Bất quá hôm nay tại tu tiên giới Việt quốc, linh nhãn chi vật này sớm đã rơi vào tay thất đại phái.
Như Hoàng Phong Côc cũng có được hai khối linh nhãn chi thạch, ba khối linh nhãn chi thụ, và bảy linh nhãn chi tuyền, ngoài ra còn hơn mười linh nhãn chi vật đều bị mấy vị tu sĩ Kết đan kỳ phân chia sạch sẽ không chút khách khí, ngay cả Chung đại chưởng môn cũng vô duyên chẳng có được một món.
Đương nhiên là vị lão tổ sư gia Nguyên Anh kỳ kia phải chiếm được nhiều nhất.
Hàn Lập giờ đây vạn lần không nghĩ tới, mình chỉ dẫn theo một con Song Đồng Thử tầm thường trong vòng một ngày đã dễ dàng kiếm được một linh nhãn chi vật ở phụ cận.
Mặc dù Linh nhãn chi vật chỉ là nhất cấp linh tuyền, mà tuyền nhãn này thật sự là nhỏ đến đáng thương, công hiệu phỏng chừng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng ít ra có được linh nhãn chi vật, tối thiểu so với tu luyện bình thường nhanh hơn nửa thành cũng đã là chuyện tốt rồi.
Nhưng mà Hàn Lập ngoài vài ý vui mừng ra cũng vẫn cảm thấy có chút buồn bực.
Không cần nói đến Linh nhãn chi vật chỉ sản sinh ở nơi có nhiều linh khí! Những ở đỉnh núi phụ cận cũng chẳng thể nào hình thành nhiều linh khí nồng đậm như vậy. Vậy sao có thể hình thành? Hơn nữa lại có thể hình thành linh tuyền hình dáng mê người thế này, làm cho Hàn Lập vừa mừng vừa sợ, cùng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng nếu từ trên trời rớt xuống một miếng thịt to, thì Hàn Lập tự nhiên sẽ không buông tha.
Bởi vì Linh nhãn chi tuyền mặc dù có thể di chuyển. Bất quá chỉ có tu sĩ Kết đan kỳ mới có thủ đoạn này. Bản lãnh của Hàn Lập cũng không lớn như vậy. Cho nên đương nhiên hắn quyết định đến đây kiến tạo động phủ, tức là biến Linh tuyền nham động này thành mật thất luyện công của mình, bí mật che dấu thật cẩn thận.
Hàn Lập lúc này lợi dụng thông đạo kia, tiến hành mở rộng.
Một tay huy động ngân kiếm, một tay điều khiển kim nhận, Hàn Lập hành đại nghiệp mở rộng động phủ. Con Song Đồng Thử tiến vào bên trong Linh tuyền cũng chưa chịu đi ra, thậm chí còn ngủ hẳn bên trong đó.
Hàn Lập ỷ vào ngân kiếm sắc bén cùng với số lượng của kim nhận, qua nửa ngày lao lực, cũng hình thành sơ bộ một cái động phủ nho nhỏ. Chia động phủ ra làm mười ba căn lớn nhỏ, cùng với một đại sảnh rộng lớn trên mặt đất.
Mặc dù động phủ vẫn còn rất thô sơ chưa được gia công tinh tế, nhưng tối thiểu cũng có thể an thân rồi! Hàn Lập đã có thể thở dài một hơi mà dừng tay.
Lúc này hắn đột nhiên nhớ ra Song Đồng Thử, vội vàng nhân cơ hội này trở lại linh tuyền, sau khi thấy con thú này đang ngủ say liền ôm đi, sau đó bay ra ngoài mấy trăm dặm mới thả đi, để nó tự động trở về Kỳ Lân các.
Hàn Lập sau khi kiến tạo động phủ, tạm thời chưa làm lối ra vào. Cho nên sau khi trở lại, lập tức sử dụng năm lá cờ nhỏ cùng mười viên linh thạch cấp thấp, dựa theo phương pháp trên ngọc giải bày ra một tiểu mê tung trận, dùng trận pháp che dấu toàn bộ lối ra vào. Cứ như vậy, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy vách núi, căn bản không thể nào nhận ra được cái hang động này.
Làm xong phòng hộ cơ bản nhất, Hàn Lập mới dùng ngân kiếm làm thành một cái giường đá giản dị, nằm luôn lên đó làm một giấc thật say. Hắn thật sự có chút mệt mỏi!
Mấy ngày sau Hàn Lập vẫn làm việc không ngừng.
Hắn trước tiên đi quanh khu vực phụ cận tìm một chỗ bí mật sau đó gieo xuống một ít mầm linh dược.
Nơi này hắn cũng gieo một ít mần dược liệu mang từ thế tục đến, cũng có cả mầm của kỳ hoa dị thảo từ Bách dược viên sưu tập được. Chỗ này chính thức biến thành dược viên của Hàn Lập, sau này các linh dược cũng từ đây mà ra.
Thời gian còn lại, Hàn Lập từ trên núi tìm được một ít đá cứng rắn làm thành các dụng cụ bằng đá chia ra mỗi phòng một bộ. Cuối cùng mới tỉ mỉ chỉnh sửa lại các vách tường xung quanh, đem Nguyệt quang thạch gắn lên trên, làm cho bên trong động phủ luôn luôn có ánh sáng.
Kể từ đó động phủ của Hàn Lập cũng bước đầu hình thành.
Nhưng mà có một điều rất hiển nhiên là năng lực phòng hộ của động phủ này căn bản không chịu nổi một kích, thật sự không làm cho Hàn Lập yên tâm tu luyện. Theo như ý muốn của hắn, tối thiểu cũng phải có được cấm pháp tương tự như của Bách dược viên mới được, nếu không trong lúc tu luyện vạn nhất có ngoại địch xâm lấn, chẳng phải là cái đầui giữ không nổi sao.
Hàn Lập đối với trận pháp đúng là người ngoài cuộc, ngay cả trận pháp cơ bản nhất cũng chẳng ra sao, đừng nói đến các loại cấm pháp cao cấp.
Dĩ nhiên hắn cũng không định học tập cái này! Phải biết đạo trận pháp rộng lớn như biển, nếu như phâm tâm ra mà học căn bản trong hai mươi năm mới có chút thành tựu! Bản thân tu luyện tuyệt đối sẽ chậm trễ đi nhiều, đây chính là tổn thất mà Hàn Lập không chấp nhận được.
Thế gian này có lẽ cũng có vài thiên tài vừa tu luyện trận pháp mà không làm chẫm trễ việc tu luyện của bản thân, thậm chí có thể lấy trận pháp nhập đạo, mang lại lợi ích cho bản thân.
Điều này không phải không có khả năng xuất hiện! Nhưng ít ra đối với Hàn Lập tuyệt đối là không thể.
Nếu hắn chỉ cần thoáng phân tâm ở phương diện khác, khẳng định chẳng còn tí hy vọng nào tiến vào cảnh giới Kết đan kỳ.
Nhưng vẫn còn chút may mắn chính là thế gian này còn có trận kỳ, trận bàn, dựa vào pháp khí mà bố trí ra trận pháp.
Mặc dù phương thức này không thể bố trí ra được loại cấm pháp đại trận, nhưng Hàn Lập bây giờ cũng chỉ cần đến loại trận pháp phòng thủ tầm thường tiêu chuẩn này cho động phủ, là có thể yên tâm quá nửa rồi. Hơn nữa có thể bố trí nhiều trận pháp lấy số lượng bù chất lượng cũng tạm ổn.
Thật sự ngẫu nhiên chính là Thiên Tinh Tông của Nguyên Vũ Quốc dương danh chính nhờ vào mấy cái trận pháp này ở tu tiên giới. Các loại pháp khí bố trí ra trận kỳ, trận bàn cũng luyện chế ra không ít, chỉ cần dùng linh thạch là có thể mua được.
Hàn Lập trong lòng đã có chủ ý sẵn, khẳng định nơi nào đó trong Thiên Tinh Tông có thể đáp ứng được nhu cầu của mình về các loại pháp khí cấm chế.
Cho nên mấy ngày kế tiếp, Hàn Lập dùng lục dịch để thôi thúc mấy nhánh dược thảo kia. Kế hoạch của hắn chính là mang một gốc linh dược ngàn năm đến Thiên Tinh Tông hoán đổi lấy vài thứ. Lần này cũng chỉ mang theo một gốc linh dược ngàn năm theo. Nếu mang theo nhiều thì không khỏi làm người khác hoài nghi, tự tạo thành phiền phức không cần thiết.
Sau hai tháng ngắn ngủi, Hàn Lập cũng tạo ra được một gốc linh dược ngàn năm.
Sau đó, hắn mang theo dược thảo cùng các thứ có thể trao đổi được, hướng phương bắc mà bay đi. Ví dụ các tài liệu như xác của Ngô Công cùng Mặc Giao, nếu giá tiền thích hợp, Hàn Lập cũng không ngại đem trao đổi, dù sao hắn cũng sẽ không phân tâm học luyện khí.
Hàn Lập ngự khí phi hành mang theo áo choàng cũng vì đề phòng vạn nhất!
Hơn một trăm dặm đường đối với pháp lực của Hàn Lập bây giờ chỉ cần nửa ngày là tới.
Tiến vào Nguyên Vũ quốc, từ không trung Hàn Lập nhìn ngó nghiêng xung quanh. Thứ nhất là vì tìm phường thị của Thiên Tinh Tông, ngoài ra là vì tò mò đối với Nguyên Vũ Quốc. Bất quá cảnh vật ở đây so với VIệt quốc cũng chẳng có gì khác nhau mấy!
Nguyên Vũ Quốc và Việt quốc đều giống nhau, cũng chỉ là quốc gia có diện tích trung bình.
Hai nước này mặc dù không thể so với một phần ba Thiên La Quốc và Phong Đô quốc, nhưng so với Khương Quốc và Sát Vân Quốc thì lớn hơn nhiều.
Loại quốc gia có diện tích lớn thì chỉ có hai nước, nhưng quốc gia cỡ vừa thì có hơn mười, về phần nước nhỏ thì còn nhiều hơn nữa, các nước xung quanh có đến vài chục quốc gia nhỏ hơn. Nghe người ta nói ở tại địa phương xa xôi còn có cả loại quốc gia siêu cấp tồn tại, to đến mức người ta khó tin!
Mà hai phái chánh tà của tu chân giới tại Nguyên Vũ Quốc thực lực tương đồng, hai bên duy trì trạng thái cân bằng với nhau. Còn Thiên Tinh Tông có thể gọi là một trong hạch tâm của chính phái, thực lực không dưới Hoàng Phong Cốc.
Hàn Lập đang suy tư về các việc có liên quan đến Thiên Tinh Tông, pháp khí hình lá ở dưới chân đột nhiên trầm xuống, chậm rãi hạ xuống đất, tựa hồ mất đi khả năng phi hành.
Nhìn thấy tình hình kỳ lạ này, Hàn Lập không giật mình, ngược lại lộ ra sắc mặt vui mừng. Xem rã đã đến phụ cận Thiên Tinh Tông phường thị, nếu không cũng sẽ không xuất hiện loại cấm pháp không cho phi hành này.
Quả nhiên vừa hạ xuống đất, Hàn Lập nhìn thấy cách bảy tám dặm, một cái phường thị so với phường thị của Hoàng Phong Cốc to hơn ba phần xuất hiện trước mắt.
Phường thị của Thiên Tinh Tông phi thường kỳ lạ, so với Hoàng Phong Cốc hoàn toàn bất đồng! Giữa trung tâm có một tòa nhà cao hai ba mươi trượng, các tòa nhà ở bốn phía chỉ cao bằng một phần mười tòa nhà kia, cả phường thị này bố trí thành hình vòng tròn.
Bởi vì tòa nhà ở giữa thật sự quá to lớn, cho nên Hàn Lập đứng cách mười hai dặm cũng nhìn thấy rõ ràng ba chữ "Tinh Trần Các" màu bạc. Xem ra không cần hỏi cũng biết đó là cửaa hàng của chính Thiên Tinh Tông.
Mười hai dặm lộ trình chỉ thoáng chốc là Hàn Lập đến nơi.
Dựa theo thói quen, Hàn Lập cũng không lỗ mãng hành động, mà từ từ đi vào trong phường thị, cũng để tìm hiểu kỹ nơi đây.
Không nói tới, chỉ mấy gian hàng nơi đây cũng đủ để Hàn Lập mở rộng tầm mắt, cũng muốn thử vào.
Một gian hàng luyện khí, tùy thời có thể tiếp nhận tài liệu của tu tiên giả, sau đó án chiếu theo yêu cầu của chủ nhân luyện chế các loại pháp khí. Hơn nữa chiêu bài khẩu khí cũng không nhỏ, tự xưng có thể luyện chế từ pháp khí cấp thấp đến loại đỉnh cấp pháp khí. Nếu luyện chế thất bại thì án theo giá trị tài liệu mà trả lại bằng linh thạch. Đương nhiên nếu có người không có tài liệu cũng có thể trực tiếp mua lấy một kiện pháp khí bằng linh thạch.
Lại có một gian hàng chế phù, khẩu khí so với gian hàng luyện khí kia không khác lắm, cũng là tiếp nhận luyện chế linh phù.
Lại còn một chỗ hơi kỳ lạ, chính là một gian Linh thú viện, chuyên môn thuần dưỡng các loại yêu thú, thậm chí có cả thượng cấp yêu thú bên trong.Nếu mua về làm hộ viện linh thú cũng không phải là chủ ý tệ gì.