Bạch Hiên không suy nghĩ bao lâu, liền nhắm hai mắt lại, sau đó từ từ ngủ say.
Đêm nay, nhất định là một đêm không yên bình.
Ngày hôm sau, đến lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại, Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh đã tỉnh, hơn nữa ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu các loại thảo luận.
Mạc Vân Quả mở to mắt, đầu tiên là mê mang vặn vẹo đầu, sau đó nàng thấy được Bạch Hiên đang vui vẻ cùng Đào Ngải Linh nói gì đó.
Đào Ngải Linh vẫn như cũ dùng cái loại ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn Bạch Hiên, mà lúc này dường như còn có thêm một cảm xúc gì đó.
Vô luận thế nào, dù sao Mạc Vân Quả xem không hiểu, bây giờ cô chỉ biết mình có chút đói bụng.
Cô nhảy lên chân Đào Ngải Linh, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cô ấy.
Nhưng mà tất cả lực chú ý của Đào Ngải Linh lực đều đặt ở trên người Bạch Hiên, cô ấy đang chìm đắm trong thế giới hai người của bọn họ, chàng trai của cô ấy đang nói chuyện làm sao cô ấy có thể không chăm chú lắng nghe đây?
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện trên bàn có chút đồ ăn.
Cô lập tức nhảy lên cái bàn, hứng thú bừng bừng ăn uống, dù sao thấy trạng thái của Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh trước mắt, chắc chắn sẽ không ai để ý đến cô.
Bên kia, Bạch Hiên tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Đào Ngải Linh, nhưng hắn có thể cảm giác được, cô ấy vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến cảm giác nóng rực tối qua, nội tâm Bạch Hiên xuất hiện một tia khát vọng.
Cái loại khát vọng này giống như đã sớm tồn tại ở trong lòng hắn, bởi vì tối hôm qua có nụ hôn kia, mới có thể khiến hắn nhận ra.
"Cô giáo, hôm nay đã đỡ hơn chưa?" Bạch Hiên hỏi.
Đào Ngải Linh tự nhiên gật đầu, vết thương của cô ấy cũng không nặng, qua một đêm cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Đào Ngải Linh tuy rằng gật đầu, nhưng lời nói ra lại ngược lại với động tác của mình.
"Cô cảm thấy có chút đau." Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ, như vậy cô ấy hy vọng mình vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.
Đào Ngải Linh không biết khi hắn đối mặt với tình yêu chênh lệch tuổi tác sẽ có biểu hiện như thế nào, cho nên cô ấy không dám biểu lộ tâm tình của mình ra dù chỉ một chút.
Bạch Hiên nghe thế, trên mặt xẹt qua một tia đau lòng, hắn trầm ngâm một lát, thử tính hỏi:" Như vậy em giúp cô xoa bóp được không?"
Đào Ngải Linh lập tức kích động gật đầu, có thể được hắn chạm vào là chuyện khiến cô ấy vô cùng hạnh phúc!
"Được!"
Bạch Hiên hơi hơi mỉm cười, vỗ vỗ vị trí đùi, ý bảo cô ấy để chân lên.
Đào Ngải Linh nhìn động tác Bạch Hiên, lỗ tai hơi hơi đỏ lên, theo bản năng hướng tới chỗ Mạc Vân Quả nhìn lại, phát hiện chó nhỏ đang chìm đắm trong thế giới mỹ thực, mới thật cẩn thận cởi giày, sau đó đem chân đặt lên.
Vì phòng ngừa chân mình đè nặng chân Bạch Hiên, Đào Ngải Linh đa số sức lực khống chế chân mình.
Bàn tay lạnh lẽo của Bạch Hiên chạm vào làn da mịn màng kia, ngón tay hơi dừng lại, cảm giác thật ấm áp.
Thân thể cô giáo, tại sao có thể ấm áp như thế?
Ý nghĩ như vậy xẹt qua đầu hắn, ngay sau đó giây lát lướt qua.
Bạch Hiên định định tâm thần, hết sức chuyên chú giúp Đào Ngải Linh xoa vị trí mắt cá chân, hắn có thể cảm giác được, nơi đó giống như sưng phồng lên, nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Hiên lại có chút không dễ chịu.
Bạch Hiên lẳng lặng giúp Đào Ngải Linh xoa chân, một màn này thập phần hài hòa.
Ăn no Mạc Vân Quả nghiêng đầu sang bên đó nhìn Bạch Hiên, thấy được một màn này, thân thể nho nhỏ đứng hình.
Sau đó cô nâng chân chó của mình lên, sau đó dùng một chân khác đặt lên trên, muốn xoa xoa, nhưng động tác này khiến cô đứng không vững, ngã chổng vó.
Mạc Vân Quả ngã chổng vó:......
- ------