Chương 196: Thanh Long Thiên Khung (một)
Cập nhật 3 năm trước
Dưới hư không, Liễu trưởng lão thối lui bước chân về phía sau, trên mặt đất mài ra một bóng dáng thật dài, lão từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ánh mắt ngưng trọng nhìn Bạch Hổ đi về phía bản thân.
Tuy rằng thực lực của Vân Dao đã giảm sút rất nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng là Thần Thú một phương, luận kinh nghiệm chiến đấu, thì không biết nhiều hơn Liễu trưởng lão bao nhiêu lần.
Cho nên, ở phương diện cảnh giới, Liễu trưởng lão không biết bị áp chế bao nhiêu lần.......
"Ha ha," Lão nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập châm chọc và khinh thường: "Cố Nhược Vân, cường giả Võ Vương Huyền Âm Điện chúng ta có nhiều đến mức ngươi tưởng tượng không nổi! Cho dù hôm nay ta không giết được ngươi, ngày sau ngươi cũng sẽ gặp những Võ Vương khác đuổi giết! Ngươi cho rằng, ngươi thật sự có thể tránh được tai nạn này sao?"
Kỳ thực, Liễu trưởng lão nói những lời này, ý muốn chính là hù dọa Cố Nhược Vân, ở thời điểm nàng buông cảnh giác ở thừa dịp Bạch Hổ không chú ý mà giết nữ nhân này!
Nhưng mà đáng tiếc, từ đầu tới cuối, hai mắt của Cố Nhược Vân luôn bình tĩnh như nước, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Liễu trưởng lão, biểu cảm kia giống như không để lời nói của lão vào mắt.
Ngay tại lúc Liễu trưởng lão muốn lại nghĩ biện pháp, giọng nói đạm mạc của thiếu nữ chậm rãi vang lên ở trong sân yên tĩnh.
"Vân Dao, trời không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."
Ngụ ý, lão gia hỏa này phải chết rồi!
Nhưng, một câu nói này rơi vào trong tai Liễu trưởng lão, còn tưởng rằng Cố Nhược Vân sợ sự uy hiếp của bản thân, muốn dẫn lính bỏ chạy, vừa định hừ lạnh một tiếng nói chút lời nói trào phúng, lại vào lúc này, Bạch Hổ vỗ vỗ cổ của bản thân, rồi sau đó ở thời điểm Liễu trưởng lão không có phòng bị gì vọt đi qua..........
Phanh!
Vân Dao nâng lên hổ trảo, bỗng chốc chụp bay lão nhân ra ngoài, thân thể khổng lồ hung hăng ngồi ở trên người Liễu trưởng lão, thiếu chút nữa ép lão nhân tới hộc máu.
Sắc mặt lão xanh mét, tức giận nói: "Các ngươi phạm quy! Lại có thể một câu cũng không nói đã ra tay! Căn bản chính là không công bằng!"
Nếu không phải là mình không có phòng bị, làm sao con Bạch Hổ này có thể nháy mắt đánh bay lão ra ngoài?
Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường, nói: "Ta không phải là đã nói với Vân Dao sao? Trời không còn sớm, nên về nhà."
Lập tức, Liễu trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, trong đôi con ngươi đục ngầu không còn có cao lãnh (cao ngạo + lạnh lùng) lúc trước, tràn ngập tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
Lão quả thực bị nha đầu thối này làm tức chết!
Dù sao bất luận kẻ nào nghe được lời nói kia, đều sẽ cho rằng nàng triệu hồi Linh Thú trở về, không nghĩ tới con Linh Thú này không nói hai lời đã ra tay! Có cho người ta một cơ hội chiến đấu công bằng hay không?
"Công bằng?" Vân Dao lạnh lùng cười, tao nhã nâng nâng tay của mình, nói: "Lúc trước ngươi bắt đi người bên người chủ nhân, có thể nghĩ tới công bằng sao? Ngươi ra tay với một người thực lực không bằng ngươi, hơn nữa cũng không cho người có chuẩn bị, lại có thể tưởng tượng qua công bằng? Ở trên đời này, cường giả vi tôn (kẻ mạnh được tôn sung)! Người thắng làm vua! Chỉ cần có thể đạt được thắng lợi, còn nói cái gì công bằng không công bằng?"
Liễu trưởng lão tức đến mức cả người run rẩy, trên thân mình giống như đè nặng một ngọn núi lớn, làm cho lão không thở nổi, hơn nữa còn động cũng động không được..........
"Cố Nhược Vân, ngươi thật không sợ Huyền Âm Điện ta?" Lão cắn chặt hàm răng, từng từ từng chữ hỏi.
Cố Nhược Vân quét mắt liếc lão một cái, nhàn nhạt nói: "Vân Dao, ra tay đi!"
"Vâng, chủ nhân."
Vân Dao nâng nâng móng vuốt của bản thân, khóe môi chứa nụ cười lạnh, Huyền Âm Điện kia có gì đặc biệt hơn người, phải biết rằng bên người chủ nhân có hai người kia, cho dù đến một trăm Võ Vương cũng không để vào mắt.
Người này thực sự cho rằng Huyền Âm Điện của lão có thể cứu lão sao?
Nghĩ đến đây, móng vuốt bén nhọn của Vân Dao chụp về phía cổ của Liễu trưởng lão, ngay tại giờ phút này, một cổ lực lượng cường hãn cùng với tiếng rồng ngâm từ hư không truyền đến, làm cho cả bầu trời đều bị chấn động.
Móng vuốt ngừng lại tại chỗ cách cổ của Liễu trưởng lão còn có một thước, Vân Dao ngẩng đầu nhìn phía một mảnh mây đen bao phủ mà đến kia, trong một cái chớp mắt, trên mặt của nàng có kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), kích động, còn có một chút hoài niệm.......