"Quả Nhi, không phải anh đã nói rồi sao, chờ khi anh có đủ năng lực, anh sẽ nói chuyện của chúng ta với cha mẹ, vì sao em không chờ anh một chút?"
"Quả Nhi, em vẫn còn yêu anh có phải không? Có phải hay không!"
"
Quả Nhi, không cần vứt bỏ anh được không? Anh chỉ có em, thật sự chỉ có em...."
Giọng nói của Cung Hân tràn ngập từ tính cùng đau lòng, mà Mạc Vân Quả một chữ cũng không nghe vào.
Ánh mắt của cô tỏa sáng, nhìn mâm màu vàng kia, cả người đều có chút lâng lâng, mâm màu vàng! Thật là đẹp mắt!
"A a a! Nghe Cung Hân nói như vậy, ta cũng thấy cảm động."
"Nhưng nói sao thì nói, bản chất vẫn là một tên tra nam."
"Nơi nào là tra nam? Rõ ràng hắn yêu nguyên chủ nha!"
" Yêu cô ấy? Yêu cô ấy mà mặc kệ cô ấy sa đoạ? A...... Loại yêu này còn không bằng không cần!"
" Nhưng mà Cung Hân cũng có nỗi khổ nha, hắn mới bao nhiêu tuổi, lại phải gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình.
"Ta thật ra cảm thấy, không có kim cương, không ôm công việc nặng nhọc có gì để áp lực?"
"Sao lại nói như vậy.Hắn là muốn có một cái chính mình lên tiếng quyền, mới có thể quang minh chính đại cùng nguyên thân ở bên nhau đi?"
"Vì cái gì hắn không trực tiếp cùng cha mẹ nói? Hai người đều không có huyết thống quan hệ."
"Dù sao ta cảm thấy hắn rất yếu đuối."
"Ta thế nhưng thấy hắn làm không sai! Nếu đổi lại là ta, cũng sẽ như vậy!"
Phòng phát sóng trực tiếp phi thường náo nhiệt, thay nhau bàn luận về cách làm của Cung Hân, nhiều ý kiến cũng nhiều góc nhìn nhận khác nhau.
Tâm tư của Mạc Vân Quả lại không đặt lên người Cung Hân cũng không đặt lên phòng phát sóng trực tiếp, cô tâm tâm niệm niệm, là cái mâm màu vàng trên bàn kia.
Mạc Vân Quả muốn duỗi tay đi lấy cái mâm kia, lại phát hiện có người ngăn cản cô.
Vì thế cô nhẹ nhàng đẩy, ừm...... Cung Hân không phòng bị, ngửa về phía sau, người đụng vào bàn phía sau, sau đó bởi vì quán tính, mâm màu vàng rơi xuống đất, nát...... Nát............
Mạc Vân Quả:...... Đã xảy ra chuyện gì?! Đã xảy ra chuyện gì?!
Cung Hân cũng là vẻ mặt mộng bức, trong nháy mắt kia, anh cảm giác như có người đè lên người mình.
Cho nên...... Từ khi nào sức lực Quả Nhi nhà anh trở nên lớn như vậy!
Trên mặt Cung Hân mang theo một tia hoảng sợ, nhìn từ trên xuống dưới Mạc Vân Quả, giống như tìm kiếm gì đó từ trên người cô.
Mạc Vân Quả nhìn mâm tan nát trên mặt đất, có chút không vui, mà đã không vui hơi thở quanh người càng trở nên lạnh lẽo.
Thân thể Cung Hân run lên, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh......
Đang lúc Cung Hân muốn nói cái gì đó, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời anh định nói, anh cầm điện thoại lên màn hình hiển thị: Cha.
Ánh mắt Cung Hân tối sầm lại, ấn nút nghe.
"Hiện tại lập tức mang theo em gái con về nhà!"
Giọng nói vang lên có chút tức giận, nói xong câu đó lập tức ngắt điện thoại.
Cung Hân nắm chặt di động, mím mím môi.
Hắn nhìn về phía Mạc Vân Quả, muốn nói chuyện cùng anh về nhà, lại phát hiện ra cô......
Nhặt mảnh vỡ?!
Cung Hân:......
Mảnh vỡ cực kỳ sắc bén, Mạc Vân Quả tùy tiện nhặt lên một mảnh nhỏ, không thể tránh làm ngón tay bị thương.
Máu tươi lập tức thấm ra, Cung Hân vội vàng cầm ngón tay cô ngậm vào miệng, nói: "Quả Nhi ngoan, không đau nha ~"
Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn mọi chuyện, thì ra..... Không cảm nhận được đau đớn, thật sự không phải ảo giác......
- ------