“Một năm không gặp, Tiểu Khải của mẹ càng ngày càng đẹp trai rồi! Lại đây để mẹ nuôi hôn cái nữa nào!” Nói xong chu môi lại muốn hôn lần nữa.
Tiểu Khải bị dọa tới biến sắc mặt, trốn trong lòng Tô Manh, không dám ngẩng đầu lên.
Con trai mình thật sự mắc cỡ tồi, Tô Manh vội giơ tay ra chắn Viên Hân Lôi: “Được rồi, được rồi. Đừng chọc nó nữa. Cẩn thận nó không đến gần cậu nữa bây giờ” Tuổi Khải còn nhỏ nhưng tính tình rất cứng rắn.
Trước kia có lần bị Viên Hân Lôi hôn đến phiền, cả nửa năm không thèm để ý tới cô.
Viên Hân Lôi ngồi tại chỗ nhìn gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Khải đang tỏ ra sầu não, nhìn sao cũng thấy dễ thương hết biết, cười không khép được miệng. Tới khi đồ ăn đem ra mới bảt đầu nói chuyện nghiêm túc với Tô Manh: “Lần này quay vê không đi nữa sao?” Tô Manh múc cho Tiểu Khải một chén canh: “Chút nữa ăn chén canh này. Tạm thời không đi nữa, dù sao mẹ của mình còn ở đây” Viên Hân Lôi có chút do dự nói: “Triệu Trí Tuấn và Lưu Lệ Vân hai người này mấy năm trước mở một shop quần áo trêи taobao. Nghe nói làm ăn rất được. Mỗi năm bỏ túi mấy chục triệu tệ. Cậu bây giờ cũng ở trong ngành thời trang. Mình sợ cậu và đôi gian phu ɖâʍ phụ này đụng mặt sẽ chịu thiệt thòi” Tô Manh ngược lại không để ý: “Mình vừa đụng phải Lưu Lệ Vân rồi. Không có thiệt gì cả. Cậu yên tâm” “Cái gì? Hai người vừa rồi gặp nhau như thế nào, cậu không sao chứ?” Viên Hân Lôi rất lo lắng cho Tô Manh.
Ngày trước, sau khi Tô Manh bị Triệu Trí Tuấn và Lưu Lệ Vân phản bội phải rời nước phải chịu biết bao tuyệt vọng, Viên Hân Lôi luôn bên cạnh cô suốt nửa năm đều thấy rõ ràng.
Hơn nữa tính cách Tô Manh không phải là mạnh mẽ. Cô thật lòng lo lắng bạn mình sẽ chịu thiệt thòi.
Tô Manh nhìn thấy Viên Hân Lôi lo lắng như vậy có chút buồn cười lại có chút cảm khái: “Hân Lôi, mình thật sự không sao. Mình hiện tại không chỉ là Tô Manh mà còn là mẹ của Tiểu Khải. Mình phải bảo vệ tốt bản thân. Cậu đừng lo lãng cho mình” Đâu nói tình mẹ vĩ đại, Tô Manh trong quá khứ yếu đuối là bởi vì tất cả hy vọng của cô đều đặt lên người thằng đàn ông tôi là Triệu Trí Tuấn.
Bây giờ Tiểu Khải chỉ có một người mẹ, cô cần phải kiên cường lên. Như vậy mới có thể không để Tiểu Khải chịu bất cứ tổn thương nào.
Mà suy nghĩ của Tiểu Khải cũng giống như cô. Bé ưỡn thẳng ngực, gương mặt trẻ con thì bầu bĩnh mà lời nói ra thì lại rất người lớn: “Mẹ nuôi, Tiểu Khải sẽ bảo vệ mẹ, sẽ không để mẹ bị người khác bắt nạt. Mọi người xem này!” Trêи điện thoại của Tiểu Khải hiển thị một tài khoản nào đó ở thành phố Hải có lượng fan lên đến năm triệu người đăng một dòng trạng thái: “Quá lợi hại! Vân Vân tiên tử nổi tiếng bỏ ra một trăm hai mươi nghìn tệ mua một cái túi giả”, tiện thể đính kèm một đoạn video Lưu Lệ Vân ngang ngược tại cửa hàng.
Bên dưới có hai mươi nghìn lượt chia sẻ, mười nghìn bình luận.
“Đỉnh thật, hàng nhái một trăm hai mươi nghìn tệ, thôi quỳ! Hàng fake mắc nhất mọi thời đại rồi!” “Vân Vân tiên tử không phải nói mình giàu có xinh đẹp sao, sống ở trang trại lớn sao? Sao cũng mua đồ nhái?” Cũng có fan của Vân Vân tiên tử giúp ả tẩy trắng: “Chỉ có thể trách người làm hàng nhái quá giỏi rồi. Nói như thể mấy người chưa từng mua hàng nhái vậy!” Viên Hân Lôi nhìn thấy video Lưu Lệ Vân làm loạn, cười đến đau bụng: “Ha ha ha, một trăm hai mươi nghìn tệ mua một cái túi giả. Chuyện cười này đủ để mình cười hết một năm. Lưu Lệ Vân vì bán quần áo, còn bỏ tiền mua fan để sở hữu tài khoản vip, tạo hình tượng kiều nữ giàu sang. Xôn xao thế này chắc mất không ít fan. Cười chết mất thôi!” Chốc lát sau, cái tin trêи weibo đó biến mất không thấy đâu. Tài khoản weibo lúc đầu đăng status thông báo là bị hack.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đã có không ít người đã lưu video về, đem chuyện này phát tán ra ngoài.
Tô Manh mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Tiểu Khải đang chuyên tâm ăn canh ở bên cạnh: “Tô Ngạn Khải, con có phải là người hack weibo của người này đăng status không?”