Chung Nhạc không khỏi tán thán. Vị Giới Chủ Ngục Giới này trải qua thôi diễn và tính toán vô cùng vô tận, phát hiện ra địa phương quỷ dị của cái thế giới này, đó chính là giữa Lục Đạo và Luân Hồi không có liên hệ gì với nhau.
Cổ địa vực Thần Tàng là thế giới vì để hoàn thiện Lục Đạo Luân Hồi mới sáng tạo ra, chuyên dùng để làm thí nghiệm, bởi vậy Lục Đạo và Luân Hồi không liên hệ gì với nhau, đối với người làm thí nghiệm có thể chính là cố ý, là một bộ phận thí nghiệm của bọn họ.
Tồn tại sáng tạo Cổ địa vực Thần Tàng có thể là vì muốn kiểm nghiệm sự vận hành của lực lượng Luân Hồi, cho nên mới mở ra nơi này, để cho sinh linh khô lâu ở nơi này không ngừng dưới sự chủ đạo của lực lượng Luân Hồi, chết rồi phục sinh, sinh rồi lại chết, nhằm để nghiên cứu sự ảo diệu của lực lượng Luân Hồi.
Nhưng đối với sinh linh ngoại giới vô tình rơi vào cái thế giới này, tất nhiên là không thể vui vẻ rồi.
Nhục thân vốn thuộc về Lục Đạo, Lục Đạo và Luân Hồi không liên hệ gì với nhau, cũng có ý nghĩa không thể tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, đồng dạng cũng không thể tìm về nhục thân của chính mình.
Cái này liền tạo thành một sự thật đáng sợ. Sinh linh ngoại giới rơi vào nơi này chỉ có thể vĩnh viễn trầm luân ở trong này. Sau khi chết đi, hồn phi phách tán, tàn hồn lại chuyển sinh, vĩnh viễn không thể chạy thoát ra ngoài.
Bất quá, vị Giới Chủ Ngục Giới này suy tính ra, vị tồn tại sáng tạo ra nơi này hoặc là đã có chút sơ sót, hoặc là cố ý lưu lại một đường sinh cơ, vẫn còn có một con đường sống có thể chạy thoát.
Đó chính là lực lượng Luân Hồi và lực lượng Lục Đạo vốn đều thuộc về một hệ thống lớn, chính là hệ thống Lục Đạo Luân Hồi. Trong cái thế giới này chỉ có lực lượng Luân Hồi đơn thuần, nếu có thể bổ sung lực lượng Lục Đạo, nói không chừng sẽ có thể nhảy thoát ra ngoài.
Khi còn sống hắn đã lưu lại hệ thống tính toán phù văn Đồ đằng vô cùng to lớn vô cùng phức tạp này, chính là muốn thôi diễn ra mối liên hệ giữa Lục Đạo và Luân Hồi. Trải qua những diễn toán vô cùng phức tạp, tính toán ra làm thế nào mới có thể khiến cho lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi dung hợp lại với nhau.
Chung Nhạc đứng giữa tòa đại điện này, đảo mắt quan sát khắp nơi, không khỏi kinh ngạc tán thán.
Vô số phù văn Đồ đằng vô biên vô tận không ngừng tung bay nhảy múa xung quanh hắn. Những phù văn Đồ đằng này vẫn đang không ngừng biến hóa, không ngừng thôi diễn những ảo diệu chung cực của Lục Đạo và Luân Hồi.
Tính toán một chút thời gian, vị Giới Chủ Ngục Giới này đã chết ít nhất bảy tám vạn năm đằng đẳng. Bảy tám vạn năm qua đi, tính toán vẫn đang không ngừng tầng tầng đẩy mạnh.
- Nơi này là một tòa bảo khố vô cùng to lớn! Là bảo khố trí tuệ!
Trong lòng Chung Nhạc rung động. Nếu muốn thôi diễn ra phương pháp dung hợp Lục Đạo và Luân Hồi, liền cần phải thôi diễn ra mối liên hệ giữa Lục Đạo và Luân Hồi, cần phải thôi diễn ra hết thảy ảo diệu của lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi.
Vị Giới Chủ Ngục Giới này chính là dùng biện pháp ổn thỏa nhất cũng là phức tạp nhất, đó chính là bắt tay vào từ chỗ nhỏ nhất. Hắn bắt tay vào từ những thần thông Lục Đạo Luân Hồi đơn giản nhất, từng bước một thôi diễn lên trên, thôi diễn ra thần thông càng phức tạp hơn, không ngừng thâm nhập sâu sắc, không ngừng dung nhập vào lý niệm càng thâm ảo hơn, cuối cùng suy tính ra Đồ đằng đại đạo của lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi.
Thần thông Lục Đạo Luân Hồi đồng thời bao hàm lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi. Nếu hắn có thể từ chỗ đơn giản đẩy mạnh tới chỗ phức tạp, cuối cùng thôi diễn ra Đồ đằng đại đạo của Lục Đạo và Luân Hồi, vậy thì có thể khiến cho đại đạo của chính mình đồng thời dung nạp lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi, tìm được nhục thân kiếp trước của chính mình, nhảy thoát ra khỏi phiến thiên địa này.
Biện pháp mà hắn dùng hẳn là Thần Nhân Bàn Cổ thôi diễn. Mặc dù trong tòa đại điện này không có Thần Nhân Bàn Cổ, nhưng Chung Nhạc có thể nhận ra loại thủ đoạn nghiệm toán này.
- Thần Nhân Bàn Cổ của hắn cũng đã tiêu tán!
Chung Nhạc tưởng tượng ra tình cảnh một tôn Thần Nhân Bàn Cổ mở ra sáu cánh tay tiến hành thôi diễn, trong lòng thầm nghĩ:
- Thần Nhân Bàn Cổ thôi diễn lực lượng Lục Đạo và Luân Hồi, quả thật cũng là một con đường! Thần Nhân Bàn Cổ chính là Thần Nhân Lục Đạo, chưởng khống Lục Đạo và Luân Hồi của Luyện Khí Sĩ, cảm ứng đối với lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi chính là mẫn cảm nhất!
- Đây chính là biện pháp rời khỏi! Hắn đã tìm được biện pháp rời khỏi…
Trong lòng hắn mừng rỡ như điên. Mặc dù biện pháp rời khỏi này có chút phức tạp, nhưng tổng kết lại chính là, luyện ra Đồ đằng đại đạo dung nạp lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi, tìm được nhục thân của kiếp trước, sẽ có thể nhảy ra khỏi cái thế giới quỷ dị này, nhảy ra khỏi lực lượng Luân Hồi.
Bất quá, ngay sau đó trái tim hắn lại trở nên lạnh lẽo.
- Vị Giới Chủ này đã chết hơn bảy tám vạn năm rồi, vẫn chưa thể thôi diễn ra kết quả. Trận thôi diễn này rốt cuộc tới khi nào mới có thể kết thúc đây? Tới khi nào mới có thể tính toán ra Đồ đằng đại đạo dung nạp Lục Đạo và Luân Hồi?
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, tinh tế quan sát quá trình thôi diễn của Giới Chủ Ngục Giới. Vô số ký hiệu quẻ Âm quẻ Dương tung bay toàn thân hắn, một lần nữa nghiệm toán.
Năng lực thôi diễn của hắn thật ra cũng không cường đại hơn năng lực thôi diễn của Giới Chủ Ngục Giới, thậm chí còn có chỗ không bằng. Dù sao đây cũng là một tôn Thần Hoàng, cho dù là đã chết rồi, thôi diễn khi còn sống lưu lại vẫn là trí tuệ của hắn đang không ngừng thôi diễn.
Phương pháp thôi diễn bằng quẻ Âm quẻ Dương của Chung Nhạc vẫn chưa phải là rất thành thục, còn chưa đạt tới trình độ tận thiện tận mỹ, vẫn chưa thể so được với trí tuệ của Giới Chủ Ngục Giới. Nhưng mục đích của hắn cũng không phải là thôi diễn, mà là nghiệm toán, tính toán xem trong quá trình thôi diễn của Giới Chủ Ngục Giới có chỗ sai lầm nào hay không, không cần trí tuệ của hắn phải cao hơn Giới Chủ Ngục Giới.
Chung Nhạc nhất nhất nghiệm toán, lại qua thêm thời gian mười mấy năm, đột nhiên thở dài một tiếng. Hắn đã phát hiện ra một chỗ sai lầm!
Trong đám văn lộ Đồ đằng mà Giới Chủ Ngục Giới dùng để tính toán, văn lộ Đồ đằng thôi diễn liên quan tới Lục Đạo đã xảy ra một tia sai lầm. Mà sở dĩ Chung Nhạc có thể suy tính ra tia sai lầm này, là vì hắn cũng đã mở ra Lục Đạo Luân, trong Bí cảnh Đạo Nhất có Thần Nhân Bàn Cổ tọa trấn, biến hóa tới cùng cực, khiến cho Lục Đạo Luân Hồi của hắn không ngừng vận chuyển.
Trong Quy Khư, trong Tự Nhiên Chi Thành, Chung Nhạc từng hấp thu qua lực lượng Lục Đạo, vì vậy hắn cũng không xa lạ gì đối với văn lộ Đồ đằng Lục Đạo, chỉ là khó có thể giải thích tường tận mà thôi.
Hắn mượn trí tuệ của vị Giới Chủ này tiến hành thôi diễn, có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực, cho nên mới có thể phát hiện ra tia sai lầm này.
Sai một ly, đi một ngàn dặm! Vị Giới Chủ Ngục Giới này chỉ sai một tia văn lộ Đồ đằng Lục Đạo, nhưng sai lầm xuất hiện trong thôi diễn phía sau sẽ càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng dẫn tới thôi diễn mấy vạn năm sau đó hoàn toàn đi vào sai lầm, đi lên đường rẽ.
Sở dĩ vị Giới Chủ Ngục Giới này xuất hiện một tia sai lầm như vậy, sợ rằng cũng không phải do kiến thức của hắn thiếu hụt, mà là…
- Thời điểm hắn xuất hiện sơ sót đó, chính là khoảnh khắc hắn chết!
Chung Nhạc buồn bã, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn tạo thành tia sai lầm này, là vì vừa vặn vào lúc đó hắn hồn phi phách tán!
Một đời Giới Chủ, một tài hoa cái thế, lại ngay trước khi thành công, đã tiêu hao hết thọ nguyên, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Không thể không nói là một chuyện khiến cho người ta tiếc hận.
- Nếu sửa chữa lại tia sai lầm này, kết quả sẽ như thế nào?
Mười ngón tay Chung Nhạc không ngừng tung bay, bổ sung lại đạo văn lộ Đồ đằng chính xác, thay thế cho đạo văn lộ Đồ đằng Lục Đạo sai lầm kia.
Hắn vừa mới làm xong bước này, hệ thống thôi diễn do vị Giới Chủ Ngục Giới kia lưu lại lập tức thay đổi, không ngừng suy tính theo con đường chính xác, tầng tầng lớp lớp tiến lên. Uy năng của thần thông do lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi hình thành cũng càng lúc càng mạnh hơn, càng lúc càng là hoàn thiện hoàn chỉnh, không ngừng tiếp cận Đồ đằng đại đạo dung nạp hai loại lực lượng.