Sờ cổ lắc đầu, gương mặt Miêu Nghị cả kinh nói:
- Ta kỳ phẩm kém? Ngươi đánh cờ đến mức động thủ đánh người rồi, còn dám nói đến người khác kỳ phẩm kém? Ta chơi cờ đâyy là lần đầu tiên đụng phải người động thủ như vậy, không có ai kỳ phẩm kém hơn so với ngươi đâu.
Phục Thanh tức giận tới phát cười:
- a kỳ phẩm kém cũng là bị ngươi chọc tức mà ra, ngươi còn dám đổi trắng thay đen?
Miêu Nghị đưa hai tay chỉ chỉ về phía lão, nỗ lực tâm bình khí hòa nói:
- Chúng ta có lời nói gì cứ từ từ hảo nói. Đánh cờ đừng có tổn thương hòa khí, ta chỉ là muốn nói cho tiền bối một cái đạo lý, căn cứ kinh nghiệm của ta, thường thường người có kỳ phẩm kém đều sẽ không thừa nhận tự bản thân mình có kỳ phẩm kém. Đều là chỉ trích người khác kỳ phẩm kém. Tiền bối chỉ cần tĩnh táo ngẫm lại, vãn bối là bị người nào ném ra ngoài, ai tốt ai xấu tự nhiên nhìn là hiểu ngay.
Phục Thanh chỉ vào hắn, chỉ chỉ nói:
- Được, ngược lại thành lão phu không phải, có biết cái gì gọi là không biết xấu hổ hay không? Lão phu lười nói chuyện tầm ruồng với ngươi.
Xoay người chắp tay sau lưng đi vào.
Vặn vẹo cái cổ, Miêu Nghị vỗ vỗ ống tay áo, lắc người nhảy lên bậc cấp, cũng nghênh ngang đi vào rồi...
Màn đêm buông xuống, bốn phương Túc Chủ của Tinh Túc Hải là Đông Phương Túc Chủ Hùng Uy, Nam Phương Túc Chủ Ưng Vô Địch, Bắc Phương Túc Chủ Hồng Thiên lục tục kéo tới.
Bên trong cung điện cổ xưa của Tây Túc Tinh Cung, không đốt đèn mà tự sáng. Các loại bảo thạch trên nóc nhà cộng thêm Dạ Minh Châu tản ra ánh sáng nhu hòa, như tinh tú rực rỡ.
Bốn phương Túc Chủ cộng thêm tả hữu sứ giả của từng người, cộng thêm Miêu Nghị, tổng cộng 13 người vây quanh một đoàn. Mọi người biết được tình huống xong đều là một trận chấn kinh.
Sau đó đám người bắt đầu cò kè mặc cả, thảo luận chuyện phân chia.
Chuyện này có chút không thể bàn được, bốn phương Túc Chủ bên này quá nhiều người rồi, bốn phương Túc Chủ kiên trì chia thành năm phần, tính thêm Miêu Nghị một phần, năm phương chia đều, tương đương một phương cầm hai phần mười. Miêu Nghị đâu chịu đáp ứng, ranh giới cuối cùng của hắn là bên hắn và bên Tinh Túc Hải mỗi bên nửa phần, cứng cổ cãi vã với cả một đám người, hồn nhiên không sợ.
Đứng ở một vòng phía ngoài, tám vị tả hữu sứ giả đưa mắt nhìn nhau, dòm gương mặt Miêu Nghị mà cảm thấy ly kỳ, phát hiện người này lá gan không nhỏ, một vị Tiểu Hồng liên mà dám tranh cãi đấu võ mồm với một đám kim liên tu sĩ.
Cuối cùng lão đại trong bốn phương Túc Chủ mặc áo may-ô cánh tay trần, song chưởng bắp thịt cuồn cuộn như tảng đá - Đông Phương Túc Chủ Hùng Uy - khó chịu vỗ bàn nói:
- Đừng có ồn ào nữa, Miêu lão đệ, chúng ta nhiều người như vậy phân một nửa không nói được, như vậy đi, chúng ta thối lui một bước, chúng ta cầm bảy thành, một mình ngươi cầm ba thành, thế nào?
Miêu Nghị trực tiếp phất tay cự tuyệt:
- Ta cầm một nửa, còn dư lại các ngươi muốn phân thế nào là chuyện của các ngươi, các ngươi nếu có thể biến linh thảo trồng ra thành Tiên Nguyên đan, ta cho dù cầm 10% đều được. Nói đi nói lại thì, nếu như các ngươi có thể trực tiếp biến thành Tiên Nguyên đan, cũng không còn chuyện gì của ta nữa rồi có phải hay không?
Hùng Uy nhướn mi nói:
- Tiểu tử, ngươi chớ quá mức rồi, nếu chọc ta tức lên ngươi đừng mong còn sống rời khỏi nơi này, ta có đầy biện pháp ra để nạy miệng của ngươi, đừng ép ta động thủ, đến lúc đó ngươi cái gì cũng không có được.
Miêu Nghị liếc mắt nói:
- Hùng Uy, ngươi cũng đừng làm ta sợ, ta cũng không phải bị hù dọa mà lớn lên, ta chỉ có cái mạng đê tiện này, chết cũng không tiếc, ta nếu dám đến, thì đã chuẩn bị không còn sống trở về rồi, đã chuẩn bị chết ở chỗ này. Ta chết có thể lôi kéo các ngươi, có thể lôi kéo toàn bộ Tinh Túc Hải chôn cùng cũng đáng!
Nam Phương Túc Chủ Ưng Vô Địch với khuôn mặt hung ác nham hiểm, mũi ưng dài cười lạnh lên tiếng:
- Tiểu tử, khoác lác, chỉ bằng ngươi cũng xứng kéo chúng ta chôn cùng?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ưng Vô Địch, ngươi nói nếu là ta quá hạn không về, có người đem tin tức các ngươi biết cách làm thế nào trồng Ngũ Hành linh thảo, hoặc là nói có người đem bí mật các ngươi biết cách luyện chế Tiên Nguyên đan nói cho Lục Thánh biết, ngươi đoán đoán thử các ngươi sẽ gặp cái kết quả gì?
Mọi người trong nháy mắt trợn trừng, kết quả gì còn cần phải nói sao? Lục Thánh bây giờ còn có thể giữ lại bọn họ là bởi vì bọn họ hiện tại uy hiếp không được Lục Thánh, nếu để cho Lục Thánh biết được bọn họ biết chuyện của Tiên Nguyên đan, khẳng định sẽ không bỏ qua bọn họ, tuyệt đối sẽ liên thủ tiêu diệt bọn họ, đến lúc đó yêu thánh Cơ Hoan cũng sẽ không đứng ở bên bọn họ.
Mọi người ai ai cũng mắt hiện lên ánh sáng lạnh nhìn về phía Miêu Nghị, rốt cuộc hiểu rõ người này tại sao dám trực tiếp nói phương pháp trồng cho bọn họ.
Bắc Phương Túc Chủ Hồng Thiên hình thể hùng tráng to lớn giơ cái đầu trọc ra tức giận nói:
- Ngươi dám uy hiếp chúng ta?
Miêu Nghị nói:
- Tại hạ nào dám uy hiếp các ngươi, rõ ràng là các ngươi đang uy hiếp ta! Ta nếu không đến, các ngươi cũng không gặp được chuyện tốt này, ta đưa chuyện tốt tới cửa, kết quả các ngươi lại được voi đòi tiên. Các ngươi có thể ỷ thế hiếp người, chẳng lẽ sẽ không cho phép tại hạ lưu lại cho mình cái đường lui? Ta không ngại nói rõ ra rồi, ta trước khi tới đây đã chuẩn bị chết ở chỗ này. Sở dĩ làm chút ít chuẩn bị tiểu nhân trả thù, chỉ cần ta không thể kịp thời bình yên trở về, thoáng một cái có người đem chuyện Tiên Nguyên đan của các ngươi thọc đến chỗ Lục Thánh.
Hùng Uy cười ha ha nói:
- Chúng ta sao có thể bị ngươi uy hiếp. Nói chuyện xong hay không xong tính khác, lão tứ, trước hết dạy dỗ cho tiểu tử này một chút đi!
Hồng Thiên lập tức cười gằn, khớp xương hai tay bóp kêu lên răng rắc.
Miêu Nghị nhướn mi nói:
- Hồng Thiên, ngươi tốt nhất chớ làm loạn, nếu không ta chết trước mặt cho ngươi xem, ta con người này chịu không nổi nửa điểm ủy khuất.
Hồng Thiên bật cười ha hả nói:
- Ta cũng không tin trên đời này còn có người không sợ chết. Ngươi thật ra thì chết cho ta xem.
- Ngươi khi lão tử không dám chết?
Miêu Nghị xuy một tiếng, không nói hai lời trực tiếp cầm một cây chủy thủ ở trong tay, phốc một tiếng, chủy thủ sáng chói trực tiếp cắm vào tim của mình, máu tươi văng khắp nơi, quả thực là tự sát không mang chút do dự nào.
Hiện trường một đám người toàn bộ bối rối rồi, toàn bộ trợn tròn mắt rồi, toàn bộ chấn kinh rồi, toàn bộ kinh hãi ngây cả người rồi.
Hồng Thiên nắm chặt hai nắm đấm không cười được nữa, miệng há ra có thể nhét vừa quả đấm to của tự bản thân mình.
Nhìn thấy qua không sợ chết, chưa từng thấy qua không sợ chết như vậy, giết bản thân mình cũng giống như giết gà giết chó vậy, cũng quá không coi cái mạng nhỏ của mình ra gì rồi, đối với mình hạ thủ như thế này, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.