**********
Đôi đồng tử của Hoàng Trường Minh đột nhiên co rút lại.
Đôi mắt sâu thảm, tĩnh mịch đó dán chặt vào cô, yết hầu nhô cao khẽ nhúc nhích, có vẻ như hơi không chắc về những gì có vừa nói.
"Em nói gì cơ?
Lam Ngọc Anh nhìn anh không chớp mắt, căn môi.
"Em nói...!chúng ta quay lại được không?"
Cô nói ra những gì từ trong sâu thảm trái tim mà cô muốn nói nhất.
Trên đường đến Long Thành, bao gồm cả thời gian chờ đợi, cô vẫn luôn chỉ nghĩ đến điều này, muốn ở bên anh, muốn được ôm anh vào lòng.
Nhưng thấy anh vẫn trầm mặc không nói, Lam Ngọc Anh có chút bối rối, không dám đi lên.
Hoàng Trường Minh chăm chú nhìn cô một lúc, không nói gì cũng tốt, mà không nói gì cũng không được, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, móc chìa khóa còn chưa lấy ra, bước đến trước cửa an ninh, trước mặt cô, vặn ố khóa mở cửa ra, sau đó bước vào trong
Điều may mắn duy nhất chính là anh không đóng cửa.
Lam Ngọc Anh mặt dày bám theo như một chú cún con.
Không có dép lê, cô đành phải đi chân đất, Hoàng Trường Minh đã đi tới phòng khách cởi áo khoác trên người, áo sơ mi trắng bên trong mặc cả một ngày trời vẫn không có nếp nhăn nào, cà vạt bị tháo ra vứt sang một bên, giơ tay lên xăn cổ tay áo, cánh tay của anh hơi lộ ra một chút.
Lam Ngọc Anh chậm rãi nhìn anh, chủ động mở miệng nói: "Hôm nay em mới nghe nói chuyện này...!“Em cùng người giám sát đã đi đến Hoàng Oanh, nghe thấy anh ta hỏi trợ lý Phan rằng có phải anh đã không còn ở Hoàng Oanh nữa phải không, đã đến chi nhánh ở Long Thành phải không, trợ lý Phan mới nói rằng chính cha của anh là người tổ chức cuộc họp cổ đông truyền đạt mệnh lệnh xuống, sau đó em hỏi lại cô Thảo, em..."
Cô đảo ngón tay nói năng một cách lộn xộn, cũng không biết mình đang nói về cái gì.
Còn Hoàng Trường Minh chỉ im lặng nghe, không nói gì, biểu cảm trên mặt cũng không có chút thay đổi, mỗi một đường nét phác hoạ đều như vậy, bình tĩnh vô cùng.
"Tôi muốn nói cho cô biết, trước khi Trường Minh quen biết cô, nhà họ
Hoàng đã định hôn ước này rồi, cho nên, chuyện này kỳ thực mà nói không công bằng với Trường Minh!" "Anh ấy nói, tớ là bạn của cậu, cho nên có thể yên tâm." "Ngọc Anh, em không hiểu cũng không sao."
Rất nhiều giọng nói bay lượn bên tại.
Của Trần Phong Sinh, của Trương Tiểu Du, bao gồm cả anh, đặc biệt là trong câu cuối cùng, Lam Ngọc Anh nghĩ đến giọng điệu thê lương trong lời nói của anh, trong lòng như thể có một kẻ bị ổi nào đó, đang cầm cây roi đánh đập liên tục.
"Hoàng Trường Minh...!
Lam Ngọc Anh cúi đầu gọi.
Khi anh đi ngang qua cô, cô vươn tay nằm lấy bàn tay to đang buông xuống đặt ở bên chân anh.
Đầu tiên là nằm lấy rất dẻ dặt, sau đó dùng sức nằm chặt một chút, khẽ giọng ra vẻ đáng thương hỏi: "Hoàng Trường Minh, anh...!anh còn có muốn em...!
Hoàng Trường Minh thuận theo, nhìn bàn tay bị cô năm lấy.
Sau đó, anh giơ tay còn lại lên, kéo tay cô ra mà không cần quá nhiều lực, bước về phía máy lọc nước uống.
Lam Ngọc Anh buông bàn tay trống rỗng, nằm chặt lại, chỉ còn lại không khí, trong lòng có giống như là một khoảng trống không.
Cô biết anh đang giận, ngày đó anh xách vali đứng đợi cô ở cửa, cô đọc được tin tức đính hôn mà lầm tưởng rằng anh sắp phải thật sự chuyển đi, cho nên cô chúc phúc cho anh, chắc lúc đó anh cảm thấy rất thất vọng.
Lam Ngọc Anh nhìn anh, ánh sáng trên đầu ấm áp như thế, nhưng đôi lông máy lãnh đạm của anh lại không được sưởi ấm.
Đột nhiên nhớ ra, khi chia tay anh đã hỏi cô rằng liệu đã chắc chắn chưa.
Anh còn nói, tốt nhất là em nên suy nghĩ thật kỹ, không phải lần nào anh cũng phải là người quay lại.
Câu nói cuối cùng đã đánh vào tim cô, cô dần dần bắt đầu không chắc chăn, liệu anh có còn muốn mình hay không?
Lam Ngọc Anh cần mồi, sống mũi chua xót, trước sự im lặng và thờ ơ của anh, cô đành phải quay người đi về phía cửa, mỗi bước đi, bờ vai cô đều gục xuống thêm một phần, khi vừa chạm vào tay nằm cửa, sau lưng đột nhiên có bước chân mạnh mẽ vang đến.
Lập tức, mu bàn tay bị ai đó kéo lại từ phía sau, cả người quay lại.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường
Minh, lúc này đều đã tràn đầy tức giận, cơ bắp cũng đều đã bộc phát ra, gào thét lên: "Lam Ngọc Anh! Em không phải là đến đây cầu xin quay lại sao? Sớm như vậy mà đã từ bỏ rồi!" "Em không..." Lam Ngọc Anh ngơ ngắc lắc đầu.
Cô không hề có ý định từ bỏ, chỉ là thấy anh trông có vẻ miễn cưỡng phản ứng với cô, lại nhìn thấy gương mặt anh ngoại trừ vẻ lạnh lùng còn có chút mệt mỏi, muốn để anh nghỉ ngơi sớm, ngày mai rồi quay lại tìm anh.
Không ngờ, anh lại đuổi theo.
Ánh mắt Lam Ngọc Anh mơ hồ, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi, giọng nói nghẹn ngào: “Hoàng Trường Minh, vậy anh có còn muốn em không?"
Cô không dám chớp mắt, hơn nữa rất sợ, rất sợ nghe thấy một từ không trong miệng anh nói ra.
Nếu như thế, cô thực sự không biết phải làm gì...!
Hoàng Trường Minh nhìn chăm chăm vào cô, như thể là hận không thể nhìn chết cô mới được
Anh vừa nãy cố ý, ai kêu cô luôn nói những lời khiến anh khó chịu như vậy, đá anh hết lần này đến lần khác, cũng nên nghiêm khắc trừng phạt cô, giày vò tra tấn cô, để cô nếm trải loại chủ động quay đầu lại, rồi còn nếm trải được mùi vị của việc bị từ chối
Chỉ là nhìn thấy cô xoay người rời đi, anh liền luống cuống, chân vô thức bước tới
Nhất là lúc này nhìn thấy cô khóc, lại càng không nỡ, đưa tay ra dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, oán giận nói: "Em nói chia tay, anh cũng chưa hề nói đồng ý mà."
Lam Ngọc Anh đầu tiên là giật mình, lập tức không nói nên lời.
Sao lại có một người đàn ông như vậy chứ?
Hoàng Trường Minh...!
Nước mắt càng tuôn trào nhiều hơn, cô tiến lên phía trước, nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.
Hoàng Trường Minh khẽ cứng đờ, sau đó anh càng ôm chặt cô hơn, dùng sức siết chặt cánh tay, để nước mắt cô thấm ướt lồng ngực anh, chất lỏng mặn chất đó giống như muốn chảy vào trong lòng anh, khiến anh hận không thể trực tiếp lấy cô lấp đầy vào trong cơ thể.
"Đau không?" Anh nghiến răng kèn ket.
"Đau lắm..." Lam Ngọc Anh thành thật gật đầu, cảm thấy bả vai sắp gãy tới nơi.
Hoàng Trường Minh lại hung tợn "Đau là đúng!"
Mũi Lam Ngọc Anh đỏ ửng, cô giống như đứa con dâu nhỏ không dám tức giận, còn có vui sướng tràn ngập trong lòng.
“Bây giờ không chúc phúc cho anh nữa sao?” Hoàng Trường Minh buông cô ra một cái, hừ lạnh.
Lam Ngọc Anh vừa lúng túng vừa chột dạ cúi đầu xuống.
Lén nhìn ánh mát âm u khó dò của anh, cô thấp giọng xuống: “Em xin lỗi " "Chưa từng nghe thấy một câu này à? Nếu xin lỗi có ích, thì còn có cảnh sát để làm gì!" Hoàng Trường Minh không có một chút ý muốn bỏ qua, giọng điệu với sắc mặt không mấy thân thiện.
"..." Lam Ngọc Anh xấu hổ.
Cô đành phải lần nữa gục đầu vào trong lòng anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Ngọc Anh.” Hoàng Trường Minh đột nhiên gọi.
Lam Ngọc Anh trông giống như một chú cún con, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cách xưng hô thân mật như vậy khiến cô muốn khóc thêm một lần nữa, nhưng khi chạm vào sự lạnh lùng hiện lên trong mắt anh cô lại hoảng sợ, nghe thấy lời nói của anh cũng đồng đẳng sát khí: “Nếu sau này em còn dám nói chia tay, anh sẽ bóp chết em! "