Tống Quân Uyển nhấn mạnh tới ba người trong số những hộ pháp của Huyết Mai, đều là những người có thể đột phá Kết Đan bất kì lúc nào, dù trong Huyết Sắc Hoang Mạc này có lẽ có một số vấn đề đặc thù khiến khó đột phá thành công, nhưng có thể tưởng tượng được nếu đột phá thành công, họ sẽ tha hồ tung hoành.
Hai người còn lại, một người là Trương Vân Sơn, người thứ hai chính là người vừa mới ra tay... Dương Hồng Vũ!
Tu vi Dương Hồng Vũ tuy mới chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng trong người có mang theo trọng bảo, thứ đã gọi là trọng bảo, dù không phát ra được sức mạnh khủng bố vượt qua cả một cảnh giới lớn như Chí Bảo nhu7nng cũng đủ phát ra chiến lực vô địch trong cảnh giới của mình!
Nên nó mới được gọi là trọng bảo!
Từ lúc Bạch Tiểu Thuần tu hành đến nay, ngoài mai rùa đen nhỏ thì không có trọng bảo nào, thực ra nếu hắn vẫn còn ở Linh Khê Tông, khi tu vi tới Trúc Cơ Hậu Kỳ, chắc chắn sẽ được Linh Khê Tông ban cho trọng bảo, nhưng vì hắn mới có Trúc Cơ sơ kỳ đã rời đi, nên đương nhiên không có.
Những thứ như trọng bảo khó mà giao cho kẻ có tu vi dưới Trúc Cơ Hậu Kỳ, vì chẳng những khó phát huy được uy lực, mà còn làm cho người giữ nó gặp nguy hiểm vì bị người ta cướp.
Bạch Tiểu Thuần híp mắt, ngay lúc cây nhang trong tay Dương Hồng Vũ tỏa khói, thì hắn lập tức cảm thấy nguy hiểm. Dù khi sức mạnh cơ thể tăng lên, làm cho sự cảm nhận nguy hiểm giảm đi, nhưng vẫn đủ khiến Bạch Tiểu Thuần kinh hoàng.
Hắn có cảm giác rất mạnh rằng, nếu cứ để đối phương tiếp tục đốt nhang, thì hắn sẽ trở nên vô cùng bị động, mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra tơ máu.
"Người ở đây hỗn tạp, nhiều trò ta không thể thi triển được..." Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hít sâu, Bất Tử Kim Cương Quyển vận chuyển, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong người xuất hiện tia sức mạnh quỷ dị.
Tia sức mạnh này vừa có lực hút vừa có lực đẩy, Bạch Tiểu Thuần dù có tìm hiểu về Nguyên Từ Lực này, nhưng vẫn chưa khống chế được tốt, chỉ mới dùng được để hỗ trợ phi hành mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hai tay hợp nhất, hai luồng sức mạnh ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một luồng lực mạnh, oanh một tiếng, đẩy mạnh người Bạch Tiểu Thuần tăng tốc lên tới mấy lần, chỉ trong chớp mắt đã vọt đi xa.
Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần tăng tốc, cây nhang trong tay Dương Hồng Vũ cũng tỏa khói xanh, làn khói xanh ấy như phong tỏa không gian, vờn qua chỗ Bạch Tiểu Thuần vừa thoát khỏi, nơi nó đi qua, những khe hở không gian lập tức xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần mà còn ở đó, nhất định đã bị những khe hở đó cắt nát người.
Mắt Dương Hồng Vũ lấp lóe sát cơ, hắn đã hai lần ra tay nhưng đều bị đối phương tránh thoát, từ ngày hắn có được trọng bảo, điều này rất hiếm xảy ra.
"Chỉ là một Phàm Đạo Trúc Cơ trung kỳ, lại tránh được những hai lần... Xem ra trên người người này bí mật không ít a." Dương Hồng Vũ hít sâu, ngực lõm xuống, tốc độ tăng vọt, phóng qua đồng bạn, như cái cầu vồng đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.
Hắn không thở ra, mà tiếp tục hít vào đầy quỷ dị, ngực lại tiếp tục lõm vào thêm nữa, tốc độ lại tăng lên gấp mấy lần, rút ngắn khoảng cách với Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Dương Hồng Vũ một mình đuổi theo, trong mắt càng có thêm tơ máu.
"Nghĩ ta dễ ăn hiếp thật sao!" Bạch Tiểu Thuần gầm lên, không chạy nữa, mà chuyển hướng, vòng lại đối mặt với Dương Hồng Vũ.
Tốc độ cực nhanh, oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện ngay trước mặt Dương Hồng Vũ, tay phải giơ lên, một quyền hạ xuống.
Dương Hồng Vũ cũng vung tay phải, cây hương cháy rực, tỏa khói ào ạt, bay Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi không phải là muốn dụ một mình ta đuổi theo sao, Dương mỗ cho ngươi cơ hội này!" Dương Hồng Vũ cười lạnh, làn khói nhang bay tới xoắn giết làm da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, mắt hắn đỏ rực, không hề né tránh, mặc kệ cho làn khói bay tới, nắm đấm cũng toàn lực xuất ra.
Một tiếng nổ rung trời, một quyền này, ngưng tụ tất cả sức mạnh Bất Tử Kim Cương Quyển tầng thứ hai của Bạch Tiểu Thuần, thất tôn Man Quỷ chi lực, lực này rất mạnh, đủ để rung chuyển cả ngọn núi, một quyền đánh xuống, làm bốn phía vang tiếng gió rít, lực quá mạnh tạo nên những trận cuồng phong quét ngang.
Nhìn từ xa mới thấy một màn này cực kỳ kinh người, khi Bạch Tiểu Thuần xuất quyền, khí tức sau lưng hắn huyễn hóa ra một cái hư ảnh to, hình một Man Quỷ cực lớn, mạnh mẽ hơn Man Quỷ bình thường rất nhiều, như một Man Quỷ chi Vương, gào lên, cùng Bạch Tiểu Thuần tung quyền.
Làn khói nhang quanh nó như muốn gãy ra!
Nói thì chậm, nhưng thực tế thì rất nhanh, một tiếng nổ vang, sóng trùng kích tỏa ra chung quanh, Dương Hồng Vũ chấn động toàn thân, khóe miệng tràn máu tươi, người bị bức lùi lại, trong mắt đầy kiêng kị, hắn dám một mình đuổi theo giết Dạ Táng, đương nhiên vì nghĩ đã biết chiến lực của Dạ Táng, nhưng bây giờ mới hay Dạ Táng này cường hãn hơn hắn tưởng.
Bạch Tiểu Thuần cũng phun máu tươi, cả người như muốn xé rách, làn khói nhang kia mang theo sức mạnh của trọng bảo, làm tan vỡ hình ảnh Man Quỷ, Bất Tử Kim Cương hộ thân giúp hắn chỉ bị thương, không bị cắt nát người, nhưng cũng vẫn làm hắn vô cùng đau đớn, cả người như bị cắt ra nhiều khúc.
Lúc làn khói vỡ vụn, cách Bạch Tiểu Thuần không xa không gian bỗng vặn vẹo, một thân ảnh bay ra, đây là một thiếu niên, tay cầm một cây quạt nhỏ, sắc mặt âm trầm, trong mắt sát ý, giơ quạt lên, hướng về Bạch Tiểu Thuần, quạt mạnh một cái.
Gió xoáy cuộn lên, tạo thành một cái vòi rồng như kết nối trời với đất, bên dưới xoay tròn mãnh liệt, ầm ào cuốn thẳng tới Bạch Tiểu Thuần.
"Trương Vân Sơn!" con ngươi Bạch Tiểu Thuần rút lại, hắn hét to, khí thế dâng cao, Man Quỷ Vương sau lưng lại xuất hiện, sau đó là con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư...
Trong chớp mắt, bảy con Man Quỷ hiện ra, cùng ngửa mặt lên trời gầm lên, khí tức kinh khủng điên cuồng sinh sôi, dù chưa thể tụ ra nổi Thiên Yêu Thân, nhưng đủ để hóa ra một cái …tay!
Đó là một cánh tay màu trắng, không phải là Quỷ Trảo, mà là Thiên Yêu Thủ!
Cánh tay này tái nhợt, bên ngoài có ít vảy, xương gồ lên dữ tợn, vừa xuất hiện, là tát thẳng vào thiếu niên!
Nó chạm mạnh với vòi rồng, tiếng nổ vang chấn động khắp nơi, vòi rồng tan vỡ, Thiên Yêu Thủ chỉ còn mơ hồ, nhưng vẫn còn, tiếp tục tát tới.
Bốp một tiếng, thiếu niên miệng tràn máu tươi, lùi nhanh ra sau, Thiên Yêu Thủ tan đi, giữa không trung, Bạch Tiểu Thuần mặt tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu, mắt đỏ ké đầy bướng bỉnh và tàn nhẫn, nhìn Dương Hồng Vũ và Trương Vân Sơn, rồi quay người, bay nhanh đi xa.
Dương Hồng Vũ lau máu trên khóe miệng, không đuổi theo nữa, chiến lực của Bạch Tiểu Thuần đã làm hắn phải giật mình, nhất là cái nhìn sau cùng làm hắn có một dự cảm, là Dạ Táng này... hình như vẫn còn chưa dùng hết cả chiến lực.
Có thêm Trương Vân Sơn đánh lén, cũng chỉ bức Dạ Táng lộ ra thêm chiến lực mà thôi.
"Người này đến cùng... Còn bao nhiêu bí mật?" Dương Hồng Vũ thở dài, Trương Vân Sơn âm trầm nhìn Bạch Tiểu Thuần đi xa.
Lúc này mọi người đã đuổi tới, Trương Vân Sơn và Dương Hồng Vũ nhìn nhau, hai người không chần chừ nữa, dẫn đầu mọi người tiếp tục đuổi theo.
Bạch Tiểu Thuần mặt tái nhợt, bay rất nhanh, máu ướt cả quần áo, không ngừng thở dài.
"Ăn hiếp người ta quá mức, nếu không phải ta sợ lộ thân phận, nhất định sẽ cho cả đám đều phải trọng thương... Chết tiệt, còn lại có hơn ba canh giờ, phải kết thúc cho nhanh..." Bạch Tiểu Thuần phát sầu, đã sắp tới canh giờ thứ bốn.
Lần này hắn đã chuẩn bị tâm lý, cái chìa khóa thứ tư vừa xuất hiện, hắn tránh đi ngay, song vẫn nghe được những tiếng hô của đám hộ pháp Tống Quân Uyển.
"Dạ Táng, đừng hấp thu nó nữa, đưa chìa khóa cho chúng ta!"
"Dạ Táng, dừng tay!" Tống Khuyết gầm lên.
Cái chìa khóa thứ tư lại bay vọt tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, tốc độ cực nhanh, giống như trên người Bạch Tiểu Thuần có một lực hút mạnh mẽ, nó không buồn để ý tới suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, ào ào bay tới, hóa thành Huyết Khí nồng đậm, thúc đẩy Bất Tử Kim Cương Quyển lại bộc phát.
"Dạ Táng, ngươi... Ngươi muốn chết!!" Tống Khuyết giận dữ, mấy tên hộ pháp đồng bạn cũng muốn nổi điên, bọn họ lỡ hơi do dự, khiến cái chìa khóa thứ tư cũng bị Bạch Tiểu Thuần hút đi, lập tức ngồi không yên.
Vì họ không biết, sau khi Bạch Tiểu Thuần hấp thu chìa khóa, có mang ý nghĩa là cả đội đã lấy được chìa khóa hay không, nếu được thì tốt, nếu không được… vừa nghĩ tới khả năng bị xóa tên, đám Tống Khuyết đều căng thẳng, họ không dám đánh cược.
"Ta cũng đâu có muốn a..." Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, hắn vốn chỉ định trốn trong Huyết Sắc Hoang Mạc, nhìn người ta giết nhau, đợi tới cái chìa khóa cuối mới ra tay, không ngờ bây giờ lại trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.