Chương 187: Tư chất thấp
Cập nhật 3 năm trước
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Một lát sau, ba người Hàn Lập đi ra Lâm Truyền Các.
Tòa đại điện này tọa lạc trên một đỉnh núi, địa thế cực cao.
Gần đó cũng có một quảng trường khổng lồ, so với là quảng trường tiếp khách lúc nãy thì lớn hơn gấp mấy lần. Quảng trường này cũng dùng bạch ngọc lát, nhưng tản mát ra từng trận hào quang đẹp mắt, còn có mây trôi nhàn nhạt bên trên.
Phi hành ở phía trên, cả dãy núi trùng trùng điệp điệp đều ở dưới chân, cao cao tại thượng, tự nhiên có loại cảm giác có thể khống chế hết thảy mọi thứ.
Trên không trung của quảng trường, một tòa cung điện khổng lồ tràn đầy khí thế lăng không lơ lửng, mây mù lượn xung quanh, lúc ẩn lúc hiện, giống như một tòa Tiên thành trong mây.
Phía trên cung điện màu có tấm biển vàng, trên đó viết ba chữ vàng to lớn Chiêu Diêu Điện.
"Chiêu Diêu Điện là chỗ bổn tông khảo thí tư chất linh căn của đệ tử nhập môn, do một vị Phó Đạo chủ tọa trấn. Sau khi đi vào, các ngươi phải nói chuyện cẩn thận." Kỳ Lương vừa đi, vừa dặn dò.
Hàn Lập nghe vậy, khóe mắt hơi nhúc nhích một chút.
Theo hắn biết, Chúc Long Đạo khác biệt so với những tông môn tầm thường. Bên trong môn nội cũng không có Chưởng giáo, mà là do mười ba vị Đạo chủ cấp Kim Tiên Đạo thay phiên nhau chấp chưởng tông môn.
Phía dưới Đạo chủ chính là ba mươi sáu Phó Đạo Chủ, nghe nói từng nhân vật tuyệt đỉnh này đều có tu vi Chân tiên cảnh đỉnh phong.
Những Phó Đạo Chủ này cũng không phải là Chân tiên cảnh đỉnh phong bình thường, mỗi người đều nắm giữ lực lượng pháp tắc chân chính của Chân tiên, thần thông vô lượng, những Tán tiên bên ngoài hoàn toàn không thể so sánh cùng.
"Kỳ đạo hữu yên tâm." Hàn Lập gật đầu nói, Bạch Tố Viện cũng lập tức đáp ứng.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã bay lơ lửng đến trước cửa tòa điện to lớn, rồi hạ xuống chỗ trống phía trước.
Cửa điện trước tòa điện to lớn đóng chặt, hai gã đệ tử trẻ tuổi có đôi mắt đẹp, lông mày xanh đang đứng hai bên, một trái một phải.
Thấy Kỳ Lương tới, hai gã đệ tử trẻ tuổi kia vội vàng khom người hành lễ.
"Hùng Phó Đạo Chủ có ở bên trong không?" Kỳ Lương hỏi.
"Dạ, vẫn ở bên trong nhưng Phó Đạo Chủ đại nhân lại đang bế quan tu luyện, đã phân phó bọn đệ tử không được quấy rầy." Một gã đệ tử trẻ tuổi có chút khó khăn nói.
Kỳ Lương nhướng mày, nói: "Hùng Phó Đạo Chủ có nói khi nào xong không?"
"Dạ, chưa từng nói qua." Tên đệ tử kia đáp.
Thần tình Kỳ Lương hơi trầm xuống, trầm ngâm một chút, nói: "Nhờ hai ngươi thông báo một tiếng, nói ta có chuyện quan trọng cầu kiến."
Hai tên đệ tử lộ vẻ khó xử, liếc mắt nhìn nhau, rồi một tên trong đó cũng lấy ra một lệnh bài màu trắng, nói nhỏ một câu.
Một khắc sau, trên lệnh bài mới chợt lóe lên một chút bạch quang.
"Phó Đạo Chủ mời các vị vào." Tên đệ tử kia nhẹ nhàng thở ra, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, cửa lớn từ từ mở ra.
"Đi thôi." Kỳ Lương dẫn đầu đi vào đại điện.
Bên trong đại điện vô cùng rộng lớn, lớn chừng mấy trăm trượng, có từng vòng bảo vệ màu xanh lá. Bốn phía đại điện có mấy chục cột đá màu xanh đứng sừng sững, trên từng cột đá đều có một pho tượng quái thú: Thần Long, Thanh Phượng, Bạch Hổ, Kỳ Lân…
Miệng những con quái thú này đều hướng vào một bệ đá màu xanh thẫm giống như là một cái tế đàn bên trong đại điện.
Mặt bệ đá lớn vài chục trượng, có hình tròn, phía trên khắc đầy phù văn vô cùng phức tạp, còn có vô số điểm lấm tấm như hoa văn, thoạt nhìn cực kỳ huyền diệu.
Tận cùng bên trong đại điện là một đài cao màu trắng, lúc này có một nam tử béo ục ịch đang ngồi ở phía trên. Người này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, trên môi có hai chòm râu dài tinh tế. Gã không mặc áo bào trắng Chúc Long Đạo, mà là áo bào hoa lệ màu vàng, trên đầu đội mũ vàng, thoạt nhìn toàn bộ dáng vẻ giống như một phú thương dưới hạ giới.
Lúc này, nam tử béo ục ịch dường như bởi vì việc tu luyện bị cắt đứt, sắc mặt có chút âm trầm.
"Bái kiến Hùng Phó Đạo chủ." Kỳ Lương thi lễ một cái.
Hàn Lập nhìn thoáng qua nam tử béo ục ịch phía trên đài cao, đồng tử hơi co lại.
Người nọ vẻ ngoài bình thường, dáng người cũng thấp bé, nhưng mà ngồi ở trên đài cao giống như một tòa núi màu vàng khổng lồ vững chắc giữa không trung, tản mát ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại, lại lăng lệ ác liệt, hơn xa Phương Bàn cùng con bạch tuộc biển lúc trước.
Trong lòng của hắn thầm hô lợi hại, cùng Bạch Tố Viện bên cạnh cũng theo Kỳ Lương cùng thi lễ một cái.
"Kỳ trưởng lão, cuối cùng là ngươi có sự tình khẩn yếu gì, không nên chọn đúng thời điểm bổn tọa bế quan tìm hiểu để đến chứ?" Nam tử béo ục ịch cũng không nhìn Hàn Lập và Bạch Tố Viện, mà nói thẳng vào mặt Kỳ Lương.
"Quấy rầy Hùng Phó Đạo Chủ tu luyện, thật ra là có nguyên nhân. Vị Lệ đạo hữu này nắm giữ Chúc Long Lệnh của môn phái ta, muốn bái vào sơn môn, nên ta đành phải mạo muội quấy rầy Phó Đạo Chủ thanh tu." Kỳ Lương áy náy, cung kính giải thích rõ.
"A, lấy ra Chúc Long lệnh cho ta nhìn một chút." Nghe nói chuyện đó, sắc mặt nam tử béo ục ịch hơi hòa hoãn vài phần, mở miệng nói.
Hàn Lập sớm đã xoay tay lấy ra lệnh bài, nam tử béo ục ịch vẫy tay một cái, lệnh bài lập tức rời tay hắn bay đi, đã rơi vào trên tay gã.
"Ừm, đúng là Chúc Long lệnh, không phải là giả." Nam tử béo ục ịch nhẹ gật đầu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sang phía Hàn Lập, trong mắt hình như có lóe lên hào quang, liền biến mất, muốn dò xét minh bạch người tới đây cuối cùng là như thế nào.
Ngay tại thời điểm ánh mắt nam tử béo ục ịch phóng tới, Hàn Lập chỉ cảm thấy rùng mình, mặt ngoài làn da trên cơ thể từ dưới lên trên giống như bị đao thương xẹt qua, hơi đau nhức.
Hàn Lập thấy vậy, chỉ nhíu mày, cũng không nói gì.
"Nếu nắm giữ Chúc Long lệnh, vậy thì lên ngay Chu Thiên tiên đài, kiểm tra một chút tư chất linh căn đi." Nam tử béo ục ịch thu hồi ánh mắt, phong thái bình thản, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Ô...ô...n...g!
Mấy chục cột đá bên trong đại điện đồng thời hơi chấn động, tỏa ra ánh sáng màu xanh chói mắt, trên thân thể linh thú điêu khắc phía trên lưu động hào quang, giống như là sống lại.
Những con linh thú này đột nhiên phun ra một luồng hào quang màu xanh, chui vào bệ đá hình tròn trong đại điện.
Trên bệ đá, phù văn đều phát sáng, nở rộ hào quang sáng lạn, hình thành một quang cầu hình tròn hơi mờ, phía trên có vô số ngôi sao giống như ánh sáng chớp động, thoạt nhìn cực kỳ huyền diệu.
"Lệ đạo hữu, mời." Kỳ Lương nhìn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập nhẹ gật đầu, cất bước lên bệ đá.
Một luồng nhiệt lưu mạnh mẽ đột nhiên từ trên bệ đá dâng lên, chui vào trong cơ thể của hắn.
Ở trong quang cầu lập tức hiện ra vô số điểm sáng đủ mọi màu sắc, nhanh chóng xoay tròn, thoạt nhìn cực kỳ hỗn loạn.
Sắc mặt Hàn Lập biến hóa một chút, chỉ cảm thấy luồng nhiệt lưu này lưu chuyển tới đâu thì mọi thứ trong cơ thể hắn như bị lộ ra dưới ánh mặt trời tới đó.
Một luồng nhiệt lưu chợt chảy gần tới đầu hắn, rồi dũng mãnh chui vào bên trong.
Hàn Lập cả kinh, lực lượng thần thức khổng lồ trong đầu lập tức thu nhỏ lại hơn phân nửa, biến thành còn một chút, chỉ lưu lại một hai phần mười lực lượng thần thức.
Nhiệt lưu trong đầu hắn chảy một vòng, rồi rất nhanh chui ra ngoài, tiếp tục lưu chuyển ở trong cơ thể hắn, lại rất nhanh dạo qua một vòng lần nữa, cuối cùng chảy trở về bệ đá.
Trên bệ đá, quang cầu tiêu tán, bất quá vô số phù văn cũng không biến mất theo, mà ngưng tụ một chỗ, hóa thành một bóng người mơ hồ, toả ra đủ mọi loại màu sắc ánh sáng như màu xanh, màu đen, màu đỏ, màu tím… nhưng nhập vào cũng không sáng ngời, mà ngược lại thoạt nhìn rất hỗn loạn.
Kỳ Lương nhìn về phía bóng người mơ hồ kia, nhíu mày.
"Tư chất thấp, trước kia tu luyện công pháp pha tạp, hỗn loạn, không tinh khiết; ngược lại khí huyết trong cơ thể nồng đậm, dường như thu nạp qua một chút huyết mạch của yêu tộc, nhưng lộn xộn không chịu nổi, không thành hệ thống... Tiên khiếu thì một cái cũng không thể đả thông, có thể tu luyện tới Chân Tiên cảnh sơ kỳ đã là cao nhất rồi." Trên mặt nam tử béo ục ịch lộ vẻ khinh thường, không hề che giấu, nói.
Lời vừa nói ra, Kỳ Lương tựa hồ có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn Hàn Lập lâu hơn. Về phần Bạch Tố Viện, trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hàn Lập đưa tay sờ sờ mũi, không chút nào vì nam tử béo ục ịch nói như vậy mà tổn thương, nhẹ gật đầu về phía gã, thần sắc bình tĩnh, xoay người đi xuống bệ đá.
Ánh sáng trên bệ đá đều tiêu tán, khôi phục yên ổn lúc trước.
Thân hình nam tử béo ục ịch khẽ động, đang muốn quay người rời đi.
"Hùng Phó Đạo Chủ, xin chờ một chút. Bạch Tố Viện này chính là hậu bối của trưởng lão Bạch Phụng Nghĩa, lần này đến đây cũng là muốn bái nhập tông môn, phiền ngài kiểm tra tư chất linh căn của nàng ta một chút." Kỳ Lương mở miệng nói ra.
Trên mặt nam tử béo ục ịch lộ ra một tia không kiên nhẫn, khi nghe được ba chữ Bạch Phụng Nghĩa, thì sắc mặt mới nhúc nhích.
"Mau mau!" Gã liếc mắt nhìn Bạch Tố Viện, lần nữa phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Ô...ô...n...g!
Những cột đá kia trong đại điện lại một lần nữa nở rộ ánh sáng màu xanh chói mắt, xung quanh bệ đá một lần nữa ngưng tụ ra quang cầu rất lớn kia.
Bạch Tố Viện hít nhẹ một hơi, bước lên bệ đá.
Bên trong quang cầu hiện ra vô số phù văn, nhưng khác biệt so với Hàn Lập khi đó là những phù văn này đều có màu trắng bạc óng ánh, sáng long lanh.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ đại điện đột nhiên chấn động, những pho tượng dị thú trên cột đá trong điện phát ra từng trận gào thét to lớn, một cỗ chấn động dị thường mãnh liệt quanh quẩn ở trong đại điện.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Kỳ Lương biến sắc, Hàn Lập ở một bên cũng kinh hãi lắp bắp.
Ánh mắt của hai người lập tức nhìn về phía Bạch Tố Viện trên bệ đá.
Trên đài cao, nam tử béo ục ịch kia bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt hiện ra vẻ kích động.
Trên bệ đá, quang cầu rất nhanh biến mất, vô số phù văn tỏa ánh sáng trắng hội tụ đến một chỗ, ngưng tụ thành một bóng người màu bạc.
Bóng người kia hiện ra một màu trắng bạc thuần túy, vô cùng sáng ngời, thoáng như trăng sáng trong bầu trời đêm.
Đặc biệt kỳ lạ hơn chính là chỗ ngực của bóng người, thình lình hiện ra bảy điểm sáng như ẩn như hiện, lấp loé không ngừng.
"Điều này... Đây là Nguyệt Hoa tiên thể trong truyền thuyết, hơn nữa bẩm sinh đã có bảy tiên khiếu thức tỉnh!" Thân ảnh nam tử béo ục ịch hoa lên, rồi đột nhiên xuất hiện trên bệ đá, mặt lộ ra vẻ kích động.
Gã lập tức nghĩ tới điều gì, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Các tia sáng trên bệ đá đều bị làm cho biến mất, bóng người màu bạc kia cũng tiêu tán theo, rồi hiện ra thân ảnh Bạch Tố Viện.
"Ngươi gọi là Bạch Tố Viện? Là hậu nhân trưởng lão Bạch Phụng Nghĩa. Tư chất quả nhiên không tệ, không tệ." Thái độ nam tử béo ục ịch hòa ái dị thường, nhẹ nhàng nói.
"Đúng, Tố Viện bái kiến Hùng Phó Đạo chủ." Bạch Tố Viện vừa rồi bị một cỗ lực lượng khổng lồ bao bọc, ngăn cách cảm giác, không hề biết gì về tình huống xung quanh, nên lúc này nàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng tâm tư nàng nhạy bén, cũng không làm điều gì thất thố.
"Ta xem căn cốt, tuổi tác của ngươi cũng không lớn, đến nay đã tu luyện được bao nhiêu năm?" Nam tử béo ục ịch thấy vậy, vẻ hài lòng trong mắt càng đậm, lại hỏi.
"Bẩm Hùng Phó Đạo chủ, Tố Viện khai linh tu hành lúc ba tuổi, đến nay đã hơn năm mươi năm." Bạch Tố Viện chần chừ một chút, mở miệng nói ra.
Nghe chuyện đó, trong mắt Hàn Lập cùng Kỳ Lương dưới đài đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Nam tử béo ục ịch lại nhẹ gật đầu, dường như sớm đã đoán được.
Người mang Nguyệt Hoa tiên thể, bẩm sinh lại có bảy tiên khiếu thức tỉnh, năm mươi năm tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ, tất nhiên là không coi vào đâu.
Chỉ cần có công pháp thích hợp, lại bồi dưỡng thoả đáng, gã thậm chí nắm chắc trong ngàn năm, có thể làm cho Bạch Tố Viện đột phá tới Đại Thừa kỳ, độ kiếp thăng Tiên.
Tư chất tuyệt đỉnh như vậy, ngày sau chính là có không ít khả năng tiến giai Kim Tiên.
…