Còn đang kinh ngạc, lão giả chưa kịp kéo thiếu nữ lại, thì một luồng khí thế kinh thiên từ Hàn Lập phát ra, trong đó ẩn chứa linh áp (áp lực tinh thần) đáng sợ, khiến thiếu nữ đang đứng gần ngay sát đó bị bức lui ra xa bảy tám bước, không hề có chút sức lực kháng cự nào.
May mắn là lão giả nhanh tay nhanh mắt, thân hình nhoáng lên, tới phía sau thiếu nữ, hai tay đẩy lên hai bờ vai, lúc này mới ngừng được thân hình đang không ngớt lùi lại của nàng.
Lúc này, sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt như tờ giấy trắng, cuối cùng cũng biết tu vi của Hàn Lập đáng sợ tới mức nào, không khỏi kinh hoàng nhìn tổ phụ phía sau.
Còn vẻ mặt của lão giả cũng cực kỳ khó coi.
Nếu nói trước đó, lão giả còn có ba phần tự tin hai ông cháu hợp lực có thể trốn thóat khỏi tay Hàn Lập. Nhưng giờ đã thấy hắn triển lộ một chút thực lực, ý nghĩ cầu may trong đầu lão hoàn toàn biến mất.
Sự đáng sợ của tu sĩ trên Trúc Cơ vượt xa tưởng tượng của lão, mấy tu sĩ nhỏ nhoi như bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc được.
Lại nghĩ đến hai ông cháu mình định giở tiểu xảo với người ta, trong lòng lão giả không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Lão chắc chắn chưa bao giờ gặp vị cao nhân này, chỉ biết rằng hắn chắc là một người tu tiên toàn tâm toàn ý khổ tu, hơn nữa tâm trí rất cao, phản ứng cực nhanh, vượt xa người thường.
Có lẽ người này đã phải sống lâu trên trăm năm trở thành lão quái vật, còn có cả thuật trú nhan nên mới trông trẻ trung như vậy.
Lão giả càng suy nghĩ, càng cảm thấy khả năng này là có thể, trong lòng càng kinh hoảng.
Khi cảm ứng được linh áp trên người Hàn Lập càng lúc càng có xu thế cường đại, lão giả không khỏi nuốt nước bọt, vội vàng cầu khẩn:
"Xin tiền bối thủ hạ lưu tình! Tôn nữ của tại hạ tuổi còn trẻ, không biết trời cao đất rộng. Xin tiền bối đừng tức giận!"
Hàn Lập lần này lạnh lùng liếc nhìn lão giả, dường như muốn xem lão nói có thật lòng không. Khí thế kinh thiên trên người đột nhiên biến mất, trong khoảnh khắc biến thành tĩnh lặng như nước không lộ vẻ nông sâu.
Lão giả họ Tiêu lúc này mới thu hồi đôi tay đang căng thẳng đỡ sau vai thiếu nữ. Còn thiếu nữ đã sớm trở nên thành thật, nhìn trộm Hàn Lập rồi lại thu ngay ánh mắt, dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào Hàn Lập.
Bộ dáng của nàng so với vẻ không sợ trời không sợ đất lúc trước quả là khác nhau một trời một vực.
Mặc dù vậy, lúc này dáng vẻ của thiếu nữ cực kỳ mỏng manh, yếu ớt, kết hợp với bộ mặt trắng bệch vì sợ hãi, trông giống như một con chim nhỏ đang run rẩy, quả thực rất dễ thương.
Hàn Lập thấy vậy, không khỏi sáng cả đôi mắt, lần đầu thấy vẻ đẹp thanh nhã như vậy của nữ nhân, thực sự khuấy động tâm hồn, khiến hắn có cảm giác tiêu hồn, không khỏi nhìn lại thêm mấy lần.
Nhìn kỹ khuôn mặt thiếu nữ, thấy nàng tuổi còn nhỏ, có vẻ mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng tuyệt đối là mỹ nữ hiếm có, sau này chắc hẳn sẽ trở thành tuyệt đại mỹ nhân làm điên đảo chúng sinh.
Có lẽ bởi vì ánh mắt Hàn Lập nhìn thiếu nữ có chút cổ quái khiến lão giả trong lòng trầm xuống.
"Chẳng lẽ vị này gọi hai ông cháu mình tới đây là vì đã động sắc tâm? Đã chấm phải sắc đẹp của cháu gái mình sao? Nếu như vậy phải làm sao? Người này pháp lực cao thâm khó lường, căn bản là không thể phản kháng!" Lão giả lo lắng suy nghĩ.
"Một khi hai ngươi đã không muốn lộ ra gia tộc của mình, hoặc là vốn không có gia tộc mà chỉ là tán tu, ta cũng không ép các ngươi. Ta tìm các ngươi chỉ muốn thực hiện một giao dịch. Chỉ cần giao dịch thành công thì hai ngươi có thể rời đi".
Sau nửa ngày im lặng không nói gì, rốt cuộc Hàn Lập cũng mở miệng.
"Thực hiện giao dịch?"
Lão giả ngơ ngác, tưởng mình nghe nhầm.
"Đúng! Ta thích một thứ của các ngươi, muốn cùng các ngươi thực hiện trao đổi!" Thần sắc Hàn Lập vẫn bình thản, nói.
Lão giả nghe thế, liếc thiếu nữ một cái, trong lòng không khỏi nghĩ:
"Muốn trao đổi, chẳng phải là đổi cháu gái ta đấy chứ!"
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy hình như không đúng.
Bởi vì trừ việc Hàn Lập nhìn cháu mình vài lần trước đó thì không hề nhìn thêm lần nào nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng lão giả hơi giãn ra, liền cung kính hỏi:
"Chẳng biết tiền bối thích thứ gì? Chỉ cần là vãn bối có, tự nhiên sẽ thành tâm hiến cho tiền bối. Chẳng qua tiểu lão nhi thực sự không nghĩ ra thứ gì may mắn được tiền bối để ý đến?"
Lão giả nói lời này, lộ ra ý nghi hoặc.
Hàn Lập thấy đối phương khéo léo như vậy, sắc mặt dịu lại, lộ ra vẻ tươi cười.
"Trong đại sảnh, hai người đã dùng công pháp gì có thể che dấu linh khí khiến đạo sĩ Luyện Khí kỳ kia không hề phát hiện được thân phận của các ngươi?" Hàn Lập không trực tiếp trả lời lão giả mà nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
Sau khi đã hiển lộ năng lực cường đại, bây giờ đương nhiên hắn phải thể hiện thủ đoạn mềm mỏng mới là biện pháp tốt nhất.
Lão giả nghe Hàn Lập nói xong, không khỏi liếc mắt hồ nghi cùng với thiếu nữ, trù trừ nói:
"Tiền bối, tại hạ cũng không biết đã dùng loại công pháp nào?"
Nghe vậy, Hàn Lập không hề nổi giận mà thần sắc vẫn không đổi, tiếp tục nhìn lão giả. Hắn biết, một khi đối phương đã nói vậy chắc chắn sẽ cho mình một lời giải thích hợp lý.
Quả nhiên, lão giả cẩn thận nói tiếp:
"Công pháp mà tại hạ sử dụng kỳ thật đến từ một quyển sách vô danh không đầy đủ. Trên đó cũng thực không hề nhắc tới pháp quyết che giấu linh khí. Hai ông cháu ta chỉ là mò mẫm tu luyện mà thôi!"
"Quyển sách vô danh?"
"Nó từ đâu đến? Đừng nói với ta là nó do gia tộc các ngươi truyền lưu lại!" Hàn Lập nghe xong, trên mặt lộ vẻ hứng thú, lời nói đẩy thâm ý.
Nếu pháp quyết này lưu truyền trong gia tộc tu tiên thì các đại tiên phái đã sớm lén lút ra tay đoạt lấy. Nhưng Hàn Lập chưa bao giờ nghe nói tới có công pháp nào tương tự như vậy.
"Tiền bối xem cho, quyển sách này kỳ thực là do cháu gái của tại hạ tìm được trong một sơn động trong một lần du ngoạn trên núi hoang. Trừ nội dung che dấu linh khí này thì hai ông cháu ta đều không thể lĩnh ngộ các thứ khác. Nếu tiền bối muốn, vãn bối liền trở lại chỗ ở, đem tặng cho tiền bối!" Lão giả tươi cười nói.
Hàn Lập nghe lão giả nói vậy, lộ vẻ vừa lòng nói:
"Yên tâm, ta sẽ không lấy không của các ngươi đâu. Các ngươi cứ đi về chỗ ở trước, chờ ta ở đó. Suy nghĩ xem nên đối lấy cái gì của ta, như vậy sẽ không bị thiệt thòi".
Thanh âm Hàn Lập cực kỳ bình tĩnh, nhưng vừa nói xong, đột nhiên khoát tay, chỉ hai ngón. Nhất thời, hai đạo lục quang lớn chừng hạt đậu từ ngón tay lóe lên, bắn thẳng vào người lão giả và thiếu nữ, biến mất không dấu vết.
"Tiền bối, người định…" Lão giả vừa sợ vừa giận, không ngờ nói năng rõ ràng, lịch sự như vậy mà Hàn Lập lại có thể đột nhiên động thủ với hai người. Mặc dù không biết đó là vật gì nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt. Còn thiếu nữ cũng kinh hoảng thất sắc.
"Không cần lo lắng! Đây chỉ là hai đạo dấu hiệu truy tung mà thôi. Có chúng nó, ta có thể tìm được chính xác nơi ở của các ngươi. Sau khi hoàn thành ta sẽ tiêu hủy đi cho các ngươi" Hàn Lập thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, lão giả thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cười khổ không thôi.
Vị tiền bối này hành động không hề có dấu hiệu gì, không để cho hai ông cháu lão kịp trở tay.
Có thứ này trên người, nếu hai bọn họ định nhân cơ hội về nhà mà trốn đi, chỉ sợ cũng chẳng trốn được bao xa.
Chẳng qua lão giả họ Tiêu cũng biết rất rõ.
Nếu đối phương không dùng thủ đoạn này, chỉ sợ hắn thực sự mang cháu gái mình đi, đó mới là vấn đề.
Dù sao có thể giao dịch với một cao nhân có thể dễ dàng tiêu diệt mình cũng cần phải hết sức đề phòng. Đặc biệt phải xem dáng vẻ đối phương vui buồn thế nào. Nếu không cho dù có ưu đãi to lớn, hắn cũng phải lo có mạng mà dùng hay không.
Chẳng qua, giao dịch hôm nay có muốn từ chối cũng không được.
Hiện giờ lão chỉ hy vọng duy nhất rằng sau khi đạt được mục đích, đối phương sẽ không thuận tay giết người diệt khẩu.
Còn trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với Hàn Lập, lão thực sự không hề thấy được tâm tính của Hàn Lập như thế nào.
Chỉ biết là vị này chẳng những pháp lực sâu không lường được, hơn nữa còn cực kỳ khó chơi! Dùng tiểu xảo với hắn có lẽ cũng chẳng có ích gì.
"Được rồi! Hai người vãn bối sẽ ở nhà chờ tiền bối đến" Lão giả đành phải làm ra vẻ không có vấn đề gì, cung kính nói.
"Tốt lắm, tối nay ta sẽ đến lấy. Hai ngươi tự lo lấy đi!"
Hàn Lập vừa nói, thân mình cũng dần trở nên mờ đi, nói xong chữ "đi" cuối cùng thì cũng biến mất trước mắt hai người.
Thấy công pháp quỷ thần khó lường của Hàn Lập trước khi đi, lão giả họ Tiêu trắng bệch sắc mặt, tim đập thình thịch.
Hắn uể oải đỡ lấy thiếu nữ, chậm rãi quay trở lại đường cũ.
Chỉ có điều lão giả không hề nhận thấy, đứa cháu gái tinh nghịch của lão khi nhìn thấy thân pháp biến mất của đối phương thì trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ. Thậm chí, khi lão giả đón lấy, nàng mới như bừng tỉnh giấc mộng trở về.
Nhưng thiếu nữ đi sau lưng lão giả vẫn thỉnh thoảng vừa đi vừa ngoái lại nhìn nơi Hàn Lập biến mất, dường như có ý tìm kiếm.
"Thực sự là một tiểu quỷ!" Tránh trên một thân cây gần đó, Hàn Lập lạnh lùng nhìn hai người đi xa, nhẹ nhàng lắc đầu thầm than.