Tống Văn Tuệ nhìn Thẩm Hoài về BK đã mấy ngày nhưng cửa nhà lại chưa vào lần nào, trong lòng vừa thương xót vừa quyết tâm giúp đỡ “đứa cháu tội nghiệp”, có điều lý do này không thể công khai.
Trọn cả buổi chiều, Thẩm Hoài và Chu Dụ ngồi trong phòng làm việc của nhà khách điện lực Đông Nam, trình bày dự án và khả năng thành hiện thực cho đám quan viên trong công ty được tiểu cô mời tới, đồng thời vẽ ra mô thức “điện lực Đông Nam hợp tác với xí nghiệp hương trấn, cùng bắt tay xây dựng nhà máy”.
Mời đám quan viên bộ Điện lực và tập đoàn điện lực Đông Nam dự tiệc, đưa tiểu cô về nhà, Thẩm Hoài và Chu Dụ mới về lại nhà khách Hoài Hải, hối hợp với đội kêu gọi đầu tư của Đông Hoa.
Lúc Thẩm Hoài và Chu Dụ chạy tới, tiệc chiêu đãi ở nhà khách còn đang dang dở, quan viên phụ trách công tác lần này của các huyện thị đang nâng ly với giới đầu tư, dưới đèn mờ, nhìn qua có khoảng 4-50 người, có vẻ rất náo nhiệt.
Chu Dụ muốn tỵ hiềm, khẽ kéo ra cự ly với Thẩm Hoài trước mặt người ngoài nên vào đại sảnh trước. Thẩm Hoài đi sau mấy bước, vào cửa thì bắt gặp Hùng Đại Linh và Tân Kỳ cũng có mặt trong đám người, đang được một đám đàn ông ăn mặc lịch thiệp vây quanh tán chuyện.
Hùng Đại Linh thấy Thẩm Hoài đi vào, khẽ hướng sang cười một cái; Tân Kỳ lại không cố kỵ nhiều, thoát ra đám đông, chạy lại hỏi thăm.
“Sao mấy em cũng ở đây?” Thẩm Hoài hiếu kỳ hỏi.
“Là Lương thị trưởng của bọn anh lâm thời kéo hai đứa em sang làm nhân viên; điều kiện là miễn phí tiền ăn ở.” Tân Kỳ cũng chú ý đến cả ngày nay không thấy Thẩm Hoài và Chu Dụ xuất hiện, giờ chân trước chân sau chạy vào, mới hỏi: “Hôm nay Chu khu trưởng nhìn đẹp thật! Cả ngày nay hai người đi đâu?”
Bản thân Tân Kỳ vừa vô tư vừa nhiệt tình, thêm lên hảo cảm lúc đi trên tàu, nên tiếp xúc với Thẩm Hoài cũng không quá câu thúc.
Thẩm Hoài nhìn sang Chu Dụ lúc ấy đang cố ý giữ cự ly với mình trước mặt người ngoài.
Vừa bồi cùng đám quan viên bộ Điện lực ăn cơm, do Thẩm Hoài cũng ở đó nên Chu Dụ uống không ít, khuôn mặt say hồng, dưới đèn thủy tinh lộng lẫy càng tăng thêm mấy phần diễm lệ mê người. Trên đường chạy tới tìm Lương Tiểu Lâm báo cáo công tác, không biết đã hút hồn bao nhiêu cặp mắt.
Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không giải thích chuyện xây nhà máy điện với Tân Kỳ, thuận miệng đáp: “Cũng không nhất định phải ngồi đây mới làm được công tác kêu gọi đầu tư…”
Lương Tiểu Lâm đứng giữa yến sảnh, lúc Chu Dụ chạy qua, hắn đang đứng cùng một chỗ với đám Tôn Khải Nghĩa, Tống Hồng Quân, Tạ Hải Thành. Chu Minh và Hùng Đại Ny đứng bên, tuy không chen miệng vào, nhưng bộ dáng khá chăm chú lắng nghe… Có vẻ như hôm nay vừa tiếp xúc nhưng đã rất thân thuộc.
Đám Lương Tiểu Lâm, Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa không có biểu hiện gì. Nhưng Tống Hồng Quân thấy Chu Dụ xuất hiện liền nhìn sang bên này, chớp mắt với Thẩm Hoài.
Trong lòng Thẩm Hoài còn đang nghi hoặc vì sao Lương Tiểu Lâm sẽ mời Hùng Đại Linh và Tân Kỳ làm nhân viên công tác lâm thời, vì sao mặc nhận để Chu Minh dẫn cả Hùng Đại Linh cùng tham gia hoạt động. Đây rõ ràng là tư thái lôi kéo quan hệ với Hùng Văn Bân a? Chẳng lẽ Lương Tiểu Lâm muốn hạ quyết tâm vạch rõ giới tuyến với Cao Thiên Hà?
Chính đang nghi hoặc thì Chu Minh đã nhìn ra sự xuất hiện của hắn, liền vẫy vẫy tay sang, tiếp đó Lương Tiểu Lâm cũng quan sát thấy, tỏ ý để hắn cùng qua nói chuyện.
Thẩm Hoài không muốn chạm mắt nói mấy câu không đau không ngứa với bọn Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa. Nhưng nếu Lương Tiểu Lâm đã có ý, hắn không thể không nể mặt.
Nhìn Thẩm Hoài chạy qua, Lương Tiểu Lâm nói: “Đàm bí thư gọi điện cho tôi rồi, tiểu Thẩm, cậu giấu diếm bọn tôi thật khổ a!!”
Nghe Lương Tiểu Lâm nói vậy, lại nhìn thần tình nheo mắt mà cười của Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành. Thẩm Hoài biết Lương Tiểu Lâm đã biết gia thế mình thông qua Đàm Khải Bình, chắc cũng biết cả chuyện phụ thân sắp đến Hoài Hải tạm giữ chức phó tỉnh trưởng; Có lẽ vì thế nên mới chuyển sang vạch rõ giới hạn với Cao Thiên Hà, từ ấy thành một mắt xích trong vòng tròn Đàm hệ.
Lượng tin tức trong câu nói của Lương Tiểu Lâm rất lớn, nhưng không hề nói rõ gì cả, hoàn toàn là “ngươi biết ta biết, trời biết đất biết”. Đám quan viên bên thân Lương Tiểu Lâm, bao gồm cả Chu Minh đều rất nghi hoặc, không biết Lương Tiểu Lâm và Thẩm Hoài đang giấu diếm mọi người điều gì.
Thẩm Hoài hơi cười nhẹ, nói: “Tôi có thể giấu được gì qua mắt Lương thị trưởng ngài đâu?”
Lương Tiểu Lâm ha ha cười lớn, chỉ vào Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành và Tống Hồng Quân, sảng lãng nói: “Vậy mọi người cũng không cần giới thiệu nữa. Tiểu Thẩm, Tạ tổng và Tôn tổng đã quyết định hùn vốn thành lập một xí nghiệp cơ điện ở Đông Hoa. Đàm bí thư còn phân phó cho tôi, nói sau bữa tiệc này sẽ đại diện cho thị ủy, thị chính phủ, trực tiếp mời Tạ tổng, Tôn tổng đến Đông Hoa khảo sát thực tế…”
Thẩm Hoài biết cuộc điện thoại đêm qua của Đàm Khải Bình đã phát huy tác dụng, chắc ông ta đã đạt được sự đồng thuận gì đó với phụ thân.
Phụ thân hắn tới Hoài Hải là tạm giữ chức, muốn giành được càng nhiều thực quyền trong tỉnh hiển nhiên không thực tế. Giờ Thẩm Hoài đã hiểu ra đại khái tâm tư “người cha ruột” này. Chắc ông ta muốn tận lực nâng đỡ Đàm Khải Bình, để họ Đàm ổn chắc chân tại Đông Hoa, khiến trong tỉnh và các thành phố khác cảm nhận được sức ảnh hưởng và mạng lưới nhân mạch của mình, qua đó giành được càng nhiều cơ hội.
Phụ thân hắn hiển nhiên không cam tâm chỉ tạm giữ chức một hai năm rồi lại điều về bộ ủy giữ một ghế nhàn chức cấp phó bộ nào đó, không chừng còn định cắm rễ ở địa phương, thông qua địa phương tìm bàn đạp để “tiến bộ hơn nữa”.
Nếu không thể tiến thêm một bước, dù là đảm nhiệm yếu chức ở địa phương cũng uy phong hơn ngồi ghế trong bộ ủy nhiều. Thời buổi này, không biết có bao nhiêu quan viên cấp ti cục không nhìn thấy lối ra trong các đơn vị bộ ủy, đều mong ngóng có cơ hội thả xuống địa phương nhận chức.
Dưới tình huống này, phụ thân hắn thúc đẩy để tập đoàn Trường Thanh, công ty Hải Phong đầu tư vào Đông Hoa cũng không có gì là kỳ quái.
Chắc bởi thế, Lương Tiểu Lâm mới chọn vạch rõ giới tuyến với Cao Thiên Hà thôi?
Mà cũng đúng, từ khi Đàm Khải Bình xuống Đông Hoa ngồi vào ghế bí thư, Cao Thiên Hà liền rơi vào thế yếu, tuy đạp được lên tuyến của trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh, nhưng sau vụ Anh Hoàng, quan hệ hai bên bị ảnh hưởng không nhẹ. Hiện thời Đàm Khải Bình lại thông qua Tống gia, bày ra mạng lưới nhân mạch và lực ảnh hưởng vượt xa Cao Thiên Hà, đứa quen nhìn hướng gió như Lương Tiểu Lâm sẽ quyết định thế nào, căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều cũng có được đáp án.
Thấy Thẩm Hoài không nói chuyện, Tạ Hải Thành còn tưởng hắn bị lời mình nói làm cho sững người, mới kéo Chu Minh lại, nói: “Đông Hoa thật là nhân tài đông đúc, chiều nay được nghe Chu xứ trưởng giới thiệu, bọn tôi mới quyết tâm xây nhà xưởng ở Đông Hoa.”
Thẩm Hoài nhìn sang Chu Minh, trên mặt hắn tuy không quá hiển rõ, nhưng ai cũng nhìn ra vẻ đắc ý dương dương, có lẽ hắn còn cho rằng khoản đầu tư này là do mình kéo được.
“Chu xứ trưởng là người Đông Hoa, không chỉ là con rể của chánh văn phòng thị ủy Hùng Văn Bân, mà còn là trấn trưởng của thị trấn sát Mai Khê, Hạc Đường, chắc Tôn tổng và Tạ tổng đã biết rồi?” Thẩm Hoài da cười thịt không cười hỏi.
“À, cũng vừa mới biết.” Tạ Hải Thành ha ha mà cười, nhìn tựa như nói với Lương Tiểu Lâm, mắt lại liếc sang Thẩm Hoài: « Tôi và Tôn tổng quyết định hùn vốn xây nhà xưởng ở Hạc Đường, cách Mai Khê một con đường… »
Thẩm Hoài tin tưởng Lương Tiểu Lâm chắc không biết ý đồ thực sự khi Tạ Hải Thành chọn đầu tư vào Hạc Đường.
Từ Tạ Hải Thành có thể nhanh chóng tìm đến Chu Minh làm đối tượng đả kích mình, Thẩm Hoài biết chắc hắn đã quan sát tình hình Đông Hoa không cạn. Chính thế mới lợi dụng quan hệ phức tạp giữa mình và Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân để tìm cơ hội đả kích bản thân.
Không ngờ chuyện đã qua hơn ba năm, nhưng hận ý của Tạ Hải Thành với mình vẫn còn chưa tiêu.
“Ngạch đầu tư là bao nhiêu?” Thẩm Hoài vừa hỏi vừa nhìn sang Tống Hồng Quân.
Bên kia, Tống Hồng Quân nhấc tay đầu hàng, tỏ ý không tham dự vào ân oán giữa Thẩm Hoài và họ Tạ.
“Hồng Quân đổ 10 triệu vào xây xưởng ở Mai Khê, chúng ta bên này ít nhất cũng phải 20 triệu.” Tạ Hải Thành tỏ vẻ rất nhẹ nhàng nói: “Không thì chuyện gì Hạc Đường cũng bị Mai Khê ép thấp một đầu mất…”
Thẩm Hoài biết ý đồ của hai người Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa là gì, không nghi ngờ rằng bọn hắn sẽ ủng hộ phụ thân mình, ủng hộ Đàm Khải Bình làm chính tích, phát triển kinh tế Đông Hoa. Nhưng thủy chung vẫn nhìn mình không thuận mắt, thậm chí cả xây xưởng cũng tìm đến Hạc Đường để nhạo báng một phen.
Cho dù Tạ Hải Thành có lý do để oán hận, nhưng lúc ấy trong lòng Thẩm Hoài không khỏi cười lạnh, nói:
“Cho dù đầu tư không đặt xuống Mai Khê, nhưng tôi vẫn thật lòng hy vọng kinh tế Đông Hoa được phát triển, cũng hoan nghênh tập đoàn Trường Thanh và công ty Hải Phong đến Đông Hoa đầu tư. Ngoài ra, đầu tư 20 vạn, đối với xí nghiệp lớn như tập đoàn các ngài, hình như quá bé nhỏ a.”
Nhìn bộ dạng đắc ý của Tạ Hải Thành, Thẩm Hoài không thèm để ý nữa, quay sang nói với Lương Tiểu Lâm: “Đúng rồi, hôm nay tôi mãi bận chuyện, chưa kịp báo cáo với Lương thị trưởng. Chu khu trưởng vừa kéo được một khoản đầu tư năng lượng cho Đông Hoa, ngạch hạng mục là 150 triệu. Nếu hợp đồng của Trường Thanh và Hải Phong còn chưa ký, tôi nghĩ ngày mai có thể sắp xếp để cùng ký kết luôn…”
Nụ cười trên mặt Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa cứng lại, bọn hắn cố ý nói to “20 triệu” là muốn nhạo báng Thẩm Hoài một cái. Không ngờ bị Thẩm Hoài chuyển tay tát ngay một phát vào mặt. Hai người ngượng ngập không biết nói gì mới phải, cũng không cách nào công khai nghi ngờ tính chân thực trước mặt Lương Tiểu Lâm.