Biên: Tiểu Băng
Toái Hầu Tỏa, theo quá trình Bạch Tiểu Thuần từ ngưng khí đến trúc cơ, qua vụ Lạc Trần sơn mạch, qua Vẫn Kiếm thế Giới, vốn đã được hắn không ngừng dày công tu luyện. Tuy hiện tại chỉ mới là quyển thứ nhất của bất tử thần công, nhưng theo Bạch Tiểu Thuần tu luyện Bất Tử Kim Cương, Toái Hầu Tỏa, uy lực không ngừng tăng mạnh.
Một trảo này, Bạch Tiểu Thuần đã nín rất lâu, lúc trước trong huyết sắc hoang mạc, quái vật thì ít mà người thì nhiều, nên dù có nguy hiểm ngay trước mắt cũng phải nhịn xuống.
Vì Linh Khê Tông lấy ngự lực làm chủ, thi triển ra sẽ làm bại lộ công pháp thần thông, nên Bạch Tiểu Thuần không thể thi triển, cả Thông Thiên Pháp Nhãn cũng vậy.
Quy Văn nồi, mộc kiếm, những bảo vật đã luyện linh ba lượt, hắn đều phải nhịn, nhưng bây giờ… Bạch Tiểu Thuần không thể nhịn nổi nữa.
Một tiếng gầm nhẹ, Toái Hầu Tỏa xuất hiện, một luồng ý chí khát máu từ người Bạch Tiểu Thuần bạo phát ra, khí thế ngập trời, phối hợp với yêu thân bất tử công khiến uy lực của Toái Hầu Tỏa càng thêm kinh thiên động địa.
Oanh một tiếng, tay phải hắn xuất hiện trước mặt Tiếu Thanh, để mặc cho huyết kiếm đến gần, khí thế to lớn, khiến sắc mặt Tiếu Thanh trong nháy mắt đại biến.
Lão có một ảo giác, dường như giờ phút này, Dạ Táng trước mắt đã thay
đổi thành người khác, khí thế và cảm giác đều khác hẳn lúc trước.
Nhất là một trảo của Dạ Táng càng làm lão hãi hùng khiếp vía, khí tức khủng bố của nó làm Tiếu Thanh phải hít sâu, cảm thấy nguy cơ cái chết đang đến gần. Lão buộc phải lùi lại, huyết kiếm đổi hướng, cơ thể vặn vẹo kì quái, tránh thoát Toái Hầu Tỏa.
Nhưng huyết kiếm của lão đã va chạm với Toái Hầu Tỏa. Ngay lúc va chạm, kiếm khí đâm vào lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần, truyền ra âm thanh va chạm với kim loại, Toái Hầu Tỏa không hề dừng lại, bóp mạnh vào song chỉ của Tiếu Thanh.
Két một tiếng.
Chấn động tán ra hai bên, Tiếu Thanh rên lên, cả người lùi lại, tay phải run rẩy, hai ngón tay vặn vẹo, rồi đứt rời ra.
"Dạ Táng này khác thường, Dương Minh, Trương Vân Sơn, cùng ra tay đánh chết hắn!" Tiếu Thanh biến sắc, nói nhanh. Dương Minh và Trương Vân Sơn hít sâu, nghiến răng cùng ra tay. Nhang được đốt lên, làn khói như đao, bảo phiến bay múa, cuồng phong tụ họp!
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, không hề dừng lại, gầm lên một tiếng, như một con hung thú cuồng bạo lao ra, đuổi theo Tiếu Thanh, bàn tay phải nắm lại, đấm ra một quyền cách không vào Tiếu Thanh, Thiên Yêu hiện ra, gào thét, lướt theo một quyền kia bay đi.
Cùng lúc, Bạch Tiểu Thuần tay trái bấm pháp quyết chỉ vào Dương Minh một cái. Một chỉ vừa ra, hơn mười thanh phi kiếm trong túi trữ vật nháy mắt bay ra, những thanh phi kiếm màu sắc lộn xộn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy phía trên đều có hai ba đường ngân quang!
Đó là những chi bảo đã luyện linh, giờ phút này được hắn sử dụng, với
tu vi trúc cơ cùng tử khí Thông Thiên Quyết điều khiển khiến uy lực to
lớn vô cùng, làm Dương Minh sắc mặt đại biến.
Tiếng nổ vang động trời, Bạch Tiểu Thuần không hề dừng lại, nhìn qua Trương Vân Sơn, trong miệng nói nhẹ một chữ!
"Đỉnh!"
Một cái đại đỉnh màu tím từ hư không hiện ra ngay phía trước Trương Vân Sơn, trên thân đĩnh lồi lõm các loại phù văn, tản ra những tia hào quang màu tím, một cỗ ý chí mênh mông cuồn cuộn xuất hiện!
Oanh oanh oanh!
Âm thanh vang lên quanh quẩn. Bạch Tiểu Thuần một người đấu ba, lúc này toàn diện bộc phát, Tiếu Thanh biến sắc, làn khói nhang của Dương Minh bị phi kiếm xuyên qua, Dương Minh kêu lên thảm thiết, lui về sau, toàn thân đều là máu
tươi tràn ra.
Nhưng hắn lùi lại một bước, thì Bạch Tiểu Thuần cũng vừa vặn bước tới một bước, rõ ràng muốn giết chết Dương Minh trước, sau lưng xuất hiện cánh nguyên từ, tốc độ cực nhanh chẳng khác gì thuấn di, vèo một cái đã xuất hiện trước mặt Dương Minh, tay phải vung Toái Hầu Tỏa nhắm thẳng vào cổ Dương Minh.
Dương Minh kêu lên thê lương, toàn lực ngăn cản nhưng đã bị mất tiên cơ. Bị phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần, rồi tốc độ cực nhanh của Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng là Toái Hầu Tỏa làm cho tâm trí của hắn loạn lên, bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu đều trở nên vô dụng.
Rắc một tiếng, Bạch Tiểu Thuần đã bóp gãy cổ Dương Minh!
Dương Minh hét thảm một tiếng, bỏ mình. Đến khi chết, cặp mắt hắn vẫn mở trừng trừng, không thể nào tin được mình lại chết trong tay Bạch Tiểu Thuần.
" Tử Khí Hóa Đỉnh, ngươi... Ngươi không phải Dạ Táng!!" Trương Vân Sơn thét lên, thần sắc không thể nào tưởng tượng nổi. Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã rời khỏi Dương Minh, phóng thẳng đến Trương Văn Sơn!
Tiếu Thanh sắc mặt đại biến, tỏa tu vi ra muốn ngăn cản thì đột nhiên xuất hiện một cái nồi trước mặt, mãnh liệt lao tới, dù Tiếu Thanh có phản kích thế nào cũng không phá vỡ được cái nồi này, hoàn toàn bị cản lại.
Thời khắc này đối với Trương Vân Sơn chính là bước ngoặt sinh tử. Bạch Tiểu Thuần đã lộ ra công pháp làm sao có thể lưu lại người sống. Hắn bước tới, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh, tốc độ bạo tăng, mượn lực lượng gia tốc, hắn triển khai Hám Sơn Chàng, tốc độ lại tăng lên mấy lần, sức mạnh cơ thể càng thêm cuồng bạo, mạnh hơn Hám Sơn Chàng bình thường gấp mấy lần.
Chẳng những tốc độ cực nhanh, mà sức mạnh càng thêm kinh người. Nhưng nếu chỉ vậy cũng còn đỡ, đằng này Bạch Tiểu Thuần lại giơ tay phải, dựa trên cơ sở Hám Sơn Chàng, thi triển... Toái Hầu Tòa!!
Hai thần thông Bất Tử quyển cùng lúc thi triển hình thành nên một lực lượng vô cùng khủng bố khó mà hình dung được. Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần trở nên xuyên thấu hư không, hai ngón tay phải phá vỡ hư không, kéo theo hai vệt dài, Trương Vân Sơn không cách nào né tránh được, cũng không kịp phản ứng, vì hắn thấy lẽ ra Bạch Tiểu Thuần vẫn còn ở phía xa, không ngờ bỗng dưng Bạch Tiểu Thuần lại xuất hiện ngay trước mặt hắn với tốc độ như sét đánh, hai ngón tay bóp vào cổ hắn.
Căn bản không cần phải bóp cổ, chỉ cần với tốc độ kinh người và sức mạnh cơ thể của Bạch Tiểu Thuần, Trương Vân Sơn đã bị hất văng vào tường.
Oanh oanh oanh!
Âm thanh chấn động bốn phương, cả Huyến Sắc Cổ Lộ cũng rung động vài lần. Thi thể Trương Vân Sơn bị Bạch Tiểu Thuần đính lên vách tường, ngón tay hắn xuyên qua cổ, vách tường vỡ ra những lỗ hổng, như khảm Trương Vân Sơn lên tường!
Tiếu Thanh chậm nửa bước rốt cuộc đã đuổi tới, nhìn thấy cảnh ấy, trong mắt hoảng sợ và điên cuồng.
" Ngươi là Bạch Tiểu Thuần?!" Tới lúc này mà hắn còn không đoán được thân phận của Bạch Tiểu Thuần nữa thì coi như sống bao nhiêu năm qua là vô ích. Huyết Khê Tông chưa bao giờ cho dừng việc điều tra về Bạch Tiểu Thuần, nhất là những tu sĩ Trúc Cơ như lão, càng được nghe rất nhiều về Bạch Tiểu Thuần.
Thuật pháp tiêu biểu của Bạch Tiểu Thuần chính là Toái Hầu Tỏa, dù trước đó Tiếu Thanh có chưa nghĩ ra, thì bây giờ sau khi nhìn thấy Tử Khí Hóa Đỉnh, giờ lại nhìn thấy Toái Hầu Tỏa, lão lập tức nhận ra ngay!
" Giết ngươi, chính là lập công lớn!!" Tiếu Thanh không chút chần chờ, đoán ngay Dạ Táng chính là Bạch Tiểu Thuần, lão biết nếu không có chứng cứ rõ ràng, có gào lên báo tin cho Huyết Mai hay Tống Quân Uyển cũng vô dụng. Giờ đang là lúc nguy hiểm liên quan đến tính mạng, lão nghiến răng, giơ tay phải, đấm mạnh vào ngực, một sức mạnh cuồng bạo ầm ầm bộc phát. Trong cơ thể lão, tia Linh Hải cuối cùng đang nhanh chóng kết tinh, rõ ràng lão muốn ngay lúc này bước vào kết đan cảnh. Một khi bước vào kết đan thành công, giết Bạch Tiểu Thuần là việc dễ như
trở bàn tay.
Cho dù mạo hiểm rất cao nhưng lão không thể đợi, vì lúc này Bạch Tiểu Thuần mang lại cho lão cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt vô cùng. Lão biết, với tu vi của lão hiện giờ, nếu trúng một đòn giống vừa rồi đối phương công kích Trương Vân Sơn, thì tỉ lệ sống sót của lão là chưa tới bốn thành!
Nhưng ngay khi tia linh hải cuối cùng của lão hóa tinh, thì thiên đạo khí tức trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần thiên lại bỗng nhiên bộc phát, thiên đạo khí tức này nghiền ép tất cả địa mạch trúc cơ, dù lúc này Bạch Tiểu Thuần mới chỉ là trúc cơ trung kỳ, đúng ra là chưa đủ khả năng để tạo ra việc nghiền ép, nhưng đã đủ làm cho địa mạch trúc cơ Linh Hải của Tiếu Thanh bị ảnh hưởng, xu thế kết đan giảm mạnh ba phần!
Cùng lúc, ngay lúc khí thế của đối phương giảm mạnh, con mắt thứ ba Thông Thiên Pháp Nhãn ở mi tâm của Bạch Tiểu Thuần cũng từ từ mở ra.
Con mắt màu tím đó, không có ngôn từ nào tả nổi, giống như… dưới con mắt đó, từ trên bích lạc xuống dưới tận hoàng tuyền, tất cả đều chỉ là loài sâu kiến!
Thông Thiên Pháp Nhãn tỏa ra một luồng ngự lực khó tả không thể nào chống cự được!
Oanh oanh oanh!
Trong đầu Tiếu Thanh như có thiên lôi nổ tung, thân thể run rẩy, thần sắc vặn vẹo giãy giụa, đầu lưỡi không thể khống chế, trong miệng phát ra tiếng ấm ứ mơ hồ, nổi cả gân xanh, lão hoảng sợ phát hiện bản thân không khống chế nổi tay phải, tay phải của lão đang chậm rãi nâng lên, trong ánh mắt đầy sợ hãi của lão, nhắm thẳng vào thiên linh của lão vỗ một cái!
" Không..."
Bốp!
Một chưởng đánh xuống, đầu tan vỡ, não và máu văng khắp nơi. Tiếu Thanh tuyệt khí bỏ mình, tia Linh Hải Hóa Tinh cuối cùng vừa ngưng kết vỡ thành từng khúc.
Bạch Tiểu Thuần run lên, phun ra một búng máu tươi. Con mắt thứ ba giữa mi tâm cũng bắt đầu chảy máu, từ từ khép lại như lúc ban đầu, lúc này thân thể Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi rã rời, hô hấp hỗn loạn, tay phải đặt trên cổ Trương Vân Sơn rút về.
Thi thể Trương Vân Sơn rơi xuống đất!
Từ đầu đến cuối giết chết ba người, Bạch Tiểu Thuần chỉ mất hơn mười hơi thở, nhưng tiêu hao lại vô cùng lớn làm sắc mặt hắn trắng bệch. May mà hắn có linh dược dồi dào, không kịp ngồi xuống liền lấy linh dược ra nuốt vào, thu hồi Quy Văn nồi, lấy đi ba cái túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn về đầu kia của Cổ Lộ, nghiến răng chạy như bay, cánh sau lưng không ngừng vỗ, tốc độ cực nhanh tạo nên những tiếng rít gió.