Chương 1151: Còn dám đưa tới cửa? ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Ngọc Linh chân nhân trầm ngâm nói:

- Đi lại ở không gian bên ngoài, ngươi lại một thân một mình, sợ là có nhiều bất trắc, sao không chờ dùng số Tiên Nguyên đan trên tay khiến tu vi của tự bản thân mình thăng tiến lên đến tử liên cảnh giới rồi hãy đi, như vậy cũng ổn thỏa hơn không ít.

Miêu Nghị cười nói:

- Không sao, vừa đi vừa tu luyện cũng giống như vậy.

Ngọc Linh chân nhân hơi hơi gật gật đầu:

- Ngươi nếu như đã đưa ra quyết định, ta cũng không ngăn cản ngươi, không biết ngày nào trở về?

Miêu Nghị nói:

- Chính là ra ngoài đi nhìn nhìn một chút, cũng sẽ không đi quá lâu, nhất định sớm sẽ trở về.

Ngọc Linh chân nhân buông tiếng thở dài, dù sao đã đáp ứng đi hay ở đều không ngăn cản hắn, chỉ có thể gật gật đầu nói:

- Vậy ngươi hãy tự bảo trọng.

- Tạ chưởng môn thành toàn!

Miêu Nghị chắp tay nói lời cảm ơn, lui về sau nữa vài bước chắp tay cáo từ mọi người, ngay sau đó quay đầu lại dứt khoát xoay người bỏ đi.

Hắn thậm chí không quay lại tòa nhà nhỏ ở rừng trúc, sau khi ly khai Chính Khí cung liền chạy thẳng tới cửa ra vào của đại trận, ra khỏi đại trận liền nhanh chóng bay lên không mà đi.

Làm như vậy chính là vì cẩn thận, ở tại Chính Khí môn lâu như vậy, phát hiện Chính Khí môn quả nhiên như tên, đều là người công chính. Nhưng mà lòng người khó lường, hắn không thể không để tâm làm đề phòng, dù sao mới vừa lĩnh rất nhiều Tiên Nguyên đan nắm ở trong tay như vậy, không bảo đảm hiện giờ sẽ có tiểu nhân thèm thuồng, thừa dịp hiện tại người biết bản thân mình đi đều ở trong Chính Khí cung, bản thân mình lập tức ly khai, cho dù có người có lòng cũng khó có thể nắm bắt được động tĩnh của tự bản thân mình, có thể bình yên thoát thân đi được một cách trơn tru là quá tốt, tránh khỏi rước lấy phiền toái không cần thiết.

Ở trong núi thay đổi một phương hướng khác xong, Miêu Nghị nhanh chóng bay đi về phương hướng của Linh đảo.

Ngọc Hư và Ngọc Luyện chân nhân tìm gần nửa ngày, hắn phải tìm gần nửa tháng mới đến, lại nhìn thấy mây tím trên khung đỉnh.

Trên biển rộng mênh mông, treo lơ lửng trên không trung, Miêu Nghị lấy ra "Tinh linh" mà thổ địa Chu Khánh Chi của nơi này cấp cho, đánh theo tiết tấu, thi pháp lắc lên.

Không đợi quá lâu, trong hư không tự dựng hiện ra một đoàn sương mù xoay tròn, nhanh chóng xuất hiện một cái lối đi rỗng bên trong, Miêu Nghị lắc mình chui vào, trực tiếp đáp xuống bên trên Ngọc đài ra vào linh đảo.

Vừa nhìn thấy kim giáp thủ vệ ở cửa, Miêu Nghị lập tức vui vẻ rồi, không phải là người nào khác, chính là Quyền Huy và Vương Thái Bình, không ngờ rằng trùng hợp như vậy, vừa vặn đụng phải hai người này đang làm nhiệm vụ ở nơi này. Mà lão đầu mập Chu Khánh Chi cũng đang đứng ở Ngọc Thạch bài phường, hiển nhiên là nhận được thông tri của Miêu Nghị nên chạy đến, nếu không không có khả năng ba người nayỳ đều vừa vặn ở chỗ này nghênh tiếp Miêu Nghị hắn.

Ba người ai ai cũng dùng cặp mắt lạnh nhìn hắn, trong mắt hàm chứa sát khí, trên người mơ hồ hiện lên sát khí.

Chu Khánh Chi cười lạnh một tiếng:

- Lá gan không nhỏ, còn dám đưa tới cửa?

Miêu Nghị gương mặt giễu giễu nói:

- Thế nào? Muốn giết ta diệt khẩu? Ta nếu dám đến thì sẽ không sợ các ngươi động thủ, ta còn không sợ nói cho ba người các ngươi biết, lão tử đã có tu vi Hồng Liên thất phẩm!

Hắn giơ tay lên một chút, thi pháp xóa sạch Linh Ẩn nê trên mi tâm, hiện ra hư ảnh Thất phẩm Hồng hiên trông rất sống động.

Ba người thần tình co giật, từng người ai cũng sắc mặt trở nên khó coi dị thường, nhớ lại tình hình lúc trước bị đùa bỡn, xem ra đối phương mới có Hồng Liên thất phẩm tu vi, tức giận đến mức muốn ói máu.

Ba người đã nhanh chóng quan sát chung quanh, từng người rục rịch xoắn tay, đích thật là muốn giết người diệt khẩu.

Nhưng là ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, người này không có đạo lý chạy tới đây chịu chết, hoàn toàn là có dáng vẻ không có gì sợ hãi. Chu Khánh Chi nháy mắt với hai vị phải trái, tỏ ý trước hết không nên vọng động, lập tức cười lạnh nói:

- Xem ra trên đời này thật đúng là có người không sợ chết.

- Sợ chết? Ngưu mỗ cũng là người bò ra từ đống người chết đây, chỉ bằng ba người các ngươi còn uy hiếp không được ta đâu!

Miêu Nghị chắp hai tay sau mông, lạnh nhạt nói:

- Chính Khí môn của ta ở tại Thiên Đình không phải là không có ai, ta không ngại nói thẳng ra, chỉ cần ta không thể bình yên trở về đúng hạn, tự nhiên có người báo lên Thiên Đình chuyện ba người các ngươi lĩnh nhiệm vụ trông coi mà tự đi ăn trộm! Ta là một Hồng Liên tu sĩ cái mạng nhỏ đổi ba cái mạng già của tử liên tu sĩ các ngươi, không thua thiệt đâu! Ta cứ đứng ở chỗ này, không trốn cũng không chạy, cũng sẽ không trả đòn, muốn động thủ cứ tới!

Lời này vừa nói ra, ba người tức giận có thể nói là gương mặt đỏ hồng, ai cũng cắn răng nghiến lợi.

Chu Khánh Chi cầm quải trượng tay có chút rung rung, Quyền Huy tthì lại huy kích chỉ ngực Miêu Nghị, nghiến răng lạnh lùng nói:

- Họ Ngưu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta khuyên ngươi không nên ép người quá đáng, nếu không cùng lắm thì ngọc đá cùng vỡ!

Miêu Nghị đưa tay đẩy ra trường kích, thẳng thắn nói:

- Yên tâm, không phải là muốn các ngươi lại đi hái tiên quả nữa, chẳng qua là tìm các ngươi nhờ giúp một chuyện nhỏ.

Nghe được không phải là ép bọn họ lại đi hái tiên quả, ba người ít nhiều nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng tên khốn này ăn tiên quả đến nghiện luôn rồi.

Chu Khánh Chi hỏi:

- Có lời nói thì nói mau, có rắm thối thì mau thả!

- Là một người sảng khoái!

Miêu Nghị giơ ngón tay cái lên, ngay sau đó trực tiếp nói:

- Ngũ Hành linh thảo, ta muốn trồng, mang đến cho ta mười bộ luôn cả rễ. Ta biết các ngươi ở nơi này chuyên môn trồng Hoàng uỳnh chi và Huyết Quỳnh chi, nhưng mà thứ khác cũng có.

Ngũ Hành linh thảo là không có hạt giống, đại đa số trời sanh, muốn trồng chỉ có thể hạ công phu vào bộ rễ, thí dụ như Huyết Quỳnh chi bộ rễ có thể cắt thành mấy khối rễ, sau đó đặt ở địa phương thích hợp điều kiện trồng, chỉ cần thuận lợi là có thể trồng ra nhiều cây, hắn ở tại Chính Khí môn đã thăm dò ra biện pháp trồng.

Nơi này hắn xa lạ không quen, không tìm được địa phương thích hợp để trồng, chuẩn bị mang về Tiểu thế giới trồng thử, chuẩn bị trở về Tiểu thế giới rồi.

Chu Khánh Chi hạ thấp giọng nói:

- Ngươi nói đùa gì thế, nơi này mỗi cây tiên thảo đều có ghi danh, cấp cho ngươi, chúng ta làm sao bây giờ?

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Ngũ Hành linh thảo cũng không trân quý như trong Hạnh viên, nếu như ta không đoán sai, linh đảo này thiết đặt chính là vì phiến hạnh viên đó, trọng điểm trông chừng cũng chính là vườn hạnh đó, ngay cả hạnh trong vườn đó các ngươi còn có thể có biện pháp làm sạch sẽ, đừng nói với ta là Ngũ Hành linh thảo các ngươi không có biện pháp. Mọi người đều sảng khoái một chút, ta cầm lấy thứ đó lập tức bỏ đi, không để cho các ngươi rước lấy phiền phức, đừng ép ta trở mặt!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]