Thẩm Hoài trực tiếp đề ra chuyện gộp hai thị trấn trước mặt Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân. Phan Thạch Hoa không cần bận tâm phải giải thích ra sao với Hùng Văn Bân. Không phải hắn không nỗ lực, mà bởi Thẩm Hoài quá cường thế, hắn ngăn không nổi. Chỉ là sự ức chế trong lòng thì nói thế nào cũng nuốt không trôi.
Nguyên nhân không khác, trong hội nghị thường ủy tám ngày trước, chính hắn là người tiến cử Chu Minh đến Hạc Đường làm trấn trưởng, lại bởi những thường ủy khác không muốn đắc tội Hùng Văn Bân, Dương Ngọc Quyền mới bị bách hàm hồ đồng ý xuống.
Cuộc họp mới qua được mấy ngày, Thẩm Hoài lại thúc đẩy hai trấn gộp vào nhau… Dương Ngọc Quyền có được Thẩm Hoài liên hệ trước hay không, mọi người không dám đoán chắc, nhưng ai cũng biết, đường đường phó bí thư, khu trưởng Phan Thạch Hoa lại hoàn toàn bị che tai mắt, đùa giỡn trong lòng bàn tay người khác.
Đối với người biết chân chính thực tình, chuyện Phan Thạch Hoa không được Thẩm Hoài liên hệ trước cũng chẳng có gì to tát. Đoạn thời gian này, cán bộ trung tầng ở Đông Hoa bị Thẩm Hoài tát vào mặt đâu chỉ mình Phan Thạch Hoa, hắn không cần vì thế mà cảm thấy mất mặt. Nhưng trên trên dưới dưới đa phần là số không biết thực tình, nhìn một khu trưởng lại áp không nổi một tên bí thư đảng ủy trấn, thậm chí bị kẻ dưới đùa giỡn như khỉ, không cười rụng răng mới lạ.
Phan Thạch Hoa thông báo cho Viên Hồng Quân đến sớm nửa giờ. Hắn cho rằng Viên Hồng Quân đang làm bí thư ở Hạc Đường ngon lành, hẳn sẽ rất “có ý kiến” với sự việc lần này.
Hắn muốn để Viên Hồng Quân công khai tỏ ý phản đối trong hội nghị xế chiều, như thế mới có cớ kéo dài thời gian. Hắn nhìn ra Đàm Khải Bình chưa hẳn đã mười phần tán đồng cho hai thị trấn gộp vào phát triển. Có đôi lúc chỉ vì thiếu cái cớ trực tiếp cự tuyệt, mới phải đá quả bóng về lại trong khu, nếu trong khu có phân kỳ, tranh cãi, sự tình hoàn toàn có thể dây dưa không quyết.
Đối với rất nhiều cán bộ cơ sở, bí thư đảng ủy trấn là mục tiêu phải vất vả, cần cù theo đuổi cả đời, ngồi lên rồi, ai sẽ dễ dàng buông bỏ?
Có điều nhìn thấy Viên Hồng Quân cùng Thẩm Hoài sóng vai nhau bước vào khu chính phủ, tâm Phan Thạch Hoa lạnh quá nửa.
Viên Hồng Quân, Thẩm Hoài đến sớm hơn so với ước định một chút, Dương Ngọc Quyền vừa thấy bọn hắn xuất hiện, lập tức la đến phòng làm việc.
Dương Ngọc Quyền cũng muốn kiểm tra thái độ Viên Hồng Quân trước, chuyện khác thì cũng thôi, nhưng lần này liên quan đến triệt tiêu một biên chế hành chính cấp thị trấn, nhân sự sẽ biến hóa cực lớn.
Hai thị trấn hợp lại phát triển, thị trấn mới nhiều thêm mấy phó bí thư, phó trấn trưởng là có thể chấp nhận. Nhưng chính thức thì chỉ có hai ghế.
Trấn trưởng Hạc Đường không có năng lực xuất sắc hay bối cảnh cường đại gì, tuổi tác cũng lớn, vốn tính bị điều lên trên khu, nhường ghế cho Chu Minh ngồi. Nhưng nếu lần gộp lại này thành công, Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã đang phối hợp cực ăn ý ở Mai Khê, chắc chắn họ Thẩm sẽ không có ý chen Hà Thanh Xã ra rìa. Một củ cải một cái hố, hố chỉ có từng kia, củ cải biết làm thế nào?
Đây mới là chuyện khiến Dương Ngọc Quyền đau đầu.
Dương Ngọc Quyền pha trà cho hai người Thẩm Hoài, Viên Hồng Quân, tay cầm hộp trà pha lê đổ vào ấm, miệng nói: “Các cậu cùng qua thế này chắc đã liên hệ với nhau về chuyện gộp hai thị trấn rồi. Viên Hồng Quân, cách nhìn của cậu thế nào?”
“Được sóng bước phát triển cùng Mai Khê là chuyện tốt mà bốn vạn dân chúng Hạc Đường luôn trông mong, tôi đương nhiên ủng hộ.” Viên Hồng Quân lập tức tỏ thái độ: “Nhưng tôi có một yêu cầu…”
“Được, cậu cứ nói!” Dương Ngọc Quyền nhìn Viên Hồng Quân cùng theo Thẩm Hoài lên đây, biết hắn sẽ không công khai cự tuyệt. Có thể đồng ý phối hợp, hắn đề chút yêu cầu cũng là hợp lý.
“Tôi được điều đến Hạc Đường công tác mới nửa năm, nhưng nửa năm qua, tận mắt nhìn Mai Khê tấn tốc phát triển, vừa hớn hở cho trấn bạn, đồng thời vừa kinh kỳ không thôi. Tôi thường nghĩ, Mai Khê có thể bay cao như hôm nay, nhất định có kinh nghiệm rất quý báu mà mình cần học tập, lĩnh ngộ. Luôn muốn tìm cơ hội thỉnh giáo Thẩm bí thư một hai” Viên Hồng Quân nói tiếp: “Hy vọng sau khi gộp hai thị trấn, tôi có thể được có cơ hội đến thị trấn mới học tập Thẩm bí thư…”
“À…” Dương Ngọc Quyền nghe Viên Hồng Quân có ý tiến vào trong ban bệ thị trấn mới. Lại chần chờ nhìn sang Thẩm Hoài, không biết trước khi đến đây hai đứa này đã ước định gì chưa. Cũng không biết Thẩm Hoài thuyết phục Hà Thanh Xã chắp tay nhường ghế cho Viên Hồng Quân như thế nào?
“Đương nhiên Hà trấn trưởng cũng là đối tượng mà tôi muốn học tập.” Viên Hồng Quân nhìn ra sự chần chừ trên mặt Dương Ngọc Quyền, lại bổ sung một câu.
Ở dưới Thẩm Hoài, điều này rất dễ hiểu. Nhưng Viên Hồng Quân nguyện ý khuất dưới cả Hà Thanh Xã thì quá khiến Dương Ngọc Quyền sửng sốt rồi.
Song nếu Viên Hồng Quân đã tỏ thái độ như vậy, Dương Ngọc Quyền nhẹ nhàng không ít.
Khi mới đến Mai Khê, Thẩm Hoài cũng lấy cấp chính khoa nhận chức phó khoa, thị trấn mới sắp xếp một ghế phó bí thư cho Viên Hồng Quân không hề là chuyện gì quá khó khăn.
Còn lại mỗi Chu Minh là hơi khó làm. Nhưng rốt cuộc lệnh điều chỉnh của Chu Minh còn chưa chính thức ban bố, người còn chưa xuống hương trấn. Nếu mà không được, cùng lắm là trong khu chen ra một ghế chính khoa cho hắn cũng không phải không có khả năng.
Lại tán gẫu thêm mấy câu, chủ nhiệm văn phòng khu ủy đi vào thông báo chuẩn bị họp. Dương Ngọc Quyền để chủ nhiệm văn phòng dẫn Thẩm Hoài, Viên Hồng Quân vào phòng hội nghị trước. Phần hắn lách nửa vòng qua hành lang, gõ cửa phòng làm việc Phan Thạch Hoa, nói: “Lão Phan, đến giờ họp rồi, chúng ta cùng đi luôn.”
Phan Thạch Hoa cất văn kiện trong tay đi, lôi sổ ghi chép trong ngăn kéo ra, cùng Dương Ngọc Quyền đi tới phòng họp. Trên hành lang, Dương Ngọc Quyền nói với Phan Thạch Hoa: “Tôi đã nói chuyện với Viên Hồng Quân rồi, sau khi hai thị trấn gộp lại, hắn đồng ý về thị trấn mới làm phó bí thư. Phía Hùng bí thư trưởng, có lẽ tối nay câu qua đó nói một tiếng?”
Tâm lý Phan Thạch Hoa hơi kinh ngạc, gật gật đầu, đẩy cửa vào trong phòng họp, thấy Viên Hồng Quân và Thẩm Hoài đang ngồi trong góc phòng rít thuốc. Ngờ không thấu trong đầu Viên Hồng Quân đến cùng đang nghĩ cái gì, đường đường một bí thư trấn ủy lại không tranh một cái, cam tâm tình nguyện đứng dưới người ta?
“Phan khu trưởng…” Viên Hồng Quân thấy Phan Thạch Hoa đi vào, đứng lên chào, hắn cũng nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt họ Phan. Đúng là rất nhiều người nghĩ không thông vì sao hắn lại cam nguyện khuất dưới Hà Thanh Xã.
Từ hồi trưa, sau khi biết chuyện, Viên Hồng Quân cũng trải qua một quá trình từ kinh ngạc, phẫn nộ đến tiếp nhận hiện thực, tư tưởng chuyển biến rất nhiều.
Có lẽ từ năm 93 trở về trước, Hạc Đường không lạc hậu nhiều lắm so với Mai Khê. Mai Khê là thị trấn trung tâm, song thu nhập tài chính mới có 6 triệu, tuy Hạc Đường chỉ được 4 triệu, nhưng nhân khẩu ít chút, cách nhau không lớn.
Chân chính kéo ra cự ly chính là quãng thời gian một năm vừa rồi.
Dưới sự khống chế của Thẩm Hoài, Mai Khê mới thực sự quật khởi.
Trừ hai xí nghiệp quy mô là Mai thép, Tử La được chỉnh đốn triệt để, làm rõ đường xá phát triển, nửa năm qua số xí nghiệp nhỏ mang tính gia công được thành lập mới cũng có tận 5-6 nhà. Lại thêm hệ thống các hạng mục như bến cảng, kiến thiết khu dân cư, cải tiến kỹ thuật luyện thép kéo lên, thu nhập tài chính nửa đầu năm nay đã đột phá con số 10 triệu. Trong khi đó, cùng kỳ thời gian, Hạc Đường thu chưa bằng 1/4. Nói một trời một vực cũng không quá đáng.
Dưới tình hình này, dù Hạc Đường giữ được tư cách độc lập, cũng bị lu mờ trước thành tích chói sáng của Mai Khê.
Thu nhập tài chính tăng, dân chúng tăng nguồn thu, tăng phúc lợi, nhân viên công chức ăn bát cơm nhà nước cũng được hưởng lợi. Hai thị trấn gần nhau thế này, lại cùng được vạch sang Đường Ấp, đảng viên cán bộ hai bên tiếp xúc thường xuyên, giữa đây đó tất sẽ tồn tại so sánh.
Ảnh hưởng này trong nửa năm qua càng hiện lên rõ nét. Tuy tiền công cho nhân viên hành chính ở Mai Khê không tăng bao nhiêu, còn dừng ở mức công vụ viên bình thường mỗi tháng được chừng 280 đồng. Nhưng chết là chết ở chỗ cách vài ba tháng lại phát “công tác phí” một lần, mà lại mỗi lần phát đều là 600-800.
Phúc lợi mà nhân viên ở Mai Khê được hưởng đã khiến cán bộ đảng viên Hạc Đường nhìn mà thèm thuồng không thôi, ngoài sáng trong tối chỉ trách lãnh đạo thị trấn không có năng lực, không bằng người ta. Nghĩ nghĩ thì cũng khó trách, thường thường đụng mặt một cái, Hạc Đường mời thuốc là Kim Diệp, Đại Tiền Môn, Mai Khê lại mời Vân Yên, Hồng Mai, trong lòng không khó chịu mới lạ?
Trong hệ thống bát sắt nhà nước, nhân số giáo viên phải cao hơn số công tác trong chính phủ nhiều lắm.
Lấy Mai Khê làm thí dụ, nhân viên chính phủ trong biên chế chừng 70-80 người, nhưng số giáo viên trung tiểu học, mầm non cộng lại phải hơn con số 400. Hạc Đường ít hơn chút, nhưng cũng phải đến 300 người.
Năm rồi Mai Khê đã điều chỉnh tiền công cho giáo viên bằng với Hạc Đường. Nhưng nửa đầu năm nay, lại liên tiếp điều chỉnh hai lần, đạt bằng mức bình quân của toàn khu Đường Ấp, mỗi tháng chừng hơn 400 đồng, trực tiếp quăng Hạc Đường ra sau lưng.
Không chỉ bị Mai Khê bỏ xa, mà vì cuối năm trước gặp tuyết tai, thị trấn bất đắc dĩ phải chuyển khoản 15 vạn trong kinh phí giáo dục ra bù đắp cứu tai. Liên tục ba tháng đầu năm giáo viên chỉ được phát nửa tiền công, đến hiện tại vẫn chưa bù vào.
Những phần tử trung tiểu trí thức như giáo viên phần lớn không trông mong làm quan phát tài, cũng không sợ Viên Hồng Quân khai trừ công chức, mắng chửi sau lưng hoan lắm.
Mấy tháng qua, áp lực trên vai Viên Hồng Quân không nhẹ chút nào.
Nếu không muốn mãi mãi làm lót nền cho Mai Khê, cho Thẩm Hoài, không muốn bị cán bộ đảng viên tuyến dưới oán khí càng sâu, gộp vào Mai Khê là một lựa chọn không sai. Như thế chí ít về mặt tài chính có thể phân hưởng lợi ích mà Mai Khê phát triển đem lại, đây cũng là nguyện vọng chung của đa số đảng viên quần chúng.
Còn về quyền thế của bí thư đảng ủy trấn… Nếu cả ngày bị cán bộ đảng viên cấp dưới nghi ngờ năng lực, nếu nhân dân thất vọng với công tác của chính phủ, oán thanh ngút trời, thì ngồi trên cái ghế ấy khác gì ngồi bàn chông, còn có uy vọng nữa ư?... Lãnh đạo cơ sở mà mất đi uy vọng, trên thực tế không còn lại bao nhiêu quyền lực.
Viên Hồng Quân cũng sẽ lo lắng đến lối ra sau khi hai thị trấn được gộp lại, hắn không nghĩ qua sẽ tranh giành với Thẩm Hoài, cũng biết Hà Thanh Xã và Thẩm Hoài hợp tác rất ăn ý. Mai Khê đạt được thành tích như hôm nay, Hà Thanh Xã không có công lao cũng có khổ lao, Thẩm Hoài và trên khu không khả năng sẽ áp chế họ Hà.
Tuyển chọn đặt trước mắt hắn kỳ thực rất có hạn. Một là lên khu, một là nhập ban bệ thị trấn mới, đứng hàng thứ ba, thậm chí có khi ba cũng không được, còn phải xếp sau cả Lý Phong.
Viên Hồng Quân biết yếu điểm chí mạng của bản thân là không có chỗ dựa trên Đường Ấp. Nếu điều lên khu, luận tư lịch, luận sắp xếp, dù ngồi được lên ghế chính khoa, về sau cũng khó có cơ hội tiến bộ.
Dưới tình hình này, Viên Hồng Quân nghĩ, nếu mình lui một bước thì sẽ thế nào?
Thẩm Hoài có chỗ tốt có chỗ hỏng, nhưng có một điểm đáng được khẳng định, ở Mai Khê, chỉ cần ngươi là người có năng lực, trên cơ bản đều có thể được trọng dụng.
Quách Toàn bị Thẩm Hoài đá khỏi Mai thép nhưng không hề trầm muộn quá lâu, rất nhanh lại được khởi dụng. Hiện tại là ủy viên đảng ủy trấn, chủ nhiệm ban tư sản công kiêm phó tổng giám đốc công ty dịch vụ nhà ở Mai Khê.
Mặc dù là kẻ có oán hận với Thẩm Hoài, mọi người đều nhận định sẽ bị họ Thẩm chỉnh thảm như Hoàng Tân Lương, thực tế không hề bị đánh áp, gần đây còn được đề bạt lên phó trấn trưởng, đồng thời phân quản công tác văn giáo và văn phòng đảng chính.
Đến lúc này, chỉ cần biết chút nội tình, không ai dám coi Thẩm Hoài chỉ là một bí thư đảng ủy trấn bình thường. Nếu không phải Thẩm Hoài quá tuổi trẻ, dựa vào thành tích mà hắn làm được ở Mai thép đã đủ để lên như diều gặp gió rồi. Thẩm Hoài rồi sẽ thăng lên cao, cho dù hắn không quá dụng tâm đề bạt người cũ, cựu lại, nhưng bằng với chính tích xuất sắc khi phối hợp với Thẩm Hoài, đám Hà Thanh Xã, Lý Phong đã có thể leo lên vị trí càng trọng yếu hơn của Đường Ấp.
Tuyển chọn đặt trước mắt Viên Hồng Quân thực ra chỉ có hai ngã đường: Một là bám sống bám chết vào ghế chính khoa. Hai là lui một bước, đổi lấy không gian phát triển càng rộng rãi ngày sau…