Bất quá trong số sơn chủ thu hoạch gấp bội không có Tần Vi Vi, nếu như nếm mùi thất bại còn có thưởng, sau này làm sao Dương Khánh có thể khiến cho kẻ dưới phục tùng, đương nhiên phải làm như vậy.
Nhưng mọi người cũng biết rõ ràng trong lòng, thân là nghĩa nữ phủ chủ, dù thua thiệt cũng chỉ là tạm thời.
Sau khi nghị sự xong, Dương Khánh đích thân dẫn các lộ sơn chủ cỡi long câu chạy tới Trấn Ất điện.
Thân ở trong đó Miêu Nghị có vẻ hưng phấn, cùng Ngô Đồng đi theo hai bên tả hữu Tần Vi Vi, rốt cục có cơ hội biết đại môn Trấn Ất điện nằm hướng nào rồi.
Tuy hưng phấn nhưng cũng có chút mất hứng, bởi vì Hùng Khiếu cũng ở trong đó, cừu nhân gặp mặt lập tức mắt đỏ ngầu, thế nhưng bị quy tắc hạn chế, hắn lại không tiện làm loạn.
Cũng cùng đạo lý, Hùng Khiếu cũng vì bị quy tắc hạn chế, không dám trắng trợn không kiêng nể làm loạn đối với Miêu Nghị. Nếu không y đã sớm giết chết Miêu Nghị rồi, đâu còn có thể kéo dài tới hôm nay...
Giữa núi non trùng điệp tuyết trắng một màu, kỳ hoa dị thảo bị phủ đầy tuyết, thác nước đóng băng, long câu đạp tuyết xuyên qua rừng núi, thỉnh thoảng bay qua hào sâu sơn cốc. Tuyết đọng thỉnh thoảng tuột xuống ầm ầm, gây khó khăn cho tốc độ chạy của đám long câu.
Trấn Ất điện tọa lạc trong đó, kiến trúc như mạng nhện giăng đầy bốn phía dãy núi.
Trên đỉnh núi ở giữa cao nhất có một tòa đại viện hùng vĩ, bên trong viện là một đám kiến trúc theo quy mô cung điện chân chính, rường cột chạm trổ tinh xảo tỉ mỉ.
Từ dưới nhìn lên chỉ thấy hết sức uy nghiêm hùng vĩ, khí thế phi phàm.
Trong địa thế núi như vậy, cũng không biết tốn bao nhiêu nhân công mới xây thành.
Miêu Nghị dọc đường thưởng thức phong cảnh diễm lệ bốn phía hiếm thấy, phát hiện quả nhiên là ở giới tu hành địa vị càng cao, chiếm đoạt địa bàn càng hoành tráng, hẳn là sau khi băng tuyết tan đi cảnh sắc sẽ vô cùng xinh đẹp, ngắm mãi không chán.
Cả bọn chạy đến dưới chân núi liền bị người ngăn lại. Đại đa số người chạy tới viện thường hay chuẩn bị cho người Nam Tuyên phủ mỗi lần tới đây, vốn Miêu Nghị và Hùng Khiếu cũng muốn đi theo.
Ai ngờ Dương Khánh quay đầu chỉ hai người:
- Hai người các ngươi đi theo ta.
Đôi cừu nhân theo bản năng ngơ ngác nhìn nhau, đều có vẻ hơi kỳ quái, bất quá tự nhiên lĩnh mệnh.
Hai người theo Dương Khánh chạy về phía đại viện hùng vĩ trên ngọn chủ phong, những người khác không được cho đòi không thể tự tiện xông vào.
Bên ngoài đại môn, ba người xuống long câu, gởi ở một bên. Sau khi tu sĩ giữ cửa chứng thực thân phận bèn cho ba người tiến vào.
Vừa vào cửa cung, kiến trúc hùng vĩ khí thế hoành tráng ập vào mặt, ba người không đi thẳng vào chính điện, tiểu thị nữ vận cung trang chờ đợi bên cạnh giơ tay ra mời:
- Mời đi theo ta!
Quay đầu lại dẫn ba người đi sang viện bên, vào sương phòng dùng trà chờ đợi.
Bên trong sương phòng bày rất nhiều bộ bàn ghế uống trà, có một số người đã ngồi chờ sẵn.
Dương Khánh vừa vào lập tức chắp tay chào hỏi mọi người. Mọi người cũng rối rít cười nói hàn huyên, dường như hết sức khách sáo đối với Dương Khánh, trước khi Chương Đức Thành chết lại không được như vậy.
Sau khi tất cả cùng ngồi xuống, Miêu Nghị và Hùng Khiếu tự giác đứng ở phía sau chỗ Dương Khánh ngồi, hai người bọn họ không có tư cách ngồi ở nơi này.
Nghe mọi người hàn huyên cũng biết, chính là các lộ phủ chủ Trấn Ất điện, hai người bọn họ không có tư cách ngồi ngang hàng.
Bất quá làm Miêu Nghị và Hùng Khiếu cảm thấy kỳ quái là, dường như chỉ có một mình Dương Khánh dẫn theo thủ hạ tới, những phủ chủ khác chỉ đi tới đây một mình, cũng không dẫn người.
Những phủ chủ khác cũng thỉnh thoảng quan sát hai người sau lưng Dương Khánh, bất quá không có hỏi nhiều.
Cũng không ai hỏi chuyện đã xảy ra giữa Dương Khánh và Chương Đức Thành, dường như mọi người cũng đã quên bẵng Chương Đức Thành.
Mặc dù Hùng Khiếu không có giao tình với những phủ chủ này, nhưng không phải là lần đầu tiên theo Dương Khánh tới Trấn Ất điện, cho nên đã gặp qua phần lớn.
Mà Miêu Nghị lại chú ý nghe mọi người trao đổi, yên lặng ghi nhớ vị nào là phủ chủ phủ nào, nếu đã tới một lần thì không thể để uổng công vô ích, phải gia tăng kiến thức một chút.
Mọi người tán gẫu trên trời dưới đất một lúc lâu sau, chợt có một tiểu thị nữ vận cung trang khác đi vào, sau khi hành lễ với mọi người bèn cất giọng trong trẻo lớn tiếng hỏi:
- Tất cả tới đủ chưa?
Mọi người cười nói:
- Đã tới đông đủ.
Lúc này tiểu thị nữ mới gật đầu nói:
- Điện chủ khởi giá, cho đòi chư vị phủ chủ tới đại điện nghị sự.
Cả đám phủ chủ lập tức đứng lên nối đuôi đi ra, ai ngờ tên tiểu thị nữ kia lại đưa tay ngăn cản hai người sau lưng Dương Khánh, hỏi:
- Xin hỏi Dương phủ chủ, phải chăng hai vị này là Hùng Khiếu và Miêu Nghị?
Hùng Khiếu và Miêu Nghị sửng sốt, làm sao tiểu thị nữ này biết tên của chúng ta?
Các phủ chủ khác cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn, trong mắt ai nấy lộ vẻ kinh ngạc.
Dương Khánh khẽ vuốt cằm nói:
- Đúng vậy!
Tiểu thị nữ lại cao giọng nói:
- Đại điện nghị sự, kẻ không phận sự miễn vào, hay là hai vị ở lại đây đi.
Dương Khánh hơi ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn hai người nói:
- Hai người các ngươi ở lại nơi này.
- Dạ!
Hai người chắp tay dừng bước.
Đợi sau khi chúng phủ chủ đã đi rồi, tiểu thị nữ lại đưa tay nói:
- Xin hai vị chờ giây lát, mời ngồi dùng trà.
Hai người không thể làm gì khác hơn là nghe lời tìm một chỗ ngồi xuống, trước đó bọn họ không có tư cách ngồi.
Bất quá lúc này bên trong sương phòng trống rỗng, chỉ có hai lão oan gia Miêu Nghị và Hùng Khiếu thỉnh thoảng nhìn nhau, trừng mắt với nhau. Bọn họ không nói lời khách sáo với nhau, không đánh nhau đã là may lắm, bất quá không muốn gây chuyện ở nơi này mà thôi.
Tiểu thị nữ ngoan ngoãn lặng lẽ ở bên cạnh phục dịch, thấy hai người uống trà xong, lập tức châm trà cho hai người.
- Tiểu tỷ tỷ, vì sao nàng biết chúng ta?
Hùng Khiếu Lại uống chén nước trà xong đột nhiên thử hỏi một câu, y muốn khéo léo thăm dò một chút, bởi vì cảm thấy lần này Dương Khánh dẫn hai người tới đây chắc chắn không đơn giản.
Tiểu thị nữ khẽ mỉm cười, sau khi châm trà rót nước đưa tay mời dùng, lại không đáp lời, có lẽ là không được phép.
Sắc mặt Hùng Khiếu cứng đờ, người ta không trả lời y cũng không tiện ép buộc, nơi này cũng không phải là địa phương cho y giương oai.
Thấy Hùng Khiếu nếm mùi đau khổ, Miêu Nghị bên cạnh không nhịn được cười vui vẻ, có vẻ như vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Hùng Khiếu liếc xéo hắn hừ lạnh một tiếng.
Sau khi chờ một lúc nữa Miêu Nghị hết nhìn Đông tới nhìn Tây, cảm giác không khí nơi này khiến cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, nhất là bên cạnh còn có Hùng Khiếu mà hắn rất muốn hất chung trà vào mặt.