Cử động của Miêu Nghị hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Dương Khánh. Trước đó thông báo kế hoạch không phải an bài như thế, Miêu Nghị đột nhiên thay đổi kế hoạch không ngờ lại không lên tiếng nói trước cho hắn biết.
Miêu Nghị đi tới trước mặt ba người Vũ Quần Phương, đứng ở phía đối diện với ba Hắc y nhân, quơ quơ món trong tay, lạnh nhạt nói:
- Cái thứ đó ở chỗ này của ta.
Dương Khánh và cả nhà Vũ Quần Phương đều nhìn Miêu Nghị không nói nên lời. Ai cũng sững sờ nhìn hắn đột nhiên đăng đàng biểu diễn, cũng không biết là nên ngăn trở là tốt, hay không nên ngăn trở tốt hơn. Tóm lại đều có chút trợn tròn mắt.
Nho sinh ngồi ở phía sau quầy bắt đầu khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào cái ghế chân cao, bắt chéo chân chữ ngũ, chuẩn bị sẵn sàng ung dung xem Miêu tiểu nhị làm trò náo nhiệt.
Hắc y nhân chủ sự hỏi:
- Ngươi là ai?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Ngươi lại là người nào?
Hắc y nhân đáp:
- Ta là người như thế nào ngươi không cần biết.
Miêu Nghị nói:
- Nguyên thoại hoàn trả.
Ngọc điệp trong tay lại quơ quơ:
- Đừng có bà bà mụ mụ nữa, gọn gàng sạch sẽ chút coi, một tay giao người, một tay giao hàng.
Hắc y nhân nói:
- Đùa gì thế, người ta cho các ngươi nhìn thấy rồi, hàng ta còn chưa xác nhận là thật hay giả.
Miêu Nghị đột nhiên truyền âm nói với hắn:
- Hàng ta bảo đảm là thật, đợi lát nữa ta đưa hàng cho ngươi cong, ngươi giúp ta giết Trình Diệu Uy.
- ...
Trong nháy mắt Hắc y nhân có chút trợn tròn mắt, cái tình huống gì đây? Còn cho là mình nghe lầm, đây là tới cứu người hay là giết người?
- Tiếp lấy!
Miêu Nghị thuận tay ném ngọc điệp qua, đồng thời Kỳ Lân thương cũng thuận tay bay từ trong nhẫn trữ vật ra, thuận thế đâm thẳng tới cổ họng Trình Diệu Uy.
Thương thế cực nhanh, làm cho Hắc y nhân vẫn còn ngạc nhiên giật mình, đối phương muốn giết Trình Diệu Uy không có quan hệ gì, tay hắn còn nắm cổ họng Trình Diệu Uy.
Muốn buông tay ra khỏ Trình Diệu Uy, thì lại cảm thấy không đúng, hàng nếu như là giả, Trình Diệu Uy nếu như chết rồi, hắn cầm thứ gì để uy hiếp đối phương giao ra chứ? Y theo bản năng kéo Trình Diệu Uy tránh ra, ngược lại đang cứu Trình Diệu Uy.
Mũi nhọn chấn động lên, một chùm mưa máu bắn vọt ra, tay Hắc y nhân nắm cổ Trình Diệu Uy trực tiếp bị cắt đứt rồi, cạnh gai nhọn ở đầu thương hung hăng đập vào ngực của hắn, chấn hắn lảo đảo lui về sau, vết cắt ở ngực cũng đã phun máu.
Một cánh tay cầm thương tấn mãnh ra chiêu, tay còn lại của Miêu Nghị biến thành trảo chụp một cái, trực tiếp nhiếp kéo Trình Diệu Uy lại, hất cánh tay gạt hất một cái, ném Trình Diệu Uy cho Vũ Quần Phương ở phía sau.
Hắc y nhân ở hai bên có chút trợn tròn mắt, không ngờ lại có người dám động thủ trong Phong Vân Khách Sạn!
Trong lúc hơi sửng sốt đó, Miêu Nghị cũng không khách khí gì, rung thương đánh giết qua hai bên phải trái.
Hắc y nhân hai bên còn đang do dự có nên động thủ ở trong Phong Vân Khách Sạn hay không, nhưng mà bị Miêu Nghị ép như vậy, chuyện liên quan đến tánh mạng, không có đạo lý chờ lần lượt làm thịt, song song lắc mạnh người lảng tránh ra sau.
Nhưng một hơi do dự trước đó như vậy, đã bbỏ mất cơ hội tốt, một người lắc mình dựng lên, liền bị Miêu Nghị thọc một thương đuổi theo kịp, trúng thẳng ngực, đâm thấu tim chết tốt.
Miêu Nghị cả thương dẫn người, càn quét kẻ địch trốn lánh khác. Người này tu vi không thấp, khẳng định đạt đến tử liên cảnh giới, cộng thêm Miêu Nghị trên thương có hạn chế, ảnh hưởng tốc độ, không ngờ lại bị tên này nhanh như chớp bắt lại thân thương của Miêu Nghị.
Hai vị tử liên tu sĩ vừa giao thủ, pháp lực cuồn cuộn tuôn ra lập tức làm cho bàn ghế bên trong khách sạn như bẻ gãy nghiền nát vậy, sụp đổ bay loạn.
Dương Khánh nhanh chóng thi pháp che ở trước người mình. Vũ Quần Phương ba người thì thi pháp che cho Trình Diệu Uy. Một bàn ba khách khác lại lần dọc theo góc tường chạy trối chết. Bọn họ không nhận ra mấy vị này là người nào, quá điên cuồng rồi, lại động thủ trong Phong Vân Khách Sạn!
May mắn là Miêu Nghị nhanh chóng kết thúc chiến đấu, nếu không không hủy đi Phong Vân Khách Sạn không thể.
Hắc y nhân đó biến trảo chụp thân thương, một đạo Xích Diễm hỏa kiếm lại đột nhiên nổ bắn ra từ đầu thương, trực tiếp xuyên thấu vào dưới sườn của người đó. Người đó trong khoảng khắc phát ra tiếng hét thê lương thảm thiết, biến thành hỏa nhân rơi xuống.
Bay lên trời, Miêu Nghị tung một đá đạp bay người treo trên thương, người sắp chết mà chưa chết đó lổn rổn bay đi đập vỡ quầy tính tiền. Nho sinh ôm cánh tay mặt tỉnh bơ ngồi ở phía sau quầy đã kinh hãi ngây cả người rồi, vẫn còn muốn nhìn Miêu Nghị bày trò náo nhiệt, cái tên Miêu Nghị này ủa thật đang gây một trận náo nhiệt lớn cho hắn nhìn coi đây mà.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng Miêu Nghị lại sẽ làm chuyện này ở Phong Vân Khách Sạn. Ai làm cũng có thể được, chính là không ngờ rằng Miêu Nghị sẽ đập chỗ làm ăn của Lão Bản Nương, có thể nói là nghẹn ngào không nói nên lời, trơ mắt nhìn quầy bị đập nát tan, hắn ngồi ở phía sau quầy bắt chéo chân chữ ngũ hoàn toàn lộ ra.
Ngay sau đó bỗng nhiên đứng lên, tức giận nói:
- Dừng tay
Nói thì chậm, thật ra rất nhanh, nhưng mà mấy cái nháy mắt sau đó, đại đường của Phong Vân Khách Sạn đã thay đổi hình dạng rồi.
Cái tên đứt cánh tay ngực bị rạch một đường còn chưa chết, đang nhanh chóng trốn chạy ào ra phía ngoài khách điếm. Hai người phía ngoài khách điếm vừa nhìn thấy bên trong đánh nhau, mới vừa lắc người chuẩn bị vào xuất thủ tương trợ, ngay sau đó mới nhớ lại đây là Phong Vân Khách Sạn, kịp phản ứng trở lại lập tức quay đầu bỏ chạy.
Địch nhân muốn chạy trốn rồi, cho nên nho sinh quát dừng tay lại thì có ích lợi gì, Miêu Nghị căn bản không nghe lời của hắn, xách thương lắc mình truy sát theo ra ngoài.
Người bị trọng thương tương đối dễ truy đuổi, song phương song song lướt ra ngoài đại môn của khách điếm, người trên không trung một trước một sau, Miêu Nghị một ngọn thương thọc ra, đâm vào đùi đối phương, thân thương bốc lửa, trong nháy mắt đốt đùi người đó.
Người đó kêu thảm một tiếng, lại bị Miêu Nghị hất thương về, ném trở về khách điếm, đồng thời một cú hồi mã thương đâm một lúc ba thương trên người của người đó, không làm tổn thương chỗ yếu hại của y, chỉ làm cho y không thể chạy trốn và không còn năng lực phản kháng, vứt trở về bên trong đại sảnh của khách điếm.
Phía ngoài nghe được động tĩnh, thợ mộc và thợ đá không biết chuyện gì xảy ra nhanh chóng lắc mạnh đến, thấy Miêu Nghị đang đánh nhau với người trong khách điếm, giúp ai tự nhiên là không cần nói, nhanh chóng lắc mình ngăn lại hai người mới vừa rồi thối lui ra khỏi cửa muốn chạy trốn.
- To gan! Dám động thủ tại Phong Vân Khách Sạn!
Thợ đá đột nhiên lấy ra song chùy cầm ở trong tay, nổi giận đập xuống một phát.
Thợ mộc thì một cây Trảm mã đao chém lia chém lịa.
Hai vị Hắc y nhân muốn chạy trốn đó không nói nên lời, chúng ta căn bản không có động thủ à nha, là chạy trốn có biết không hả, nhưng mà người ta đã đánh tới rồi, làm sao có thể ngồi chờ chết được, chỉ có thể là lấy vũ khí ra trả đòn mà thôi.