“Tai nạn giao thông a?" Lam Ngọc Anh trợn tròn mắt.
"Đúng thế.
Giọng điệu của Hoàng Thanh Thảo cứ chậm rãi: "Hôm qua nó tự lái xe về thành phố đấy, lúc vào trung tâm thi đâm vào dải phân cách.
Ôi trời, đó là mẫu BMW mới nhất cô vừa mua, mui xe bị đâm đến biến dạng luôn, gương chiếu hậu và kính chắn gió vỡ hết.
Cô vừa từ cửa hàng bảo dưỡng về, họ nói sửa chữa hơi phức tạp."
Nghe một lúc chỉ toàn xung quanh chiếc BMW đó, Lam Ngọc Anh hơi sốt ruột, bất giác ngắt lời bà: "Cô, vậy còn Hoàng Trường Minh ạ? Tai nạn có nghiêm trọng không a? Anh ấy sao rồi?" “Yên tâm đi, chưa chết được." Hoàng Thanh Thảo chỉ nói một câu như vậy.
Lam Ngọc Anh còn muốn hỏi tiếp thì cuộc gọi đã kết thúc.
Sau đó trở về công ty, đến tận lúc tan làm cô vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Đứng trước bến xe buýt đợi một lúc lâu, sau khi xe đến, cô vẫn lựa chọn bắt taxi, đi thẳng tới chỗ ở của cô bạn thân Trương Tiểu Du.
"Cá nhỏ, cậu giúp mình gọi cho bác sĩ Sinh một cuộc được không?" “Sao thế?" Trương Tiểu Du vừa nghe đã có vẻ không tình nguyện: “Sao phải gọi điện thoại cho loại cầm thủ đội lốt người đó? Mình không gọi đầu."
Lam Ngọc Anh mím chặt hai mỗi đành nói: “Hình như Hoàng Trường Minh bị tai nạn nhập viện rồi, bác sĩ Sinh có lẽ sẽ biết rõ.
Cậu hỏi giúp mình xem tình hình thế nào."
Trương Tiểu Du nghe vậy, không lằng những nữa, lập tức rút di động gọi ngay.
Đường truyền được kết nối, Trương Tiểu Du nhảy dựng lên khỏi sofa, kêu gào ầm ĩ mấy câu rồi mới quay về chuyện chính.
Sau khi ngắt máy, Trương Tiểu Du tường thuật lại cho cô: “Hỏi rõ ràng rồi.
Nói là trong xe có túi khí nên người không có nguy hiểm gì.
Ngoài một vài vết xước xát ra thì bắp chân phải có dấu hiệu rạn xương nhẹ.
Bây giờ không còn việc gì rồi, đang nằm ở bệnh viện nghỉ dưỡng đấy."
Nghe xong, Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Thanh Thảo tuy không nói bất kỳ chuyện gì về vết thương của anh nhưng luôn nhấn mạnh con BMW đó của mình bị đâm thảm hại đến mức nào, khiến cô thót tim, không thể yên tâm được.
Bây giờ đã chắc chắn anh không sao, cuối cùng cô cũng yên lòng.
Cùng nhau ăn cơm tối xong, Lam Ngọc Anh bắt xe trở về nhà khi trời đã tôi.
Vừa mở cửa ra, di động của cô lại đổ chuông.
Là một số điện thoại lạ, cô đặt bên tại, vang lên một giọng nam quen thuộc: “Bác sĩ Sinh?" “Ừm, tôi đây." Trần Phong Sinh ở đầu kia nói: "Cô Ngọc Anh, tôi có thể nhờ cô giúp một việc không?" “Anh cứ nói đi." “Cô biết nấu mì không?"
Lam Ngọc Anh sững người: "Tôi biết." "Vậy thì đúng rồi." Trần Phong Sinh có vẻ rất vui, như tìm được cứu tinh vậy: “Mấy hôm nay Trường Minh bị tai nạn nhập viện, gần như chẳng ăn uống gì, làm bác sĩ chữa chính cho cậu ấy sốt ruột ghê gớm, tìm tôi mấy lần rồi.
Dù là bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện hay đồ ăn chúng tôi mua ở ngoài về, cậu ấy đều không ăn.
Buổi trưa cậu ấy chủ động nói muốn ăn mì, kết quả tôi mua về cậu ấy chỉ khêu khêu, không ăn miếng nào." "...!Lam Ngọc Anh năm chặt di động.
Ở đầu kia, giọng điệu của Trần Phong Sinh rất khẩn thiết: "Cô Ngọc Anh, thế nên có thể phiên cô không? Cô giúp tôi nấu một bát mì mang qua đây, xem cậu ấy có chịu ăn không.
Nếu không dù có ở trong bệnh viện cũng không khỏe lại được."
Câu cuối cùng đã chọc đúng vào điểm yếu của cô, khiến cô không từ chối được.
"Được." Lam Ngọc Anh không chân chừ: "Bây giờ tôi sẽ nấu ngay."
Ngắt điện thoại, Lam Ngọc Anh liên xỏ giày đi vào bếp.
Một tiếng sau, Lam Ngọc Anh xách hộp giữ nhiệt đi vào khoa nội trú.
Là bệnh viện tư nơi Trần Phong Sinh làm việc, trước kia bà ngoại cũng nằm đây thế nên cô rất thạo đường.
Thật ra từ lúc Hoàng Thanh Thảo gọi tới, cô suýt nữa đã lao tới bệnh viện.
Về sau biết anh không sao, cô vẫn muốn đến tận mắt xem thử, nhưng lại cảm thấy không biết nên quan tâm với thân phận gì, việc mang mì đã tạo cho có một cái cớ.
Đi thang máy lên khoa Xương khớp, Lam Ngọc Anh đi ra ngoài.
Đã tối muộn nên bên trong không có nhiều người, thi thoảng lại có những bác sĩ mặc áo blouse trắng hoặc y tá đi ngang qua.
Cô vừa đi về phía phòng bệnh cao cấp vừa nhìn số ngoài cửa phòng.
Bồng nhiên cô nhìn thấy một bóng người.
Vẫn cao ráo y hệt trong giấc mơ, mặc một bộ đồ kinh điển của Chanel, mái tóc xoăn bồng bềnh đung đưa theo từng nhịp bước chân.
Cô ta đứng trước một cửa phòng nào đó, khi giơ tay đẩy cửa, cô nhìn thấy góc nghiêng, ngũ quan rất đẹp, khóe miệng còn thấp thoảng ẩn hiện má lúm đồng tiền.
Bước chân Lam Ngọc Anh khựng lại, cô nằm chặt chiếc hộp trong tay.
Cô cười khổ, đành quay người trở lại thang máy.
Cô đi lên thêm hai tầng nữa, là khoa tim mạch.
Lam Ngọc Anh đi vào văn phòng của Trần Phong Sinh, anh ấy đang trực ban, trên máy tính kẹp mấy ảnh chụp CT của bệnh nhân để nghiên cứu, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa tập trung.
Cô bỗng nhiên cảm thấy nên chụp lại một bức ảnh đưa cho Trường Tiểu Du, để cô ấy biết thật ra khi mặc áo blouse trắng, Trần Phong Sinh cực kỳ quyến rũ.
"Cô Ngọc Anh? Mau vào ngôi đi."
Lam Ngọc Anh đi vào, đưa cho anh ấy hộp giữ nhiệt: "À, tôi nấu xong mi rồi đây." “Ngửi mùi là thấy ngon rồi." Trần Phong Sinh mở ra rồi cảm thán một câu: "Vậy đừng đợi nữa, cô Ngọc Anh, đi thôi, chúng ta mau mang qua cho Trường Minh nào." “Tôi chắc không tiện lầm đâu." Lam Ngọc Anh đứng im.
“Sao lại không tiện?" Trần Phong Sinh không hiểu,
Cô cụp mắt xuống, mi mắt hơi run dưới ánh đèn.
"Tôi vừa nhìn thấy vợ chưa cưới của Hoàng Trường Minh.
Trần Phong Sinh nghe xong, sững người, dường như cũng không biết nên nói gì.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, cổ gắng cười, thúc giục: "Bác sĩ Sinh, anh mau mang qua cho anh ấy đi, nếu không để lâu mì trương lên, nhũn ra ăn sẽ không ngon đâu." "Được." Trần Phong Sinh cân nhắc rồi nhanh chóng gật đầu, nhưng rồi lại trầm tư nói: "Vậy cô ở đây đợi tôi một lát, tôi mang trả hộp cho cô."
Lam Ngọc Anh gật đầu ngay không từ chối, nhưng dường như hiểu dụng ý của anh ấy, cô nói một câu: “Bác sĩ Sinh, tôi cũng nhờ anh một việc, đừng nói với anh ấy tôi mang đến nhé."
Mười phút sau, hoặc chưa đến mười phút.
Trần Phong Sinh xách hộp giữ nhiệt quay lại, vạt áo blouse tung bay theo động tác của anh ấy.
“Thần kỳ thật đấy.
Cô đoán xem, tôi vừa mang mi đến, Trường Minh ngửi mùi đã cầm đũa lên ăn ngay rồi, hơn nữa còn uống sạch cả nước.
Xem ra vẫn là đồ cô làm hợp khẩu vị cậu ấy."
Lam Ngọc Anh không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy chiếc hộp.
Cô nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy khỏi ghế: “Bác sĩ Sinh, mì tôi cũng đã mang đến, không còn sớm nữa, tôi về trước đây." “Cô Ngọc Anh." Trần Phong Sinh gọi ngược cô lại, hỏi dò: “Hay là cô đợi thêm một lát? Chắc là người ấy cũng