- ------------------------?
Mạc Vân Quả lẳng lặng nhìn moont mảnh hắc ám xung quanh, có chút không rõ cô chỉ là ngủ một giấc thôi, sao lại đi tới nơi này.
Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi cô có thể nghe được tiếng hít thở của mình.
Nơi này rất quạnh quẽ, quạnh quẽ tới nỗi cô còn không cảm giác đuoejc mình tồn tại.
Thời gian giống như trôi qua thật lâu, Mạc Vân Quả cảm thấy chân có chút mỏi, nhưng cô cũng không muốn đổi động tác, cứ tùy ý để chân mỏi như vậy.
Đôi mắt cô nhìn về phía trước, lại chỉ thấy bóng tối vô tận.
Cô nhìn về nơi nào đó, giống như có thể nhìn ra thứ gì khác.
Trên thực tế lại là, cái gì đều không có.
Trong trí nhớ ít ỏi của Mạc Vân Quả biết được, nơi này đại khái chính là cái gì mà không gian truyền thừa, chỉ cần đi ra khỏi nơi này là có thể tấn chức.
Truyền thuyết, trong không gian truyền thừa có thứ mà bản mạng thú sợ nhất.
Thế nhưng Mạc Vân Quả nhìn bóng tối vây quanh mình, cô không tìm ra được lý do.
Cô sợ bóng tối sao?
Đương nhiên không!
Mạc Vân Quả nhớ rõ, ở trí nhớ xa xôi của mình, mỗi ngày cô đều làm rất nhiều rất nhiều thực nghiệm, một người, cô độc làm thực nghiệm.
Bóng tối đối với nhiều người nó có ý nghĩa nguy hiểm, ý nghĩa không an toàn, nhưng đối với cô, ni giống như ban ngày đều vô vị như nhau.
Bởi vì cô đã từng, ngày đêm điên đảo, sáng tối chẳng phân biệt.
Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, khát thì uống nước, đói bụng thì ăn cái gì đó, thời gian còn lạu, đều liều mạng làm thực nghiệm.
Mạc Vân Quả tiếp xúc với người khác rất ít, ngoại trừ hệ thống trói định này, số người cô tiếp xúc tăng lên, kiến thức có tốt có xấu, không tốt cũng không xấu, càng nhiều, có khi lại là tốt xấu lẫn lộn, giống như người có hai mặt, một bên là thiện một bên là ác.
Cô cảm thấy thú vị, thì ra con người so với thực nghiệm kia còn thú vị hơn, xuất sắc hơn.
Mạc Vân Quả nghĩ đến đây, đôi mắt dần dần mở to.
Mà lúc này, bóng tối đổi nhiên có biết hoá.
Mạc Vân Quả nhìn “Chính mình” trước mắt cùng một người đàn ông hào hoa phong nhã nói chuyện, sau đó đem vỏ chuối bẫy hắn.
Mạc Vân Quả biết, đây là vị diện đầu tiên của cô, cũng là nơi khởi đầu mọi chuyện.
Cái cảnh tượng này thoảng qua, sau đó càng nhiều hình ảnh xuất hiện trước mắt cô.
Có Bạch Liên có trái tim thánh mẫu không thể hiểu được, có Ngải Sâm trong mắt tinh quang hiện ra, có tiểu hoàng mao cô thích nhất, cũng có Hiên Viên Mặc hại nhiệm vụ cô thất bại, còn có cây đại thụ kia ở trong gió lay động, còn có Diệp Hành thích màu đỏ, có thật nhiều thật nhiều người, những cảnh tượng hiện ra ở trước mặt cô, khiến Mạc Vân Quả ý thức được, thì ra cô đã đi qua nhiều thế giới như vậy.
Khi hình ảnh đó trôi qua hết, không gian lại khôi phục như lúc ban đầu.
Lặng yên không một tiếng động, lạnh lẽo.
Mạc Vân Quả chậm rãi đứng lên, bởi vì thời gian dài duy trì một động tác, thân thể của cô có chút cứng đờ.
Nhưng này cũng không thể gây trở ngại cho việc cô muốn đứng lên, thân thể của cô có chút lay động.
Mạc Vân Quả nhìn bóng tối trải dài không bờ bến, nhắm hai mắt lại.
Tất cả,đều là bóng tối.....
Nhưng hiện tại trong lòng cô lại có một tia sáng, đó là người trong phòng phát sóng trực tiếp, có đủ loại chọc cười cô, cũng hết mực quan tâm cô.
Mạc Vân Quả không phải ngu ngốc, cô chỉ không hiểu người khác có ý tốt không thể hiểu với cô mà thôi.
Cô nhớ rõ, bọn họ nói, loại ý tốt này gọi là “Thích”……
Mạc Vân Quả mở hai tay ra, tùy ý để bóng tối bao vây cô.
Nhưng mà cô không biết đó là, từ từ trong thân thể cô tự phát ra ánh sáng chậm rãi trãi rộng ra, chậm rãi chiếu sáng toàn bộ thế giới này……
- ------