"Ta dùng khí cụ của Điên Đảo Ngũ Hành Trận Cấm Pháp để đổi lấy linh thảo này!"
Không biết là ai nóng lòng, bất ngờ lên tiếng, khiến cho trong chốt lát những người khác đang ồn ào nháo nhào cũng yên lặng đi.
Duyên cớ ở đây không phải là do thanh âm của người này mà là bởi vì "Điên Đảo Ngũ Hành Trận" từ miệng người này nói ra quả thật quá nổi tiếng, đến mức có vẻ như không ai không biết! Trên một phương diện nào đó mà nói, so với thiên niên linh thảo này thì tuyệt đối càng được các tu tiên gia tộc và tu tiên môn phái xem trọng hơn.
Cái cấm pháp thần kỳ có tên gọi là "Tiểu Cấm Đoạn Chi Trận" này, ngoài chỗ diện tích bao phủ hơi nhỏ một chút và không có công hiệu chủ động giết địch ra thì các công hiệu ảo hóa, yểm hộ sơn môn để mê hoặc vây khốn dịch nhân có lẽ một điểm cũng không hề thua kém những hộ phái đại trận của mấy đại môn phái.
Nếu như gia tộc hay môn phái của mình có được kỳ trận bảo vệ như vậy, đó không phải là rất bảo đảm sao?
Bất quá, theo lý lẽ mà nói, cấm pháp lợi hại như vậy cần có một trận pháp đại sư tinh thông trận này ở một nơi nào đó lao tâm khổ tứ khoảng một năm và tốn nhiều nhân lực vật lực thì mới bố trí xong. Cũng chưa nhắc đến việc phải biến hóa những pháp khí của kỳ trận này!
Nếu như là sự thật, lần đấu giá này thật đúng là nhiều việc kỳ lạ, khiến cho người ta đại khai nhãn giới!
Hàn Lập nghe được những lời này, mắt lóe thần quang, tinh thần chấn động cực lớn, ngoảnh đầu nhìn về phía người vừa thốt lời.
Một thanh niên Luyện khí kỳ đeo mặt nạ đầu hổ, thân hình vừa lùn vừa thô, rất không có gì nổi bật. Thật là không giống như người có thể có được những kỳ vật như vậy! Bất quá, nhìn ánh mắt lo lắng của người này xem ra tựa hồ cũng có dáng vẻ lắm.
"Các hạ có pháp khí bố trận của Điên Đảo Ngũ Hành Trận?" Nam tử cao gầy sau khi thoáng kinh ngạc, bình tĩnh lại, dùng ánh mắt đầy hoài nghi đánh giá người thanh niên một lúc. Tuy hắn không quá tin tưởng đây là sự thật, nhưng đối phương nếu như thật sự có bộ cấm pháp khí cụ này thì thiên niên dược thảo dĩ nhiên phải thuộc về người này.
Những tu sĩ khác nghe xong toàn bộ đều lắng nghe đợi câu trả lời của thanh niên.
"Có thì cũng có, bất quá hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn thành công, chỉ có thể phát huy được một phần mười uy lực của trận pháp! Bất quá, nếu như đồng ý cho tại hạ dược thảo này, tại hạ có thể cam kết nội trong vài năm chắc chắn sẽ tăng cường uy lực của bộ khí cụ bố trận lên gấp mấy lần, tối thiểu có thể đạt đến một nửa uy lực phải có" Thanh niên thấy nhiều người nhìn mình, trong lòng không thể không hoảng! Nhưng bởi vì cây thiên niên thảo dược này thật sự quan hệ trọng đại, hắn cuối cùng vẫn lắp bắp nói ra.
"Thì ra không phải là thật, vẫn còn là tàn phẩm đang thực nghiệm!" Không ít tu sĩ nghe xong cực kỳ thất vọng. Bọn họ vốn định là nếu như đối phương có được bộ pháp khí này, thì có tốn thêm nhiều linh thạch hơn cũng muốn đặt làm một bộ đem về, nhưng giờ lại là tàn phẩm, tự nhiên không còn hứng thú nữa!
Trận pháp sư của tu tiên giới thậm chí so với Luyện đan sư và Luyện khí sư còn hiếm hoi hơn nhiều! Bởi vì ngày nào quyết định muốn nghiên cứu sâu hơn, kỳ thật cũng tương đương với việc bỏ đi khả năng tu thành đại đạo. Xét cho cùng, tinh lực của con người có hạn, không thể trong một thời gian có hạn đồng thời kiêm cố vừa tu luyện vừa nghiên cứu trận pháp cao thâm.
Vì lý do này, cũng có người có chủ ý là đợi sau khi giao dịch hội kết thúc sẽ tìm Trận pháp sư phía sau thanh niên này.
Nói cho cùng Trận pháp sư có thể nghiên cứu kỳ trận pháp khí hóa này khẳng định cũng có thể bố trí pháp trận này ngay tại chỗ! Đối với người trong một vài gia tộc và môn phái nhỏ mà nói, chỉ cần có thể dùng kỳ trận này bảo vệ chỗ yếu hại của gia tộc mình, việc có thể pháp khí hóa hay có thể đem theo tùy thân hay không thì đều là chuyện không cần phải nói đến.
"Các hạ có lẽ nào nói đùa! Chúng ta ở đây là chỗ bán đấu giá, làm gì có chuyện đợi một vài năm sau mới thấy được hiệu quả! Lần này, ta thấy ngươi còn trẻ tuổi nên vì lần này bỏ qua! Lần sau nếu vẫn ra giá bừa, nói ba hoa, thì đừng trách người của bổn tiệm không khách khí đó!" Nam tử cao gầy vừa nghe quả nhiên chỉ là hư ngôn, lập tức mặt hầm hầm, dùng lời lẽ cứng rắn nói.
Thanh niên vừa thấp vừa thô này thấy vậy, há mở cái miệng ở dưới mặt nạ, dáng vẻ tựa như vẫn muốn nói gì nhưng nam tử chủ trì đấu giá quay đầu không thèm để ý đến hắn, làm cho thanh niên này thở dài một hơi, chỉ còn bất lực ngồi trở lại vị trí.
Hàn Lập nhìn thấy màn kịch trước mắt, bỗng lại nhíu mắt, sau khi cẩn thận nhìn thanh niên này một hồi, đem ngoại hình và cách ăn mặt nhớ kỹ trong lòng.
Mà vào lúc này, thiên niên dược thảo đã rơi vào tay một vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ra giá hai ngàn linh thạch, cộng với một viên Huyễn Nguyệt Thạch.
Với cách này, buổi đấu giá ở mật điếm kết thúc tại đây. Thời gian sau đó chính là thời khắc các tu sĩ tự do giao dịch, nếu như cảm thấy không có gì có thể giao dịch hoán đổi, đương nhiên sẽ đi ra từ thạch môn mới vừa mở mà rời khỏi nơi này.
Cái người cao to khôi vũ đã dùng thiết tinh để đổi lấy Khôi lỗi thú không lập tức vội vàng đi khỏi, vẫn ngồi nán lại trên ghế, giống như cũng muốn tham gia giao dịch tự do vậy. Ngược lại, quái nhân quấn khăn trùm đầu thì vừa thấy thạch môn mở đã lập tức vội vàng đi, khiến cho vài người bàng quan hữu tâm nghi hoặc không thể giải thích được.
Hàn Lập không phí công nghĩ ngợi những chuyện này, chuyện của thân hắn hắn còn lo không xong! Hắn vốn dĩ định là vừa đến giờ thì sẽ lập tức kiếm thanh nhiên vừa thấp vừa thô đó, xem đối phương có thể bố trận cho hắn hay không.
Tuy cấm pháp khí cụ của "Điên Đảo Ngũ Hành Trận" như vẫn thường gọi chỉ có một phần mười công hiệu của nguyên pháp trận, nhưng đối với Hàn Lập mà nói đây cũng đủ dùng rồi!
Dầu gì từ lâu hắn cũng nghe đến đại danh của kỳ trận này, tin tưởng rằng một điểm uy lực này đối với động phủ hết sức đơn giản của mình cũng là quá xa xỉ rồi, dư sức để bảo vệ vài thước đất.
Nhưng Hàn Lập không thể ngờ là mình vừa mới nhận ra phương hướng của thanh niên, lúc muốn đi lại gần thì đối phương đã lập tức bị bốn năm người khác vây quanh ở giữa, dáng vẻ như muốn cùng hắn thương lượng gì đó.
Việc ngoài ý muốn này xuất hiện khiến cho Hàn Lập hơi buồn bực! Đồng thời cũng hơi lo lắng, mấy người này có khi nào cũng giống như mình, cũng muốn mua bố trận pháp khí không?
Bất quá, mối quan ngại này của Hàn Lập lại không xảy ra!
Mấy người kia và thanh niên chuyện trò vài câu, đột nhiên ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lắc đầu vài cái, rồi lần lượt rời khỏi. Chỉ còn lại một mình thanh niên vừa lùn vừa thô, gục đầu chán nản đứng y chỗ cũ.
Hàn Lập trong lòng đại hỷ, bước vài bước đi tới, sau đó hắng giọng một cái, muốn mở miệng nói. Nhưng mà chưa đợi hắn mở miệng, thanh niên vừa thấp vừa thô sau khi hờ hững nhìn hắn một cái liền ủ rũ nói:
"Nếu như không có thiên niên linh dược, thì không cần làm phiền ta! Trận pháp lưng sư sau lưng ta chính là cần linh dược cứu mạng! Hiện giờ không có khả năng thiết kế đại trận cho các người!"
Hàn Lập nghe những lời này, cực kỳ kinh ngạc, nhưng tức thời cười nhẹ một tiếng.
"Nếu như ta có thiên niên linh dược, nhưng lại không phải là tìm Trận pháp sư bố trận thì sao?" Hắn cười hì hì đùa giỡn với thanh niên này.
Thanh niên này dáng vẻ chỉ là Luyện Khí Kỳ cấp mười trở lại, Hàn Lập không cần phải e sợ đối phương, vì vậy mới tùy ý nói như vậy.
"Tiền bối có linh dược?" Thanh niên này lập tức tinh thần chấn động, đồng thời trên mặt lộ vẻ vui mừng ngước nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập không trả lời hắn ngay lập tức mà nhìn chung quanh một lúc.
Có vẻ như không có ai chú ý chỗ này, những tu sĩ khác đều đang nhìn về phía trước đang bày bán trao đổi các loại pháp khí!
"Đến đằng kia nói chuyện được không? Ở đây đông người quá!" Hàn Lập chỉ vào một góc không bắt mắt ở đại đình, nhẹ giọng nói.
"Được, đương nhiên có thể?"
Thanh niên vừa thấp vừa thô không hề do dư lập tức mở miệng đáp ứng, sau đó đi cùng Hàn Lập đến gần góc khuất kia, mới ngừng lại. Lúc này tu sĩ ở gần bọn họ nhất cũng cách xa năm sáu trượng, nhưng sau khi Hàn Lập đã thuận tay bố trí một cái "Cách âm trạo" thì cũng không còn sợ người khác nghe lén.
Nói ra thì Hàn Lập từ sau khi thành công Trúc Cơ, những pháp thuật mà lúc trước không thể sử dụng lập tức vừa học đã biết dùng! So với dáng vẻ ngu ngốc không có cách gì luyện được lúc trước, thật là cách một trời một vực! Khiến cho Hàn Lập sung sướng hồi lâu. Cái "Cách âm trạo" này chính là một tiểu pháp tương đối thường dùng mà hắn thuận tay học được.
"Tiền bối thật sự có linh thảo? Bắt buộc phải là trên nghìn năm mới được! Dược tài bảy, tám trăm năm đều vô dụng!" Thanh niên vừa thấy Hàn Lập bố trí xong, lập tức gấp gáp không đợi được nữa nói. Xem ra hắn thật sự rất nóng ruột rồi!
Hàn Lập lạnh lùng nhìn đối phương, cũng không mở miệng nói! Mà trực tiếp từ trong bao trữ vật lấy ra một hộp linh dược.
Ben trong tuy không phải là thiên niên Hoàng Tinh Chi đã bán đi, nhưng cũng là thiên niên Tử Quế Hoa giá trị không hề thấp hơn. Đối phương đã không chỉ rõ cần loại dược tài gì, xem ra chỉ cần dược thảo trên ngàn năm là được rồi. Theo ước tính của Hàn Lập, thanh niên này mười phần thì có tám chín phần là đem thiên niên linh dược dùng làm dẫn dược, vì vậy mới đòi hỏi khó khăn như vậy.
"Đây chính là…" Thanh niên chằm chằm nhìn cái hộp này không chớp mắt, vẻ mặt tràn trề hy vọng.
"Không sai, trong đây chính là thiên niên thảo dược! Nhưng trước khi mở hộp để cho các hạ kiểm tra, có hay không nên nói rõ, tôn giá sẽ dùng vật gì để trao đổi linh dược này?" Hàn Lập lạnh lẽo nói. Bởi vì đối phương có việc cần cầu khẩn mình, đương nhiên muốn đối phương "ra nhiều máu" một lần! Bố trận pháp khí khó gặp được như vậy, Hàn Lập còn muốn làm thêm vài bộ để cầm tay, giữ lại để dành.
"Tiền bối muốn những gì? Vẫn bối trên người trừ bộ pháp khí kia ra, thật sự không có gì có thể đem ra bán!" Thanh niên nghe Hàn Lập nói xong, hơi bối rối, có chút xấu hổ nói ra.
"Ngươi cảm thấy dùng một bộ bố trận pháp khí tàn khuyết thì có thể đổi được thiên niên linh dược ư?" Hàn Lập nghe đối phương nói, lại không lộ ra vẻ mặt thất vọng, lời nói vẫn bình thường như trước.
"Cái này…"