc Phong Vô Kỵ là được. Nhưng với địa vị hiện giờ của ta, nào có tư cách gặp được bọn họ? Chi bằng trở thành Luyện khí sĩ của Kiếm Môn thì mới có cơ hội gặp bọn họ được.

Tất cả đệ tử thượng viện đã tập trung tại Ngũ Tùng Phong, mà các Luyện khí sĩ giảng dạy ở Truyền Kinh Các cũng đã tới, đều đứng sau các vị trưởng lão.

Không lâu sau, một vị trưởng lão đứng dậy, nhìn mấy nghìn đệ tử thượng viện bên dưới rồi trầm giọng nói:

– Vô Cấm Kỵ quyết đấu hôm nay, đệ tử thượng viện có thể ra tay không cần kiêng dè gì, không cấm bất cứ hồn binh, đồ đằng hay pháp môn công kích nào. Nhưng dù sao các ngươi cũng là đồng môn, biết dừng đúng lúc, phân ra thắng bại, chứ không được đả thương tính mạnh. Lô sư đệ, hãy lên nói cho các đệ tử về quy tắc lần này.

Một vị Luyện khí sĩ khác tiến lên, nói qua một lần về quy tắc của lần Vô Cấm Kỵ quyết đấu này. Quy tắc rất đơn giản, đó là chiếm lấy đài cao. Có tất cả một trăm tòa, chỉ cần một mình chiếm lĩnh một tòa, ngăn cản kẻ khác chiếm của mình. Người chiếm lĩnh đài cao bị người khác khiêu chiến thì chỉ cần giữ được đài trong vòng hai canh giờ là có thể lọt vào tốp Bách cường của thượng viện. Sau trận quyết đấu trăm tòa đài cao sẽ quyết ra một trăm người mạnh nhất thượng viện, xác định tư cách bước vào Linh Không Điện. Mà trong một trăm vị đệ tử kia còn có một trận quyết đấu lớn nữa để quyết ra kẻ mạnh nhất trong Bách cường. Người mạnh nhất khi vào Linh Không Điện sẽ được nhiều tài nguyên nhất.

– Chỉ đơn giản như vậy ư?

Nghe xong quy tắc quyết đấu, Chung Nhạc không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ:

– Quyết đấu như vậy e là không thể khảo nghiệm ra bản lĩnh thực sự của đệ tử nhỉ? Dẫu sao có một số đệ tử tu luyện thuật pháp phi hành, quyết đấu trên đài không thể thể hiện ra được sự tinh diệu của thuật pháp phi hành được. Hơn nữa mấy nghìn đệ tử thượng viện như vậy, ở nơi như Ngũ Tùng Phong này, tất sẽ chen chúc chật như nêm cối trên mấy trăm tòa đài cao mất…

Vị Luyện khí sĩ kia giảng xong quy tắc thì xoay người xin chỉ thị trưởng lão. Trưởng lão gật đầu, nói:

– Dắt Thận long tới.

Vị Luyện khí sĩ kia gật đầu rồi cao giọng hô:

– Dắt Thận long!

– Rõ!

Hơn mười Luyện khí sĩ lên tiếng đáp lời, cao giọng hô:

– Dắt Thận long!

Vù~

Từ trong biển mây cuồn cuộn bên cạnh Kim Đỉnh trên núi Kiếm Môn, mấy Luyện khí sĩ tay cầm những sợi xích to bằng cánh tay với khoảng trên dưới trăm vị Luyện khí sĩ cùng trên dưới trăm sợi dây xích, mà đầu kia thì nối vào trong mây.

Trăm vị Luyện khí sĩ này ra sức kéo sợi xích kia. Lúc này biển mây hệt như một biển nước chân chính, sóng dồn dập nổi lên, mây trôi như núi, mấp mô bất định. Sau một lúc, một con quái vật lớn bị bọn họ kéo ra khỏi biển mây.

Con quái vật kia có đầu gà, lưng rùa, đuôi rồng với bộ móng vuốt đầy sắc bén. Nó sống trong mây, và bị trói bởi nhiều sợi xích. Lúc bị kéo ra khỏi biển mây nó rống lên dđây giận dữ, tiếng rống lại như tiếng gà gáy vang vọng trong quần sơn.

Chung Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy con Thận long này dài gần dặm, trông hệt như một dãy núi lớn đang lơ lửng giữa không trung. Nó lúc này đang giãy dụa không chịu xuống dưới.

– Không ngờ Kiếm Môn lại cất giấu bậc dị thú này, quả là che giấu thật sâu. Nhưng bọn họ dắt Thận long tới là để làm gì nhỉ?

Ở một bên Đình Lam Nguyệt lẩm bẩm:

– Thì ra sáng nào ta cũng nghe tiếng gà gáy vang lên, hóa ra là tiếng kêu của con Thận long này. Làm ta cứ thắc mắc mãi, bậc thánh địa như Kiếm Môn sao lại có người đi nuôi gà…

Con Thận long kia đang giãy dụa khi bị đám Luyện khí sĩ kéo đi, nghe vậy bèn phẫn nộ trừng Đình Lam Nguyệt:

– Ngươi nói ta là gà?

Đình Lam Nguyệt thè lưỡi rồi vội vàng núp sau lưng Chung Nhạc.

Một vị trưởng lão Kiếm Môn đứng dậy, quát:

– Đừng có náo loạn! Thận long, Kiếm Môn ta nuôi ngươi tới nay, đã tới lúc dùng ngươi rồi.

Con Thận long kia phun ra tiếng người:

– Tiểu quỷ, tốt xấu gì ta cũng thuộc vai lứa ông nội ngươi, muốn dùng ta chí ít cũng phải có chữ mời.

Trưởng lão kia không làm cách nào khác mà phải nói:

– Mời!

Nghe vậy con Thận long kia mới thôi không giãy dụa, thay vào đó là phóng tinh thần lực ra. Chung Nhạc nhìn mà lòng chấn động, bởi trên đỉnh Ngũ Tùng Phong bỗng xuất hiện trăm ngọn núi kéo dài liên miên chân núi chồng chéo lên nhau, lan ra bốn phương tám hướng của Ngũ Tùng Phong.

Chỉ trong giây lát mà cả trăm ngọn núi xuất hiện ở xung quanh mọi người, mà tất cả đều là do tinh thần lực của con Thận long này biến thành. Những dãy núi ấy cao thấp liên miên, cây cối rậm rạp, muông thú chạy nhảy khắp núi, trên không trung còn có chim bay lượn, hót lên những tiếng thanh thúy.

Dãy núi kéo dài mấy trăm dặm bỗng dưng xuất hiện, lại như thực sự tồn tại.

Có tên đệ tử thượng viện bước lên chạm tay thử, thì không khỏi kinh ngạc:

– Giống như thật!

Con Thận long này dùng tinh thần lực hóa hư làm thật, lấy tinh thần lực quan tưởng ra núi non rừng rậm, tẩu thú phi cầm trông cực kỳ sống động. Dù bước lên trên cũng như là bước lên núi thật chứ không phải bước lên không khí.

Đó chính là ảo ảnh. tinh thần lực của Thận long trời sinh đã rất mạnh. Mà Thận long được nuôi trong biển mây ở Kiếm Môn lại càng là dị chủng trong dị chủng. Chỉ cần rót tinh thần lực ra là có thể bao phủ trọn Kiếm Môn biến thành ảo cảnh. Mà tinh thần lực của nó lại quá mạnh, mặc dù biến ra ảo cảnh thì ảo cảnh đó cũng rất thật, nhìn không ra vẻ giả tạo gì.

Kiếm Môn đã mấy lần bị ngoại tộc xâm phạm, con Thận long này cũng tham gia chiến đấu, nhờ dùng ảo cảnh mà đã lập được công lớn. Chỉ là con Thận long này vốn kiệt ngạo bất tuân, thường xuyên định bỏ trốn nên mới bị xích lại.

Nó có vai vế rất cao, dù trưởng lão gặp nó, mặc kệ bối phận là gì, cũng đều phải cúi đầu nhường nhịn.

Mấy vị trưởng lão trên không trung khẽ gật đầu. Đám Luyện khí sĩ Truyền Kinh Các đều rót tinh thần lực ra. Chỉ thấy những toà đài cao bay lên, bay tới những ngọn núi kia.

Không lâu sau, tất cả đài đều được đưa lên trên các đỉnh núi.

– Bắt đầu quyết đấu!

Lời vừa dứt, vô số đệ tử thượng viện ngay lập tức di chuyển, vội vàng chạy tới những dãy núi kia. Có người dùng tinh thần lực hóa thành cánh chim mà bay, tranh thủ cơ hội trèo lên đài trước kẻ khác, bởi chỉ cần lên được đài, bày ra đồ đằng thần trụ là coi như đã chiếm tiên cơ, có ưu thế rất lớn.

Chung Nhạc không vội vã bước đi, mà vẫn đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng chờ đợi. Ngoài hắn ra, Đình Lam Nguyệt cũng không di chuyển, và cả mười mấy người khác nữa, cũng đứng im tại chỗ, không hề có ý định đi đâu.

– Mười mấy kẻ này bình tĩnh đấy. Tùy tiện xông lên, cho dù là kẻ đầu tiên chiếm được đài thì sẽ không ngừng bị kẻ đến sau khiếu chiến, liên tục chiến đấu sẽ tiêu hao tu vi, sau này khó mà chống giữ được.

Một trưởng lão vuốt râu, cười nói:

– Mười mấy kẻ này tuy không phải là những kẻ có thức lực mạnh nhất, nhưng cũng là thông minh nhất, phỏng chừng chúng đang chờ thời cơ, tìm kiếm đỉnh núi nơi có những kẻ thực lực yếu nhất, sau đó quyết đấu với kẻ yếu là thuận lợi lọt vào tốp Bách cường rồi.

Mấy Luyện khí sĩ và trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý, nói:

– Thực lực nếu đủ mạnh thì cũng không phải chờ làm gì, cứ thế tiến thẳng vào, bảo vệ đài cao là được.

Chung Nhạc nhìn xung qunh, quả nhiên không thấy Lê Tú Nương và đám cao thủ trẻ tuổi của mười thị tộc lớn đâu. Mà Thủy Thanh Nghiên cũng đã rời đi, không biết tới ngọn núi nào.

– Này Tân Hỏa, ngươi có để ý Thiên Tượng Lão Mẫu đi tới ngọn núi nào không?

Tân Hỏa nao nao, đáp:

– Ta thông qua đôi mắt ngươi để nhìn bốn phía, ngươi không nhìn thấy thì ta cũng không nhìn thấy. Ngươi muốn quyết đấu với Thiên Tượng Lão Mẫu? Nhạc tiểu tử, đó là linh hồn ma thần, chứ chẳng phải đệ tử thượng viện bình thường. Thực lực của mụ ta, sợ là tên oắt Thủy Thanh Hà có xách giày cho cũng không xứng.

Chung Nhạc nhìn về một đỉnh núi, lúc này đã có người chiếm cứ đài cao ở nơi đó, dùng đồ đằng trụ bày ra trận thế và tranh đấu với kẻ khác để thủ đài.

Lạ một lúc sau, một tòa đài cao khác cũng đã có người chiếm cứ, rồi tiếp đó là những trận chiến kịch liệt.

Mà hơn mười đệ tử thượng viện bên cạnh Chung Nhạc đã chọn được mục tiêu, rồi nhanh chóng bước di, mỗi người chọn lấy một đỉnh núi. Đình Lam Nguyệt cũng đi, nhưng vẫn cố quay lại trừng Chung Nhạc:

– Này Chung sư đệ, đừng chọn con đường của ta, nếu không sư tỷ ta đây sẽ cắn chết ngươi đấy!

Chung Nhạc ngẩn ra, rồi cũng đứng dậy bước đi theo con đường khác, lòng thầm nghĩ:

– Thiên Tượng Lão Mẫu mạnh như vậy, lần này không gặp được mụ ta, nhưng trong trận quyết đấu của Bách cường chắc chắn sẽ gặp được, không cần phải nóng vội làm gì!

Hắn rảo bước bước đi, trên đường đi chẳng gặp ai mấy, bởi đám đệ tử chạy về phía đỉnh núi này đa số đã tới những ngọn núi gần đó.

Trên không trung, đám trưởng lão và Luyện khí sĩ thấy hắn bước đi thì đều kinh ngạc, quay ra nhìn nhau rồi nói:

– Tên thiếu niên này nhãn lực kém tới mức này ư? Chọn đi chọn lại hồi lâu mà lại chọn con đường này?

– Con đường này dẫn tới đài của Thủy Thanh Hà, đệ tử hạch tâm của Thủy Đồ thị, một trong thập đại thị tộc, là kẻ có tư cách tranh đoạt vị trí đệ nhất thượng viện! Sao hắn lại chọn con đường này nhỉ? Không phải tự tìm đường diệt mình sao? Thật quá ngu dốt!

– Đoán chừng là do nhãn lực kém quá đó mà.

Đám trưởng lão và Luyện khí sĩ lắc đầu không thôi, cảm thấy dở khóc dở cười với lựa chọn của Chung Nhạc.

Chung Nhạc thảnh thơi bước đi, không lâu sau thì tới đỉnh núi. Lúc này nước sông ngập trời che đi đài cao. Bốn phía của đài là những con rồng nước đang quay quanh, với đồ đằng trụ dựng thẳng, cùng thủy long thủy kiếm đan xen lẫn nhau. Kiếm trận sâm nghiêm ngăn cản đám đệ tử thượng viện bên dưới vây công.

Một tên đệ tử thượng viện vừa bay lên trên không, định từ đó xông vào thì bị một đạo thủy kiếm khí bắn rơi.

Thủy Thanh Hà một mình thủ đài, không ai có thể xâm phạm.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]