"Mặc lão, vị huynh đài đứng sau lưng ông, nãy giờ vẫn không nói một lời, không biết có địa vị như thế nào?"
Mặc đại phu nghe xong câu hỏi bất chợt của Hàn Lập, thoáng cười, xảo trá không trả lời ngay vấn đề mà nói:
"Xem ngươi cơ trí như thế, hãy thử đoán đi, nhất định sẽ đoán được đấy."
Hàn Lập lắc lắc đầu, nhanh chóng đi ra khỏi phòng của Mặc đại phu, không biết là hắn đoán không ra, hay căn bản là hắn không muốn đoán.
Hàn Lập đi ra khỏi cửa, sắc mặt liền âm trầm lại.
"Lần này cùng với mặc đại phu xung đột, mình không hề có khả năng phản kích, đã bị đối phương chế trụ dễ dáng, rõ ràng là mình còn quá ngây thơ, tưởng rằng chỉ bằng vào một chút thông minh có thể đối phó đối phương một cách chu toàn. Kết quả là hao tâm tổn trí chế xuất ra một ống "Ngũ Độc Thủy" căn bản không có một chút tác dụng, đã vậy còn bị cướp mất. Tự mình bây giờ phải trở về mà rèn luyện cho tốt, như thế mới có thể nâng cao thực lực của bản thân."
Nghĩ tới đây, hắn hướng đến chỗ ở của mình, bước chân bước đi một cách nặng nề. Xem ra hắn tịnh không cam lòng để Mặc đại phu khống chế mình như thế.
Trong phòng, Mặc đại phu trợn mắt há hốc mồm nhìn vào bề mặt sàn nhà trên mặt đất, trên bề mặt xuất hiện một cái lỗ thật lớn. Ngay vừa rồi, hắn cũng không chú ý dùng cái ống sắt gì đó để bắn thử, kết quả từ trong ống phun ra độc dịch, dễ dàng ăn mòn tới tận mặt đất. Chứng kiến độc dịch có độc tính quỷ dị này, Mặc đại phu nhịn không được hoảng sợ trong lòng, vội nhảy lên mở miệng chửi to:
"Thằng rùa con, lúc nào đã học được cách điều chế độc dược vậy, ta chưa bao giờ dạy hắn tí gì về phương diện này mà, ta còn tưởng đây chỉ là loại mê dược tầm thường "Thần Tiên Đảo". Tên tiểu tử thúi này thật sự là "tâm ngoan thủ lạt" mà, trở mặt không nhận người thân.
Hàn Lập không hề hay biết mình đã làm cho Mặc đại phu phải kinh sợ, sau khi trở lại phòng ngủ của mình, vừa ngả đầu xuống gối hắn liền ngủ say ngay, hôm nay hắn đã trải qua nhiều biến đổi lớn, cả thân thể lẫn tinh thần đều đã tiêu hao rất nhiều, cần phải nghỉ ngơi để khôi phục lại thể lực.
Sau khi Hàn Lập đã dưỡng túc tinh thần, từ trong giấc mơ từ từ tỉnh dậy, hắn liền vận động thân mình, nhìn một chút lên sắc trời, phương Đông lúc này đã sáng trắng, xem ra đã đến buổi sáng thứ hai rồi, lần này mình ngủ quả thật không ít.
Hàn Lập duỗi thằng người nhưng không xuống giường, hai tay nâng cằm lên, cánh tay đặt trên đùi, tính toán phương pháp để thoát khỏi sự không chế của Mặc đại phu.
Rất hiển nhiên, ở đây trong vòng một năm hắn tuyệt đối rất an toàn, đối phương vì nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình nên sẽ không xuống tay với hắn, ngược lại còn ra sức đảm bảo an toàn cho hắn, nhưng một năm sau thì có thể an toàn không, thật sự là khó nói.
Vấn đề "Trường Xuân Công" Hàn Lập không quá để tâm, hôm trước ắn đã luyện đến tầng thứ tư, một năm sau cho dù là luyện đến tầng thứ năm cũng dễ như trở bàn tay, không cần hắn phải quá quan tâm.
"Thi Trùng Hoàn" cũng đã có cách để giải quyết, đến lúc đó chỉ cần thể hiện tiến độ luyện công cho đối phương xem, sau đó yêu cầu đối phương trước hết phải cấp giải dược cho mình, nói không chừng đối phương không thể vì thế mà đắc tội với hắn.
Trong giây lát, đột nhiên Hàn Lập nhớ ra cái gì đó, hắn liền lấy ra trong người một cái dược bình (*bình thuốc), trong đó lấy ra một viên dược hoàn màu xanh biếc, sau đó hắn ngửa đầu nuốt viên dược hoàn vào, qua một lúc sau, xem chừng dược hiệu bắt đầu phát tác, hắn lẳng lặng xem xét trong người mình.
"Khái! Loại "Thi Trùng Hoàn" của Mặc lão quỷ thật sự là không có lừa dối mình, ngay cả "Thanh Linh Tán" có khả năng giải bách độc trong thiên hạ cũng hoàn toàn vô dụng, xem ra thật sự phải đợi một năm sau mới có khả năng lấy được giải dược." Hàn Lập có chút ảo não, nhỏ giọng nói thầm.
Sau khi bỏ dược bình vào trong ngực, hắn từ trên giường ngồi dậy rồi đi xuống giường.
Hắn đi đến cái bàn duy nhất trong phòng, bắt đầu đi vòng quanh.
Hắn một mặt khoanh tay chậm rãi đi tới đi lui, một mặt tiếp tục lo lắng suy nghĩ về các vấn đề.
Nghĩ đi nghĩ lại, những lời Mặc đại phu nói với hắn, Hàn Lập cũng không hoàn toàn tin tưởng, hắn biết rằng trong lời nói của đối phương khẳng định có nhiều điểm không thật. Đáng tiếc biết rõ như thế, nhưng lại bị đối phương dùng thân nhân up hiếp, hắn cũng không có biện pháp phản kháng.
Hàn Lập đối với việc Mặc đại phu một năm sau có làm đúng theo lời hứa hay không, thật sự rất hoài nghi, nếu thật sự đơn giản như lời đối phương nói thì thật tốt, hắn không cần phải đối kháng lại. Nhưng chỉ sợ đối phương che giấu nhiều điều bất lợi đối với hắn, đến lúc đó trở mặt hạ độc thủ, hắn lúc đó lại không có chút chuẩn bị, chẳng phải ngay cả khả năng phản kháng để tìm đường sống cũng không có sao.
Hàn Lập suy đi tính lại rất nhiều lần, nghĩ mãi cũng không có biện pháp nào hoàn hảo.
Hiện tại cả hắn và Mặc đại phu đều có điểm sợ hãi. Đối phương sợ hắn không chuyên tâm tu luyện làm trở ngại cho sinh mệnh của mình, còn hắn cũng lo lắng đối phương vì không muốn để lại mối lo về sau, sẽ ra tay hạ độc thủ với hắn.
Hắn vốn định dùng điều này để một hai uy hiếp đối phương, làm cho đối phương phải đầu thử kỵ khí (*cân nhắc khi làm gì đó), thế nhưng hôm nay đối phương lại nắm giữ mạng sống của thân nhân mình, làm cho hắn có chỗ luống cuống chân tay, bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
"Chẳng lẽ thật sự mình phải đem cái mạng nhỏ này ký thác vào trong tay của đối phương, hi vọng lúc đó đối phương đại phát từ bi, hạ thủ lưu tình với mình?" Hàn Lập có chút nổi giận.
"Không được, quyết không thế làm thế được, vận mệnh của chính mình quyết không thể để người khác nắm giữ, đem bản thân mình hết thảy để người khác thao túng, đó là suy nghĩ ngu xuẩn nhất." Ngay lập tức hắn loại bỏ ngay ý niệm ngu xuẩn này trong đầu.
Suy nghĩ nát óc ra, Hàn Lập cũng nghĩ ra một biện pháp, tuy không phải là biện pháp tốt nhất.
Hắn tính toán đến một biện pháp khác là gia tăng thực lực của bản thân, tìm mọi cách để gia tăng căn cơ của mình, có thể không chế đối phương, cho dù đối phương có thật sự muốn xuống tay, tự mình cũng có thể tìm được đường sống.
Tuy nhiên chủ ý theo chủ ý này, chỉ có thể bị động phòng thủ, nhường cho đối phương "tiên phát chế nhân". Hiện tại, cũng chỉ có thể làm theo phương pháp này, cũng tương đối chu toàn thỏa đáng.
Cuối cùng, Hàn Lập quyết định đi ra ngoài một chút, hắn đầy cửa phòng, bước ra ngoài sân, lười biếng duỗi thân mình, ngáp dài một cái.
Hắn đón làn gió buổi sớm, có chút lạnh thấu sương, nhìn thấy mặt trời đỏ rực đã mọc lên một nửa, hào khí đại phát:
"Vận mệnh của ta chỉ có thể do ta nắm giữ, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác thao túng."