Có điều ở bên cạnh con trai cưng Tiểu Khải, ngủ một giấc tỉnh lại liền vui vẻ như thường.
Hôm sau chưa đến bảy giờ, cô đã ôm Tiểu Khải chưa tỉnh ngủ vào nhà vệ sinh. Sau khi giúp bé tắm gội xong lại đặt bé lên trước bàn ăn.
Mắt Tiểu Khải kèm nhèm mở không lên, ngồi trước bàn ăn mà giống như mèo câu cá, dễ thương đến nỗi tim Tô Manh đều lắc lư theo.
Cô đem bánh mì và sữa bò để lên bàn, dùng sức hôn Tiểu Khải một cái: “Con trai cưng, đừng ngủ nữa! Nên thức dậy rồi! Hôm nay chúng ta đi nhà trẻ, không thể đến trễ đâu” Mí mắt Tiểu Khải vốn mở không lên, vừa nghe thấy đi nhà trẻ cả người liền run lên, rốt cuộc cũng tỉnh táo rồi.
“Con không muốn đi nhà trẻ. Con không muốn làm bạn với đám nhóc nước mắt nước mũi chưa sạch đói!” Năm ngoái lúc cậu ba tuổi đi nhà trẻ một ngày. Vừa vào liền bị đám nhóc khóc lóc không dứt làm ôn ào đau hết cả đầu. Ngày hôm sau cậu nhốt mình trong phòng sống chết cũng không chịu đi đến đó nữa.
Tô Manh trét mứt hoa quả lên bánh mì, cắt thành lát nhỏ để trước mặt Tiểu Khải, dịu dàng nói cho cậu bé hiểu: “Tiểu Khải, ngày mai mẹ phải đi làm rồi. Con ở nhà một mình, bác cũng không có ở đây. Không có người chăm sóc, mẹ không yên tâm” Bác trong miệng cô là chính là bác ở nước F của Viên Hân Lôi. Lúc Tô Manh làm việc ở nước F, bác đã giúp cô chăm sóc cho Tiểu Khải.
Bây giờ về nước rồi, chỉ có mẹ con hai người. Không tìm được bà con họ hàng nào đến chăm sóc Tiểu Khải, cô chỉ có thể gửi cậu vào nhà trẻ mà thôi.
Hơn nữa, cô cũng cảm thấy Tiểu Khải trưởng thành quá nhanh. Bình thường chỉ có một mình quá cô đơn nên cô hy vọng bé có thể kết giao thêm vài đứa bạn cùng tuổi.
“Con có thể tự chăm sóc cho mình!” Tiểu Khải không chạm vào miếng bánh trước mặt mà thẳng lưng cố chấp nhìn Tô Manh, dùng ánh mắt tỏ rõ quyết tâm không đi nhà trẻ của mình: “Con có thể lắp camera, bảo đảm lúc nào mẹ đi làm cũng có thể nhìn thấy con” Tô Manh lại đưa một miếng bánh mì lên miệng Tiểu Khải. Đợi cậu ăn xong mới bắt đầu nói: “Con trai cưng, mẹ biết con có thể biết rất nhiều tin tức qua mạng, tuyệt đối có thể chăm sóc tốt cho mình. Nhưng con mới bốn tuổi, nếu như đụng phải người xấu thì làm thế nào? Mẹ thật sự không yên tâm để con ở nhà một mình!” Ánh mắt cô khóa chặt lên người Tiểu Khải, đôi mắt hạnh giống y đúc Tiểu Khải rưng rưng nước mắt chất chứa nỗi lo âu.
Tiểu Khải đấu mắt với mẹ một hồi liền đầu hàng. Cậu cố gắng há to miệng, gặm miếng bánh mì nuốt xuống bụng: “Được rồi, con đi. Nhưng mẹ phải hứa, nếu như nhà trẻ có rất nhiều đứa nước mắt nước mũi chưa sạch, ngày mai con sẽ không đi nữa” Tô Manh nhìn thấy con trai cưng đồng ý rồi, lập tức gật đầu: “Được. Nghe con hết” Ăn xong, Tô Manh mặc một cái áo ca rô ngắn tay cho bé, quần dài và đôi giày da nhỏ màu đen.
Thằng bé này ăn mặc đàng hoàng một chút liền có vẻ là người có văn hóa, lễ phép. Nhưng Tiểu Khải không thích cười, kết hợp với khuôn mặt không cảm xúc trông có vẻ khá lạnh lùng.
Tô Manh nhịn không được hôn bé một cái, Tiểu Khải bất lực chùi nước miếng trêи mặt.
Cô thay một cái váy liên thân màu cam nhạt, xõa tóc, trông cả người dịu dàng như nước.
Hai mẹ con họ lần đầu đi tới nhà trẻ Tân Dương, quả nhiên nhận được sự chào đón nồng nhiệt của các thầy cô giáo.
Thầy Vương nhìn thấy Tiểu Khải im lặng đứng bên cạnh Tô Manh, chỉ cảm thấy thäng bé này thật ngoan ngoãn làm sao.
Nhà trẻ Tân Dương là trường mẫu giáo tốt số một số hai hiện nay tại nơi Tô Manh ở. Trông bên trong khắp nơi đều là tranh vẽ trẻ em, sàn nhà trơn bóng, cô rất vừa lòng.
Buổi trưa, cô còn ở lại cùng Tiểu Khải ăn một bữa cơm trưa, có rau có thịt, mấy đứa bé khác cũng hoạt bát dễ thương.
Cô rốt cuộc cũng yên tâm, quyết định gửi Tiểu Khải vào nhà trẻ này.
Tiểu Khải đi bên cạnh Tô Manh, phát hiện bạn học ở chỗ này chỉ là ngốc một chút, nhưng không phải loại nước mắt nước mũi dầm dề, cũng miễn cưỡng chấp nhận ngôi trường này.
Mẹ con hai người ở cùng nhau cho đến khi tan học, Tô Manh mới dắt Tiểu Khải vê nhà. Hai mẹ con nói cười với nhau rồi ngồi lên taxi.
Lúc cô lên xe không hề chú ý tới Lưu Lệ Vân ngày hôm qua mới gặp mặt đang đứng trước cửa trường, nhìn thẳng vào cô.