Sau đó, cô chuyển giọng nói có phần trách móc: “Nhưng, trẻ con chơi điện thoại sẽ không tốt cho mắt, mẹ Ngạn Khải không nên nuông chiều cho nó mang điện thoại đến lớp nhé” Vừa nói, cô vừa cầm chiếc điện thoại hôm nay tịch thu được đưa cho Tô Manh.
Cánh tay ôm lấy mẹ của Tiểu Khải cứng đờ, không ngờ cô giáo lại kể việc này cho mẹ nghe.
Tô Manh ngại ngùng nhận lấy chiếc điện thoại từ tay cô giáo, khiêm tốn nghe lời khuyên của cô: “Đúng vậy, cô giáo nói rất đúng, sau này tôi sẽ không để Tiểu Khải có thói quen chơi điện thoại nữa” Bình thường cô luôn quen với việc Tiểu Khải chơi điện thoại trước mặt mình, nhưng lúc đó cô không suy nghĩ đến việc cơ thể của con trai vẫn chưa dậy thì, nếu như thường xuyên chơi thì sẽ không tốt cho mắt.
Bây giờ được cô giáo nhắc nhở, cô mới nghĩ ra rằng cho dù Tiểu Khải có IQ cao bao nhiêu, giỏi lập trình bao nhiêu, nhưng chỉ mới có bốn tuổi, vẫn chưa đến giai đoạn dậy thì, tuổi còn nhỏ như vậy, nếu bị cận thị vì chơi điện thoại thường xuyên thì không tốt! Vì vậy, cô phải kiểm soát thời gian chơi điện thoại của Tiểu Khải mới được.
Trêи đường về nhà, Tô Manh vẫn chưa biết nên nói như thế nào, thì Tiểu Khải đã mở miệng nói trước.
“Mẹ, sau này mỗi khi con dùng điện thoại hoặc máy tính một tiếng thì con sẽ nhìn ra những cây xanh cách đó năm mét trong năm phút. Cây xanh có thể làm giảm mỏi mắt rất tốt, kiên trì trong thời gian dài, thì mẹ đừng lo con bị cận thị ” Cậu bé trước đây đã đọc được một bài báo liên quan đến việc màu xanh có tác dụng tốt với mắt ở trêи mạng nên đã đọc thuộc nó.
Tô Manh sớm đã biết con trai của mình rất thông minh, cô rõ ràng không nói gì cả, nhưng con trai lại đoán được ý nghĩ của cô.
Tiểu Khải sợ mẹ không đồng ý, còn lập tức bổ sung thêm một câu: “Con là nam tử hán, nói lời sẽ giữ lấy lời” Dáng điệu ông cụ non bốn tuổi của Tiểu Khải dễ thương quá đôi khiến Tô Manh phải hôn cậu một cái thật mạnh.
Tiểu Khải thích loay hoay với chiếc điện thoại, chứ không phải dùng điện thoại để chơi game, nên cô cũng không ngăn cản. Nhưng mang điện thoại đến lớp thì chắc chắn không tốt.
“Nhưng trường mẫu giáo không cho phép mang điện thoại đi mà. Vì vậy, mẹ con mình thương lượng một chút, sau này đi học không mang theo điện điện thoại, được không?” Tiểu Khải cau mày lại lắc đầu, mím chặt môi: “Nếu trường học không cho mang điện thoại, vậy thì con sẽ không đi học nữa” “Ở lớp có rất nhiều bạn chơi trò chơi với con, lẽ nào hôm nay ở lớp chơi không vui sao?” Tô Manh không nói thì tốt hơn, vừa nhắc đến thì lại làm cho Tiểu Khải nhớ lại những kí ức tồi tệ ở trường mẫu giáo.
Lần này đi học cậu rất ngoan không khóc nhè gì cả, nhưng lũ trẻ ở lớp lại rất ồn ào, hễ cậu làm cái gì, cũng chạy đến la lét um xùm, khiến tai cậu như muốn nổ tung ra. Chỉ có San San ngu ngốc đó có chút thú vị thôi.
Nghĩ đến dáng vẻ của Lã San San mỗi lần bị cậu chọc cho tức đến phát khóc, thì cậu lại cảm thấy rất vui.
“Lớp học quá ồn ào, những đứa trẻ đó cũng quá ngu ngốc, không có gì vui cả” “..
IQ của con trai cao quá, nên có lúc cũng là chuyện đau đầu.
Tô Manh chỉ có thể tiếp tục thương lượng với Tiểu Khải: “Nhưng Tiểu Khải ở nhà một mình, mẹ không yên tâm được. Bây giờ như thế này con xem được không, tuần sau mẹ sẽ mua cho con một chiếc laptop, sau này mỗi khi con đi học về thì có thể dùng laptop, còn khi ở lớp thì đọc sách, được không?” Tiểu Khải nghiêm mặt, giả vờ vuốt cằm suy nghĩ, đôi mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Tô Manh, thấy Tô Manh bắt đầu lo lắng, cậu mới miễn cưỡng nói: “Thôi vậy cũng được!” Tô Manh nhìn thấy dáng vẻ lén cười của Tiểu Khải, cô biết mình đã bị thăng quỷ nhỏ này đưa vào tròng rồi, bắt Tiểu Khải lại cù lét: “Ôi chao, Tiểu Khải bây giờ còn biết lừa mẹ nữa!” Tiểu Khải sợ nhột, bị làm như thế khiến cậu nhịn không nổi phải bật cười: “Ha ha, mẹ, mẹ, con sai rồi, cứu mạng!” Triệu Trí Tuấn đứng trước xe, nhìn thấy hai mẹ con Tô Manh đang chơi đùa với nhau.
Hắn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang cười ha hả đó, đôi mắt háo hức lạ thường.
“Manh ManhI”