Chương 216: Đông Phương thế gia xin giúp đỡ (một)
Cập nhật 3 năm trước
So với oanh động tạo thành ở Thanh Long Quốc vì Cố Thiên chết, chuyện xảy ra kế tiếp ở Cố gia lại một lần nữa tiến vào đầu sóng ngọn gió.
Nghe nói, mấy ngày hôm trước một đám người nhảy vào Cố gia bắt đi Cố Phán Phán, sống chết chưa biết, nhưng mà kết cục khẳng định không thể tốt đẹp gì. Mà làm hung thủ hại chết phu thê Cố Thiên Cố Thanh bị Cố lão gia tử tự tay giết, bộ dáng chết cực kỳ thảm thiết, nhưng không có bất luận kẻ nào đồng tình hắn, dù sao hắn cũng là gieo gió gặt bão, chính là làm cho người ta thất vọng đau khổ là, giết hắn, vậy mà sẽ là Cố lão gia tử.
Lão gia hỏa này, quả nhiên là thuộc loại lục thân (*) không nhận.
(*) lục thân: lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con
Lúc này, trong Cố gia, Nhị phu nhân sợ hãi rụt rè lui thành một đoàn, hoảng sợ nhìn Cố lão gia tử tóc mai đều bạc.
Tuy rằng Cố Hướng Lâm hận chết Cố Thanh, nhưng đối với mẫu thân vẫn là tương đối có cảm tình, cho nên khi Cố lão gia tử muốn giết Nhị phu nhân, hắn ngăn lại.
"Gia gia, chuyện này đã như vậy, chúng ta nên thương thảo một chút kế tiếp nên làm cái gì bây giờ."
Cố Hướng Lâm cau mày, nói.
Nghe vậy, Cố lão gia tử mỏi mệt nhắm hai mắt lại.
Lão mệt mỏi, thật sự rất mệt, mấy ngày nay, giống như bỗng chốc già đi mấy chục tuổi, lão vốn tinh thần đang tràn đầy nháy mắt trở nên suy sút như thế...........
"Làm sao bây giờ? Chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Hiện giờ ở dưới sự nâng đỡ của Dư lão, Thập hoàng tử đăng cơ làm đế, chúng ta đại thế đã mất, phỏng chừng cũng sống không được bao lâu……..."
Lão biết tính cách của Cố Nhược Vân, nha đầu kia, là tuyệt đối không có khả năng buông tha cho lão!
Hai tổ tôn đang nói gì đó, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẽ: "Hơn ba năm không có trở về, trong Thanh Long Quốc này nhưng là xảy ra rất nhiều biến hóa, Cố lão Tướng Quân, không, hiện tại ngươi đã không phải là Tướng Quân, không biết nhiệm vụ ta giao cho ngươi hoàn thành như thế nào?"
Cố lão gia tử thân mình cứng lại, lão cứng ngắc ngẩng đầu, nháy mắt kia, dưới ánh mặt trời rực rỡ ngoài phòng, nam nhân một thân cẩm y chậm rãi đi đến.
Trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân, trong lòng mọi người đều xuất hiện bốn chữ, ôn nhuận như ngọc! Nam nhân này giống như một khối mĩ ngọc, ôn nhuận làm cho người ta vô cùng thư sướng! Nhưng mà, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này, Cố lão gia tử thay đổi sắc mặt.
"Đông Phương Thiếu Trạch!"
Đông Phương Thiếu Trạch, nam nhân đã từng làm cho lão tìm kiếm Cố Nhược Vân ở ba năm trước, hiện tại lại đã trở lại!
Hơn nữa, rõ ràng là lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt)!
"Chuyện gần đây ở trên đường tới ta đã nghe nói," Nam nhân tay cầm quạt xếp, ôn nhuận cười: "Nghe nói, phu thê Cố Thiên là Cố gia các ngươi hại chết?"
Khi nói lời này, ánh mắt của hắn dừng ở phía trên khuôn mặt tái nhợt của Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân cắn chặt răng, nói: "Ai bảo tiện nhân kia dụ dỗ Cố Thiên! Thật không biết anh hùng hào kiệt như Cố Thiên, vì sao lại thích loại nữ nhân giống như hồ ly tinh kia, nữ nhân kia thật sự là không biết xấu hổ!"
Dù sao đều là chết, nàng làm gì phải nhịn xuống lửa giận và không thoải mái trong lòng?
Trong mắt của nàng, Liễu Ngọc trừ bỏ vận khí tốt ra, không có ưu điểm gì khác! Ánh mắt của Cố Thiên thật sự là kém cỏi, nữ nhân như vậy cũng thích.
Con ngươi ôn nhuận của Đông Phương Thiếu Trạch trầm một chút, trong khoảnh khắc, khóe môi mới vừa rồi đang nhếch lên, tầm mắt tràn ngập hàn ý gắt gao tập trung vào thân thể mập mạp kia: "Nàng không đủ vĩ đại, chẳng lẽ, ngươi thì xứng đứng ở bên cạnh Cố Thiên? Nhưng các ngươi chẳng những hại chết phu thê Cố Thiên, thậm chí thiếu chút nữa hại Vân Nhi, lúc trước ta vốn định xả giận vì Vân Nhi, ai biết tạm thời có việc, chỉ có thể rời đi Thanh Long Quốc, lại trở về, không nghĩ tới Vân Nhi quả thực không làm cho ta thất vọng, thật đúng là tra ra hung thủ hại chết bọn họ!"