Miêu Nghị mở mắt cười nói:
- Chuyện tệ hại hơn còn ở phía sau, trong danh sách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội mấy năm sau có tên của ta.
Hai nàng mặt mày thất sắc, kêu lên thất thanh:
- Chủ nhân phải đi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ư?
Hai người đã không còn là nha đầu ngu ngốc không hiểu chuyện như trước đây, tự nhiên biết Tinh Tú Hải Kham Loạn hội có ý nghĩa như thế nào. Tuyết nhi bổ túc một câu:
- Không đi có được không?
Miêu Nghị khẽ lắc đầu nói:
- Thân bất do kỷ, không đi không được. Trừ phi thoát đi giống như Hùng Khiếu vậy.
Thiên nhi nắm tóc của hắn cắn răng nói:
- Thoát đi cũng tốt, chủ nhân đi đâu, chúng ta sẽ đi theo đó.
- Hùng Khiếu kết quả chính là vết xe đổ trước, nếu thật sự muốn chạy, bên này sẽ không bỏ qua cho ta, lại sẽ có người thứ hai, thứ ba giống như ta vậy đi giết ta, cho đến khi nào giết chết ta mới thôi!
Tuyết nhi quỳ trước mặt hắn, run giọng nói:
- Chẳng lẽ không đi không được sao? Chúng ta có thể trốn xa một chút, trốn tới một địa phương bọn họ không tìm được chúng ta.
Miêu Nghị đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng:
- Thiên hạ tuy lớn nhưng không có đất chúng ta dung thân, không có thực lực trốn tới chỗ nào cũng có kết quả giống nhau, cũng phải bị người định đoạt, ít nhất ở chỗ này ta còn có cơ sở. Nếu muốn leo lên, chạy trốn mãi sẽ không có ích gì, chỉ có thể thẳng thắn đối mặt. Ban đầu lúc ta muốn bước lên con đường tu hành này, từng có một người nói cho ta biết, đi lên con đường này chính là đường không quay đầu lại được, hỏi ta có thật sự muốn đi lên con đường này hay không…
- Lúc ấy ta không hiểu, bây giờ ta đã hiểu, một khi bước lên con đường này sẽ trở nên thân bất do kỷ. Hôm nay ta chỉ có thể đi thẳng tới trên con đường này, dù là chông gai giăng đầy, khắp nơi hiểm trở, thi thể chất chồng, vậy cũng không thể nào trốn tránh. Ta từng thấy một câu nói bên trong Vạn Trượng Hồng Trần... Biển máu vô bờ xương trắng phơi… Không biết là vị tiền bối nào viết, chỉ một câu nói nhưng đã lột tả hết gian hiểm và chua cay trên con đường tu hành.
Hắn đưa tay kéo thân thể mềm mại trắng nõn Tuyết nhi tới, ôm nàng ngồi trên bắp đùi của mình, đưa tay vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng:
- Tối thiểu bên trong quy tắc trò chơi vẫn còn đường ra, có thể muốn giết ta nhưng cũng có thể cho ta cơ hội tích góp thực lực, vì sao phải tránh né? Cho nên hai người các ngươi không cần phải sợ, cũng không cần kinh hoảng, ta tự lực tranh thủ ngoi lên, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Ta cũng hy vọng hai người các ngươi không dễ dàng bỏ cuộc, nếu như ta có cái gì ngoài ý muốn, hai người các ngươi nhất định phải sống tiếp thật tốt, sống mới có hy vọng.
Hai nàng cắn môi không nói, cảm giác dường như chủ nhân đang dặn dò hậu sự với mình.
- Hai người các ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, các ngươi tạm thời không cần nói cho những người khác chuyện ta phải đi Tinh Tú Hải, bất quá lát nữa có thể nói với Yêu Nhược Tiên.
Thiên nhi đang chải đầu cho hắn hỏi:
- Là cầu xin sư phó cùng đi với ngài sao?
- Không cần cầu xin lão đi cùng ta, tiết lộ cho lão biết là được, chờ sau khi ta từ Nam Tuyên phủ trở lại cũng tiện tìm lão thương lượng một ít chuyện.
- Hiểu rồi.
Rửa mặt xong Miêu Nghị leo lên bờ, thi pháp xua tan nước bám bên ngoài thân thể. Mà thân thể hai người ngọc khiến cho người ta trông thấy phải phun máu mũi cũng đang phục dịch hắn mặc y phục vào.
Sau khi ba người thay quần áo rời khỏi đây, gặp được Diêm Tu chờ ở trong sân, cùng với bọn Điền Thanh Phong đã khôi phục nguyên khí.
Miêu Nghị đứng ở trên bậc thang đưa mắt quét qua mọi người, Thiên nhi, Tuyết nhi ở phía sau.
Mọi người cùng nhau chắp tay nói:
- Tham kiến sơn chủ, ra mắt Đại cô cô, tiểu cô cô.
Mọi người phát hiện dường như khí sắc Đại cô cô và tiểu cô cô hôm nay rất tốt, sắc mặt lộ ra vẻ kiều diễm dị thường.
Bất quá ánh mắt đệ tử Lam Ngọc môn chứa đầy mong đợi chủ yếu rơi vào trên người Miêu Nghị, đối phương là người đã hứa hẹn ích lợi với Lam Ngọc môn bọn họ.
- Điền Thanh Phong, Âu Ngọc Lâm, Ngưu Thắng, Dương Lập Quần.
Miêu Nghị đưa mắt nhìn về phía mấy người điểm danh.
- Có!
Bốn người bước ra một bước chắp tay.
- Bốn người các ngươi theo ta đi Nam Tuyên phủ phục mệnh!
- Dạ!
Một tên tu sĩ Thanh Liên tứ phẩm, ba tên Thanh Liên tam phẩm lĩnh mệnh.
Có thể nhìn ra Miêu Nghị không hề coi nhẹ sự an toàn của mình, một khi có thể mang cao thủ đi theo bảo vệ vậy nhất định sẽ mang theo.
Miêu Nghị lại đưa mắt nhìn về phía Diêm Tu:
- Sau khi ta từ Nam Tuyên phủ trở về, muốn thấy các lộ động chủ tới Trấn Hải sơn chờ lệnh, lão hãy sớm đưa tin cho bọn họ.
- Dạ!
Diêm Tu lĩnh mệnh.
- Lúc ta không có mặt, các ngươi nghe theo Diêm Tu điều khiển.
Miêu Nghị lại nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Tu:
- Nếu có kẻ manh tâm không tốt, ta bất kể kẻ đó là tâm phúc của ba đại môn phái hay là của ai, giết cho ta! Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!
Vạn Hưng phủ Hùng Khiếu xuất hiện tình huống chính là vết xe đổ trước, hắn quyết không cho phép ở địa bàn của mình xuất hiện loại tình huống đó, có nhiều cao thủ Thanh Liên như vậy trong tay, hắn cũng muốn xem thử ai dám làm loạn.
- Dạ!
Mọi người lĩnh mệnh lần nữa.
Hắc Thán vẫn nằm ở cửa dưới mái hiên bị Miêu Nghị đá một cước đứng lên.
Diêm Tu lại điều bốn thớt long câu cho bọn Điền Thanh Phong, chỉ chốc lát sau năm kỵ sĩ ầm ầm lao ra Trấn Hải sơn...
-----------
Bọn Miêu Nghị chạy một mạch long câu không ngừng vó, trên đường vô kinh vô hiểm, thuận lợi chạy tới Nam Tuyên phủ.
Năm người nhảy xuống long câu, để bọn Điền Thanh Phong ở lại bên ngoài chờ đợi, Miêu Nghị đi tới trước sơn môn một mình.
Sau khi thông báo Miêu Nghị được dẫn tới lương đình sau núi, gặp được Dương Khánh lộ vẻ uy nghiêm bên trong lương đình.
Không những ánh mắt của Thanh Mai cùng Thanh Cúc nhìn về phía Miêu Nghị tương đối phức tạp, ngay cả Dương Khánh cũng hơi thất thần. Nếu lúc trước y nghĩ thoáng hơn một chút, hiện tại tên này đã trở thành con rể y.
Thanh Cúc âm thầm thở dài, thật ra thì theo nàng thấy, Tần Vi Vi và Miêu Nghị hết sức xứng đôi, nhưng lời nàng nói ra không đáng kể gì.
- Thuộc hạ bái kiến phủ chủ.
Miêu Nghị làm lễ ra mắt.
Dương Khánh đỡ hờ một cái, ý bảo không cần đa lễ, mỉm cười nói:
- Ngươi tới gặp ta nhanh như vậy, phải chăng là gặp phiền phức gì ở Trấn Hải sơn?
Miêu Nghị lấy một chiếc hộp từ trong nhẫn trữ vật ra, hai tay dâng lên:
- Thuộc hạ may mắn không làm nhục mạng, đã giết được nghịch tặc!
Dương Khánh hơi kinh hãi, chẳng lẽ là... Y vuốt cằm ra hiệu, Thanh Cúc nhanh chóng tiến tới nhận hộp.