Tiểu Khải đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm, mặc chiếc áo sơ mi tay lửng màu xanh nhạt cùng với quần lửng qua gối và đôi giày thể thao màu trắng. Tuy mới năm tuổi nhưng với khuôn mặt không cảm xúc khi đứng bên cạnh Tô Manh, toát lên khí chất lạnh lùng khiến cho.
những nữ nhân viên trong công ty dù rất thích cậu nhưng cũng không dám đến gần.
Nhưng qua lời giới thiệu lần trước của Trương Tiểu Vân, mọi người trong công ty đều đã biết Tiểu Khải là một thiên tài biết lập trình, có người trêu cậu: “Nghe bảo Tiểu Khải biết lập trình, thế bây giờ con đang học ngôn ngữ lập trình © phải không?” Tiểu Khải lạnh lùng nói: “Ngôn ngữ lập trình C chỉ là ngôn ngữ lập trình căn bản, ba tuổi con đã học nó rồi” Những từ chuyên ngành cậu nói ra khiến đa số người học môn xã h thất ¡ tại đó tuy mù mờ không hiểu nhưng đều ậu bé rất lợi hại.
Nhưng Tiểu Khải trông có vẻ lạnh lùng quá, những chị gái trong công ty dù có thích cậu đến mấy cũng không dám giơ tay sờ vào má cậu hoặc giơ tay ôm cậu một cái.
Nhưng thái độ lạnh lùng của Tiểu Khải vẫn không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người trong công ty, họ vui vẻ đem đồ ăn vặt đến cho Tiểu Khải.
Tô Manh thực sự không ngờ rằng đồng nghiệp của mình lại cất giấu nhiều đồ ăn vặt như vậy trong công ty, nào là khoai tây chiên, nào là sữa chua, họ bày ra như một phòng trưng bày đồ ăn vậy.
Cô ôm Tiểu Khải và từ chối: “Cảm ơn thành ý của mọi người, có điều con trai tôi không thích ăn đồ ăn vặt, nên mọi người giữ lấy ăn dần đi” Bị từ chối nên mọi người cảm thấy có chút thất vọng.
Không sờ được vào Tiểu Khải đáng yêu, ngay cả đồ ăn vặt cũng bị từ chối luôn, vừa nghĩ đã cảm thấy buồn chán.
Tiểu Khải bị mọi người biến thành thú cưng ngắm nhìn mấy phút, từ lúc nãy cậu đã cảm thấy rất khó chịu rồi, cậu kéo gấu quần Tô Manh: “Mẹ, con buồn ngủ rồi” Tô Manh bồng Tiểu Khải lên: “Nửa tiếng nữa là bắt đầu cuộc họp rồi, tôi về phòng làm việc chuẩn bị tài liệu trước đã nhé.” Nói xong, cô bồng Tiểu Khải đi lên lầu.
Sau lưng cô, nhân viên công ty vẫn chụm lại với nhau bàn tán sôi nổi về Tiểu Khải.
Có người nói: “Không biết liệu năm nay công ty chúng ta có tiếp tục thiết kế trang phục mẹ và con không nhỉ? Nếu như mà có thì chúng ta không cần phải tìm người mẫu làm gì, cứ nhờ con trai của nhà thiết kế Tô làm là được rồi. Vì tôi thấy con trai của cô ấy quá đủ tiêu chuẩn để làm người mẫu!” Câu nói này được những người đồng nghiệp xung quanh tán thành.
“Đúng đúng đúng, sáu bộ trang phục gia đình năm ngoái thiết kế, không phải mời hai người mẫu nhí lai một nam một nữ sao? Tôi thấy con trai của nhà thiết kế Tô trông còn xinh hơn hai người mẫu nhí đó nữa” “Con trai của nhà thiết kế Tô dễ thương quá đi! Mới có năm tuổi, nhưng nói đến lập trình thì rất thuần thục, quả thực rất thú vị!” Lâm Tích Ngữ vừa bước vào công ty thì nghe thấy người trong công ty lại đang ôm rả bàn tán về nhà thiết kế Tô, sắc mặt lập tức không vui: “Còn năm phút nữa là vào làm rồi, các người còn đang bàn luận cái gì thế? Đã chuẩn bị chủ đề để lát nữa phát biểu trước cuộc họp chưa?” Phòng làm việc bỗng chốc trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều tập trung vào máy tính của mình, họ đều sợ bị Lâm Tích Ngữ bắt lỗi thêm lần nữa.
Lâm Tích Ngữ liếc nhìn khắp phòng làm việc một lượt, hừ một tiếng rồi bước lộc cộc vào phòng làm việc, đàn em Tiểu Lâm lọt tọt theo sau.
Cánh cửa phòng làm việc của nhà thiết kế Lâm vừa đóng lại, bầu không khí trong phòng làm việc mới hết căng thẳng.
Có người than vãn: “Nhà thiết kế Lâm này có phải sắp đến tuổi mãn kinh rồi không? Tính khí càng ngày càng khó chịu” “Hình như là từ khi nhà thiết kế Tô đến thì cô ta mới trở nên như vậy!” “Thôi không nói nữa, cuộc họp sắp bắt đầu rồi kìa!” Tô Manh ở trong phòng làm việc sắp xếp ổn thỏa chỗ cho Tiểu Khải, cô đặt laptop, ấm đun nước và chăn bên cạnh Tiểu Khải, còn nói cho cậu biết vị trí của phòng vệ sinh. Nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm lắm nên lấy điện thoại của mình bỏ trong túi áo của cậu.
“Tiểu Khải, lát nữa mẹ phải đi họp, phòng họp ở dưới Tầng một. Thời gian họp có thể hơi lâu một chút, nên con ngoan ngoãn ở tầng hai đợi mẹ và đừng đi lung tung nhé, được không?” Tiểu Khải mở laptop lên, ngáp nhẹ: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không đi lung tung đâu” Đây là lần đầu tiên mà Tiểu Khải đến phòng làm việc của cô mà để cậu một mình ở trong phòng một hai tiếng, Tô Manh cứ cảm thấy có chút lo lắng.
“Con uống nước thì uống chai nước riêng của con, đừng tự mình đi lấy nước ở máy nước, vị trí của phòng vệ sinh con đã nhớ chưa?” Tiểu Khải thở dài: “Phòng vệ sinh là đi ra cửa, rẽ phải bước khoảng một trăm bước sẽ đến. Thôi mẹ mau đi họp đi, đừng làm phiền con lập trình nữa” Tô Manh không ngờ rằng mình là người dẫn nó đến công.
†y mà bây giờ lại bị nó than vấn làm phiền đến công việc.
của nó, không nhịn được phải chọc vào má của Tiểu ậy con làm việc của con đi, mẹ cũng phải đi họp rồi: Sau khi Tô Manh rời khỏi phòng làm việc, Tiểu Khải liền mở danh sách một trăm ứng viên bạn trai cho mẹ: “Mình phải chọn một người phù hợp nhất để mẹ phỏng vấn trước mới được.”