“Một số năm về sau, ta có thể tự hào nói với hậu nhân của ta rằng, lão phu Bạch Tiểu Thuần, cả đời khúc chiết, ở Linh Khê Tông từng nuôi thú, ở Huyết Khê Tông luyện qua đan!” Bạch Tiểu Thuần có chút tự đắc, cảm thấy dạng cố gắng này của mình, nếu sau này không trở thành Dược Sư vĩ đại nhất, luyện không ra Trường Sinh Bất Lão Đan, vậy thì quá không công bằng.
“Tuy nhiên ta cũng phải cẩn thận một chút, dù sao nơi này cũng không phải là Linh Khê Tông. Người ở đây đều hung tàn, nếu trong lúc ta luyện dược mà trêu chọc tới bọn hắn, thì đoán chừng sẽ không phải là ném tảng đá, mà là trực tiếp ném pháp bảo.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây thì trong lòng rung động mấy lần, lại chần chừ.
Sau một lúc lâu, hắn cắn răng một cái, trong mắt lộ ra quả quyết.
“Ta muốn trở thành Dược Sư vĩ đại nhất trên cái thế giới này, lại càng muốn trường sinh vĩnh tại, há có thể vì những trở ngại của Huyết Khê Tông này mà từ bỏ luyện đan!”
“Đến đi, con đường dược đạo của Bạch Tiểu Thuần ta, ai cũng không sợ!” Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thuần nhìn thì âm trầm lãnh khốc, nhưng gương mặt chân chính ở dưới mặt nạ lúc này lại là nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ bất cần.
Hắn không nguyện ý ở trong này nhìn thi thể quá lâu, trong lòng hắn khó mà có thể sinh ra được chút nào hứng thú. Giờ phút này hắn đang nghĩ, là dựa vào linh dược để giảm bớt thời gian, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này, mau chóng rời khỏi Thi Phong.
“Không phải là làm cho thi thể này mọc ra lông trắng sao. Quá đơn giản, ta chỉ cần luyện ra dược hương có thể làm mọc lông là giải quyết xong.” Bạch Tiểu Thuần lấy ra ngọc giản nhiệm vụ nghiên cứu cẩn thận, cuối cùng thì cười hắc hắc. Nhiệm vụ mà ngọc giản này yêu cầu, điểm quan trọng nhất chính là làm cho thi thể mọc ra lông trắng.
Dù sao ở Huyết Khê Tông, thi thể mọc ra lông trắng chính là Bạch Cương. Đây là một cái thường thức, cho đến bây giờ còn chưa xuất hiện sự tình phàm phẩm cương thi cũng có thể mọc ra lông trắng...
Bạch Tiểu Thuần sờ cằm, nhìn huyết thủy ở trong đầm nước, lại nhìn cỗ thi thể kia một chút, khoanh chân ngồi ở một bên, bắt đầu suy nghĩ đan phương.
Hiển nhiên là khó mà dùng đan dược bình thường để giải quyết thi thể này, mà cái cần chính là hương dược, sau khi đốt sẽ tràn ra sương mù, dung nhập vào trong thi thể, làm cho nó mau chóng tiến hóa.
Mấy ngày sau đó, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đã có chút hồng. Hắn đứng dậy đi tới đi lui ở trong thi động, trong đầu không ngừng nổi lên hết ý nghĩ này tới ý nghĩ khác, sau khi chậm rãi tổng hợp lại thì có cái bị hắn ném đi, có cái được hắn chuyên chú thôi diễn.
Thậm chí hắn còn hỏi ý Dạ Táng giả về dược liệu của Huyết Khê Tông, cũng phát hiện ra không ít thứ mà Linh Khê Tông không có, lại dùng số điểm cống hiến không nhiều của Dạ Táng đi ra ngoài đổi lấy mấy phần. Trong lúc đi đổi những dược thảo đặc thù mà chỉ Huyết Khê Tông mới có này, Bạch Tiểu Thuần phát hiện ra giá cả của những dược thảo này đều hơi thấp.
Tựa như Huyết Khê Tông cũng đang khuyến khích đệ tử luyện dược, nhưng hiển nhiên là hiệu quả không được tốt. Đối với những đệ tử Huyết Khê Tông suốt ngày đều đề phòng và tranh đấu mà nói thì luyện dược quá hao phí tinh lực cùng với thời gian, lại càng hao phí tài nguyên. Nếu có được công phu này, không bằng đi cướp.
Lại qua bảy ngày, dưới sự nghiên cứu của Bạch Tiểu Thuần, hắn kết hợp dược thảo của cả Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông lại với nhau, rốt cuộc trong đầu đã có một đan phương đặc thù quấn quanh.
Tác dụng của phương thuốc này chỉ có một, đó là... Có thể mọc lông!
Suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần rất đơn giản, không quan tâm thi thể này mạnh hay yếu, dù sao yêu cầu của nhiệm vụ này chính là mọc ra long trắng. Về phần sau khi mọc lông, thi thể này có mạnh hay không không phải là việc nằm trong suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần.
Hắn lại dùng đúng hai ngày để đem đan phương trong đầu hoàn thiện. Cho tới đêm khuya một ngày, hai mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên mở ra. Tròng mắt càng đỏ, nhưng tinh thần của hắn lại vô cùng phấn chấn, lấy lò đan, lấy ra Huyết Hỏa Tinh cần khi luyện đan, bắt đầu luyện chế tam giai hương dược ở bên trong cái Thi Động này.
Rất nhanh đã trôi qua hai tháng, trong khi cương thi của những người khác đều đang chậm rãi tiến hóa, thì cỗ cương thi của Bạch Tiểu Thuần từ đầu đến cuối vẫn không có chút nào thay đổi. Bạch Tiểu Thuần cũng không có chú ý đến, hoàn toàn đắm chìm trong việc luyện dược.
Mà ở Huyết Khê Tông này, các đệ tử rất ít khi câu thông với nhau, Bạch Tiểu Thuần ở bên trong Thi Động này hơn hai tháng, cho tới giờ cũng chỉ có một mình hắn bước vào đây. Hắn cảm thấy như thế cũng rất tốt, chỉ là luyện chế tam giai hương dược này cũng có nhiều lần thất bại, Mỗi lần như thế, Bạch Tiểu Thuần đều sẽ tổng hợp lại một phen rồi lại tiếp tục luyện chế.
Thỉnh thoảng cũng có những tiếng nổ truyền ra. Cũng may là dược đạo tạo nghệ của Bạch Tiểu Thuần lúc này, luyện chế tam giai linh dược đã đạt tới mức thành thục điêu luyện, nên mặc dù thất bại, nhưng tiếng nổ cũng không phải là quá lớn, cũng không sinh ra những cái biến hóa loạn thất bát tao kia.
Rốt cục lại qua them ba ngày, Bạch Tiểu Thuần kích động vỗ vào lò đan. Oanh một tiếng, lò đan mở ra, bên trong có một khối hương màu đen lớn bằng bàn tay. Hắn móc ra một chút xíu, cầm ở trong tay nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút chần chờ.
Khối hương đen kịt này không tràn ra bất cứ mùi thuốc gì, nhìn rất không chú ý. Bạch Tiểu Thuần gãi đầu một cái. Dù đan phương đã lần lượt được cải biến tinh vi, bây giờ dù đã luyện ra, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng không biết đến cùng thì mình đã luyện ra hương dược gì.
“Hẳn là có thể dùng đi… Dù sao ta đã cho thêm rất nhiều Bạn Thi Hoa vào, còn có một số rễ cỏ mục nát. Những thứ này đều là dược thảo giúp cho thi thể thăng chức.” Bạch Tiểu Thuần nhìn khối hương ở trong tay một chút, lại ngắm cỗ thi thể ở trong đầm máu. Nếu ở Linh Khê Tông thì hắn sẽ không dám thử, nhưng hôm nay chỉ là một cỗ thi thể, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình cũng không cần phải cân nhắc quá nhiều.
“Nhất định là có thể dùng!” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hai tay cọ vào nhau một cái, trực tiếp đem linh lực ở trong cơ thể tràn ra dung nhập vào bên trong khối hương, hóa thành ngọn lửa vô hình đem nó đốt lên trong nháy mắt. Khi nó cháy lên, Bạch Tiểu Thuần vội vội vàng vàng đem nó ném lên trên người cỗ thi thể. Nhìn khối hương này nhanh chóng hòa tan, phóng xuất ra sương mù nồng đậm, sau đó bao phủ cả đầm nước và cả cỗ thi thể này, Bạch Tiểu Thuần vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn cũng không dám ở lại nơi này, vạn nhất không cẩn thận hít vào một hơi hương dược, Bạch Tiểu Thuần lo sẽ xảy ra đại sự.
Bạch Tiểu Thuần ở bên ngoài đi bộ cả ngày, suy nghĩ hẳn là đã xong rồi, lúc này mới thừa dịp đêm tối mà thận trọng quay trở lại thi động, rất cần thận chậm rãi tiến lên, cho đến khi xác định đã không còn sương mù thì mới yên tâm đi vào.
Hắn quan sát phía dưới, sương mù ở bên trên đầm nước cũng đã biến mất. Đầm nước lúc trước có màu đỏ, nhưng bây giờ đã nhạt đi mất một chút, mà cỗ thi thể nằm trong đầm nước kia, trên người nó lúc này lại mọc ra từng cọng lông đỏ. Những lông đỏ kia nhìn lít nha lít nhít, rất là kinh người, lại càng có một cỗ sát khí phát ra từ bên trong cỗ thi thể này.
“Lông đỏ?” Bạch Tiểu Thuần sau khi tới gần thì sững sờ. Nháy mắt khi hắn còn đang sửng sốt, thì cỗ thi thể này giống như là nhận ra ở bên cạnh có người mà bỗng nhiên mở hai mắt ra. Trong đôi mắt kia lộ ra huyết sắc, không có chút sinh cơ, hoàn toàn lạnh lẽo, giống như là tĩnh mịch, trực tiếp rơi lên trên người Bạch Tiểu Thuần. Sát khi toàn thân nó lập tức quay cuồng, giống như là muốn đứng lên.
Một màn bất thình lình này làm cho Bạch Tiểu Thuần bị hù đến sắp vỡ cả da đầu, vội vàng lùi lại, tay phải cấp tốc lấy ra ngọc giản điều khiển cỗ thi thể này, đem nó nắm chặt. Lúc này cái cỗ cương thi lông đỏ kia mỡi từ từ bình tĩnh trở lại.
Rất lâu sau, Bạch Tiểu Thuần xác định không có vấn đề gì mới lại một lần nữa tới gần, nhìn bộ lông đỏ ở trên người cương thi, hắn sầu mi khổ kiểm than thở.
“Hứa Tiểu Sơn nói bên trong có lông trắng, có lông đen, nhưng không nói là có lông đỏ a… Lông đỏ gọi là cái gì?” Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu, căn rang một cái.
“Không sao, nhất định là do đan phương của ta có chút vấn đề. Ta sửa một chút, để cho lông của cỗ cương thi này biến thành màu trắng!” Bạch Tiểu Thuần không cam tâm. Sauk hi khoanh chân ngồi xuống lại tiếp tục minh tư khổ tưởng. Mấy ngày sau, vẻ mặt của hắn càng thêm mệt mỏi, nhưng lại vỗ đùi.
“Là do vũng nước này có vấn đề, nó nhạt dần thì những màu đỏ kia đều chạy tới trên người cương thi!” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, vì vậy vội vàng khai lò, lại một lần nữa luyện đan.
Lần này hắn thay đổi phương thuốc, lại cho vào không ít dược thảo, chẳng những luyện chế ra được hương dược mà còn luyện được cả một viên đan dược nữa. Mấy ngày sau thành công, hắn mang theo phấn chấn cùng với chờ mong, ném viên đan dược vào bên trong huyết đàm.
Viên đan dược rơi vào trong đầm, lập tức chìm ngỉm. Ngay sau đó, toàn bộ đầm nước vậy mà sôi trào lên. Vô số bong bóng xuất hiện, không ngừng bốc lên. Bạch Tiểu Thuần lại đem hương dược ném ra, rơi lên cương thi lông đỏ.
Lần này hắn không rời khỏi Thi Động mà chỉ lùi ra phía sau một chút, hai mắt mở to cẩn thận quan sát. Rất nhanh đã có sương mù tràn ra bao phủ xung quang đầm nước, dần dần có từng tiếng gào thét trầm buồn từ trong màn sương này truyền ra, làm cho Bạch Tiểu Thuần nghe mà hãi hung khiếp vía. Cái tiếng gào thét này không giống như là của người phát ra mà giống một thứ Lệ Quỷ hung sát nào đó phát ra, âm thanh lại có thể xuyên thấu tâm thần, rơi thẳng vào trong linh hồn.
Mấy canh giờ sau, khi màn sương dần dần mỏng manh, Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương nhìn không dời mắt.
“Biến thành lông trắng! Biến, biến, ngươi biến cho ta a!”
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang hò hét thì màn sương này cũng hoàn toàn tán đi. Hắn vội vội vàng vàng chạy tới, liếc mắt một cái, lập tức trợn tròn mắt.
“Lông tím?”
Toàn bộ lông trên người cỗ cương thi ở trong đầm nước đích thật là đã đổi, đã không còn là màu đỏ, mà biến thành màu tím. Sát khí ở trên người nó càng đậm, mà đầm nước thì đã trực tiếp mất đi hơn một nửa. Lúc này đang có huyết thủy mới từ bốn phía đang chảy vào.
Mà càng kinh người hơn, là bộ lông tím trên người cỗ cương thi này thế mà lại dài hơn ba tấc, so với lông đỏ lúc trước thì phải dài hơn mấy lần. Hơn nữa hai tay của cỗ cương thi này, thế mà lại mọc ra móng tay rất dài…
“Đây là cái thứ gì?” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, cảm thấy hình như cỗ cương thi này của mình đã sinh ra biến dị, bộ dáng rất là lợi hại. Hắn cũng không xác định, vì vậy đành hỏi Dạ Táng giả. Dạ Táng giả cũng không biết nguyên cớ, gã chưa bao giờ thấy qua loại cương thi như thế này.
Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút, định đi gọi Hứa Tiểu Sơn tới xem qua, nhưng khi vừa nghĩ tới mình lúc trước thường xuyên luyện ra quái đan thì thần sắc lập tức biến đổi.
“Không phải là hương dược cũng thành quái đan chứ?” Nhớ tới ngày trước ở Linh Khê Tông, khắp núi đồi đầy ắp động vật hiếm thấy, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại run lên một cái.
“Nhất định có thể biến thành lông trắng!” Hắn thở sâu, cắn rang tiếp tục luyện chế.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần một lân rồi lại một lần luyện hương. Cỗ cương thì này bộ lông biến từ màu tím sang màu hồng, rồi lại từ hồng biến thành màu cam, cuối cùng thì biến thành màu xanh lam, nhưng lại không có màu trắng. Mà bộ lông kia cũng từ từ dài ra, lúc cuối cùng khi nó biến thành màu làm thì cũng đã dài chừng hơn một thước…
Cùng lúc đó, sát khí ở trên người cỗ cương thì này cũng càng ngày càng đậm, chẳng những móng tay sắc bén hơn, mà thậm chí hai cái rang nanh cũng đã thò ra, làn da toàn thân cũng theo màu bộ lông mà thay đổi. Về phần huyết thủy đặc thù ở trong đầm nước, cũng lại một lần khô cạn sau đó được tự động rót vào.
Thời gian nửa năm, cỗ cương thi này đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng… Bạch Tiểu Thuần đứng cạnh đầm nước, ngơ ngác nhìn cương thi. Sau một lúc lâu, thần sắc của hắn vặn vẹo, cả người bắt đầu nóng nảy.
“Ta cũng không tin!”