Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả trở về phòng, sau đó thuận lý thành chương ở trong phòng chăm sóc nàng, thuận tiện trò chuyện với người trong phòng phát sóng trực tiếp mọi, đương nhiên, mục đích chính là khoe khoang.
Khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là Diệp Hành cười sắp thành nếp nhăn mặt.
Mạc Vân Quả:......
Diệp Hành vừa thấy đến Mạc Vân Quả tỉnh, kêu một tiếng vui vẻ a.
"Tiểu Quả Quả, ngươi tỉnh lại rồi? Vậy chắc những người kia cũng đã tỉnh, có đi xem bọn họ một chút không?"
Mạc Vân Quả gật gật đầu, xem như đáp lại Diệp Hành.
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả lên, sau đó đi tới một nơi nào đó.
Mà bên kia, Bạch đế nhìn căn phòng bị hạ cấm chế, mặt nhanh chóng đen lại!
Hắn ta cũng không thể tưởng được mình lại có ngày thành như thế này, cũng không nghĩ tới Diệp Hành cái tên gia hỏa kia tốn không ít công sức để giam cầm hắn ta.
Bạch đế mím mím môi, hắn ta biết hiện tại chính mình căn bản không có cách nào trốn khỏi đây.
Thời điểm Bạch đế tự hỏi, cửa đột nhiên mở ra.
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả vui vui vẻ vẻ đi đến, nhìn cái cằm ngước lên kiêu ngạo kia, Bạch đế chỉ muốn xông lên tẩn hắn một trận.
"A...... Không nghĩ tới Diêm La Vương đỉnh đỉnh đại danh thế nhưng lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu này."
Bạch đế hung hăng trào phúng Diệp Hành.
Diệp Hành tấm tắc vài tiếng nói: "Chuyện ngươi không nghĩ tới còn nhiều lắm đó!"
Bạch đế cười lạnh một tiếng, không muốn để ý tới Diệp Hành.
Cố tình Diệp Hành là người không an phận, hắn thấy Bạch đế không muốn để ý đến hắn, ngược lại hứng thú bừng bừng đi về phía trước lắc lư.
"Ta nói nha Bạch y thánh đế, ngươi cũng không phải là người thiện lương gì, vì sao lại muốn bảo vệ đám người kia nha?
Ánh mắt của Bạch đế hơi lóe, không trả lời hắn.
Diệp Hành cũng không thèm để ý, xua xua tay nói: "Những hàng hóa đó ta còn chưa mở ra xem đâu, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta mở ra có phải sẽ biết được đáp án không?"
Bạch đế hơi hơi nắm chặt tay phải, hắn ta biết bằng vào trình độ thông minh của Diệp Hành, một khi nhìn thấy đống hàng hóa kia, nhất định sẽ biết được lý do.
Hắn ta hít sâu một hơi, đối mặt với Diệp Hành, ánh mắt sâu thẳm.
Diệp Hành nhướng mày nhìn hắn ta, trong mắt tràn đầy thú vị.
"Ngươi muốn thế nào?" Bạch đế hỏi.
Diệp Hành thưởng thức tay nhỏ của Mạc Vân Quả nói: "Thật ra ta cũng không suy nghĩ như thế nào cả, chỉ là ai đó lại muốn tổn thương đến tiểu Quả Quả nhà ta......"
Nói xong lời cuối cùng, khí thế Diệp Hành lập tức trở nên khủng bố.
Bạch đế ôm vị trí ngực, thực lực người này...... So với trong tưởng tượng của hắn ta còn muốn khủng bố hơn!
"Ta......" Bạch đế muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là hộc ra ba chữ, "Thật xin lỗi."
"Ân hừ ~ tiểu Quả Quả, ngươi có tiếp nhận lời xin lỗi này không?" Diệp Hành cúi đầu hỏi Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Bạch đế, lạnh lẽo hỏi: "Chân tướng là cái gì?"
Mạc Vân Quả chỉ đang nghĩ tới nhiệm vụ theo bản năng hỏi ra, lại không có nghĩ đến đưa tới hai phản ứng trái ngược nhau.
Diệp Hành nghe được Mạc Vân Quả nói, cánh tay đang ôm Mạc Vân Quả lập tức chặt lại, mà Bạch đế nghe được lời này, lại sửng sốt, sau đó lại cười khổ một tiếng, thì ra ngay cả đứa bé này cũng có thể nhìn thấy hắn ta nói dối sao?
Bạch đế thở dài một hơi nói: "Các ngươi biết huyết trùng đi, cái đồ vật kia......"
"Bạch đế!"
Bạch đế còn chưa kịp nói xong liền bị Diệp Hành đánh gãy, biểu tình Diệp Hành nghiêm túc, ôm chặt Mạc Vân Quả.
Bạch đế sửng sốt, không rõ vì sao Diệp Hành muốn đánh gãy lời nói của hắn.
Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hành, trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu, hắn làm sao vậy?
Diệp Hành cúi đầu hôn hôn cái trán của Mạc Vân Quả, nhẹ giọng nói: "Tiểu Quả Quả, ngươi nên ngủ rồi......"
- ------