Tô Manh có thể cảm thấy không ít ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Tám giờ bốn mươi lăm. Cô còn mười phút để giải quyết người đàn ông trước mắt.
Cô nở nụ cười đủ tiêu chuẩn, lộ ra tám cái răng: “Anh Thẩm, chuyện mà chúng ta có thể nói với nhau không thích hợp nói nơi chốn đông người. Chi bằng chúng ta đổi một chỗ khác yên tĩnh hơn được không?” Thẩm ɖu͙ƈ An gật gật đầu, tự quyết định luôn: “Vậy đi 17° đi” Quán cà phê này vừa mới mở cửa, bên trong không có người nào mà chỉ có nhân viên phục vụ vừa mở cửa đang ngái ngủ lau dọn vệ sinh.
Đột nhiên hai người Thẩm ɖu͙ƈ An đẩy cửa tiến vào còn dọa hãn một phen.
Tô Manh ngồi thẳng người trước mặt Thẩm ɖu͙ƈ An. Cả người đều trong tâm thế chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng Thẩm ɖu͙ƈ An lại khác. Hắn thong thả ngồi lên ghế sofa, tháo kính râm lộ ra đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp.
Sau đó, hắn lại tháo hai cúc áo sơ mi lộ ra yết hầu gợi cảm và làn da trắng ngần, thoải mái thở hắt ra vài hơi.
Tô Manh thấy hắn muốn đi lấy thực đơn gọi món liền mở.
miệng ngăn lại: “Anh Thẩm, tôi có một cuộc họp rất quan trọng lúc chín giờ. Có gì chúng ta nói ngắn gọn thôi” Thẩm ɖu͙ƈ An ném thực đơn trong tay xuống, tự cười nói: “Mấy loại bánh ngọt ở đây quá ít. Lần sau tôi sẽ dẫn cô đi tới nơi nhiều bánh ngọt ăn thử, bảo đảm cô sẽ thích” Tô Manh khách khí cười: “Anh Thẩm, tôi hy vọng chuyện của chúng ta có thể giải quyết trong vòng mười phút. À, không, là giải quyết trong tám phút. Chắc không có lần sau đâu” Nói tới thời gian, cô lại liếc mắt nhìn đồng hồ.
Lúc này cô phát hiện thời gian đã trôi qua hai phút rồi nên lập tức thay đổi số.
Nghe thấy câu này, nụ cười trêи mặt Thẩm ɖu͙ƈ An biến mất. Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào mắt Tô Manh. Cả người trong phút chốc khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng: “Cô có ý gì?” Tô Manh bị khí thế của Thẩm ɖu͙ƈ An ép tới nổi thiếu chút nữa không giữ được nụ cười trêи mặt: “Chính là ý ngoài mặt chữ. Tài liệu của công ty các người tôi đã xóa hết rồi. Tôi không cảm thấy anh sẽ có hứng thú làm bạn với người đã trộm tài liệu cơ mật của mấy anh đâu. Cho nên hôm nay chúng ta giải quyết mọi chuyện rồi sẽ không có lần sau nữa” Thẩm ɖu͙ƈ An khoanh hai tay cười khẩy một tiếng, chế nhạo người phụ nữ đang miễn cưỡng giữ bình tĩnh trước mặt: “Ai nói tài liệu xóa rồi thì chuyện này sẽ giải quyết xong vậy?” Tô Manh nghe thấy câu này, sợ tới nỗi lưng tứa mồ hôi, cổ họng và mắt hơi khô, móng tay bấu chặt cạnh bàn: “Vậy anh muốn thế nào?” Thẩm ɖu͙ƈ An thấy sắc mặt Tô Manh trắng bệch lại mềm lòng, ghé lại gân mặt cô, cười nói: “Lúc này biết sợ rồi sao. Lúc đầu cố ý tấn công tường lửa, lúc muốn gặp mặt †ôi, gan cô không phải rất lớn sao?” Tô Manh cảm thấy câu này của Thẩm ɖu͙ƈ An hơi kỳ lạ nhưng quả thật KU yêu cầu gặp mặt hắn. Cô đã thừa nhận KU là cô. Logic của câu này quả thật cũng không có sai chỗ nào.
Cô cắn cắn môi, chật vật mở miệng: “Nếu như công ty cảm thấy tôi cần bồi thường gì thì tôi đồng ý bồi thường!” Quá lắm thì cô gom góp hết tiền tiết kiệm mấy năm nay.
bồi thường cho công ty khoa học kỹ thuật Hướng Dương chứ không thể nào để liên lụy đến Tiểu Khải.
Thẩm ɖu͙ƈ An cảm thấy bộ dáng đáng thương này của cô dễ thương hơn nhiều cái dáng vẻ hung dữ trước kia nên dịu giọng cười nói: “Bồi thường thì không cần đâu.
Tôi còn thiếu chút tiên đó của cô sao. Chỉ là cô thích thì tôi có thể chiều, muốn theo đuổi tôi cũng có thể nhưng không thể tiếp tục dùng phương thức cực đoan như vậy hẹn tôi gặp mặt. Chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc” Hắn tưởng Tô Manh nghe thấy câu này nhất định sẽ vui sướиɠ tới phát điên. Còn không phát điên thì ít nhất cũng nên ngại ngùng đỏ mặt.
Nhưng hắn không thể ngờ Tô Manh ngồi phía đối diện lại kinh ngạc giống như giẫm phải cứt chó, hai mắt như muốn rớt ra ngoài: “Tôi thích anh? Không phải anh hiểu lầm gì rồi chứ!” Cô còn hận không thể không gặp mặt người này cả đời, sao có thể thích hắn được! Thẩm ɖu͙ƈ An để điện thoại lên bàn. Sắc mặt từ trời quang mây tạnh mau chóng biến thành sấm chớp đùng đùng: “Ý cô là gì?” Tô Manh nhìn Thẩm ɖu͙ƈ An có thể tức giận bất cứ lúc nào trước mặt, cân nhắc lời nói để giải thích: “Anh Thẩm, tôi nghĩ có phải anh đã hiểu lầm cái gì không? Tôi muốn gặp mặt anh là vì tôi muốn tiến hành đấu PK trực tiếp.
với anh. Tuyệt đối không có tư tình nam nữ gì cả” Thẩm ɖu͙ƈ An còn nuôi chút hy vọng, muốn mở miệng hỏi ngược lại vài câu nhưng Tô Manh căn bản không cho hắn cơ hội.
Tô Manh liếc nhìn đồng hồ, gấp gáp đứng dậy chạy ra ngoài quán cà phê: “Xin lỗi anh Thẩm. Tôi không kịp giờ rồi, giờ tôi phải đi đây” Trước khi đi, cô còn cố ý nhấn mạnh: “Nhưng anh đừng có hiểu lầm đó. Hiện tại tôi không thích ai cả. Tạm biệt!” Nhìn bóng lưng Tô Manh càng lúc càng nhỏ, Thẩm ɖu͙ƈ An nghĩ đến việc hiểu lầm một người phụ nữ xa lạ yêu thích mình lại còn bị vạch trần trước mặt đương sự, hắn liền thẹn quá hóa giận, hung hăng đá bàn một cái.
Hắn tức giận tới nổi ngay cả kính râm cũng không mang đi, nổi giận đùng đùng lái xe trở về công ty.
Hắn quyết định nói một đẳng làm một nẻo, quay về công †y bàn bạc với đoàn luật sư, xem xem người phụ nữ này phải bồi thường bao nhiêu mới có thể bù đắp được tổn thất của hắn!